Nhật Lạc Vân Hi

Cảm giác dị thường nơi trái tim không làm cách nào dịu lại được, sắc mặt Vân Hi trắng bệch như tờ giấy, hai tay che đầu, tựa vào vách tường chậm rãi ngồi xuống nền đất lạnh như băng….Cậu thật sự không nghĩ muốn khợi dậy lại đoạn trí nhớ đó… Hắn giờ hẳn là đã có một cuộc sống bình thường, một gia đình hạnh phúc…Mọi thứ đã trôi qua rồi thì cứ để nó qua đi, hối hận đã không còn nghĩa lý gì nữa…Tất thảy cậu đều biết nhưng lại vẫn có cách nào để quên đi được, cậu nên làm gì bây giờ, làm sao bây giờ???

“Vân Hi.” Tiếng gọi mềm nhẹ làm cho Vân Hi ngẩng đầu lên, nhìn người đang đứng trước mặt mình khiến Vân Hi nháy mắt có chút mê muội…

Thời gian như quay trở lại trong kí ức, cậu phân không rõ đâu là sự thật, đâu là hư ảo nữa….Đôi tay kia nhẹ nhàng, ôn nhu kéo cậu từ trong góc ngõ vào vòng tay ấm áp ấy, thời khắc này…tâm thật bối rối……

“Chúng ta bắt đầu lại…….” sự dịu dàng trong ánh mắt thật khó có thể diễn tả, bên trong còn pha chút sự chờ mong “được không?”

“Tôi…….” Trí nhớ tái hiện, thống khổ cùng giãy dụa…Rất nhiều chuyện tình thoáng hiện ra trước mắt…Vân Hi đột ngột tránh khỏi sự ấm áp vốn không thuộc về mình, khuôn mặt nháy mắt biến lạnh “Đường tiên sinh, ngài đừng quên ngài còn có vợ cùng con nhỏ, cho nên xin đừng tiếp tục quấy rầy cuộc sống của tôi.”

“Vân Hi, tôi không kết hôn, em cũng biết tôi là vì trả thù, em vì cái gì không tin tôi?”

“Tin tưởng, ha ha, ngài muốn tôi tin tưởng thế nào đây.”

Ánh mắt Vân Hi lộ ra nồng đậm đau đớn, cảm giác đau xót này cũng đồng dạng với nỗi đau trong tâm khảm của Đường Dịch Thần… biết rõ chuyện tình năm đó đã mang lại cho người mình yêu thương rất nhiều bất hạnh, cảm giác tự trách cũng bắt đầu nảy sinh…


“Thực xin lỗi!”

Khóe môi cong lên một thoáng mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu “Có lẽ tôi đã bị ám ảnh bởi thứ tình yêu ngây thơ, trẻ dại thường thấy trên các bộ phim truyền hình…Ban đầu vì quá cô đơn, đơn thuần chỉ muốn kiếm tìm một sự dịu dàng, ôn nhu thuộc về mình mà thôi. Nhưng thời gian đã qua đi rồi, rất nhiều thứ đều thay đổi, cho nên không cần giải thích”

Xa nhau mười năm, kỳ thật có rất nhiều điều cậu đều đã suy nghĩ thông suốt, năm đó cả hai đều tôn thờ một tình yêu trong sáng nồng cháy…Nhưng rồi lại bị lòng thù hận thiêu cháy lý trí vì thế đã ruồng bỏ tình yêu đơn thuần kia, thật sự đã không thể quay đầu lại nữa rồi…

Nắm chặt tay Vân Hi gắt gao không chịu buông “Vì cái gì không thể cho hai ta một cơ hội.” Thanh âm vẫn ôn nhu như trước, khiến nơi yếu đuối trong sâu thẳm tâm trí Vân Hi xúc động, nhưng…

“Tôi còn có việc, Đường tiên sinh, tái kiến.”

Tỏ thái độc từ chối cứng rắn, nhưng lại vẫn không làm Đường Dịch Thần chịu lùi bước “Tôi sẽ cho em thời gian suy nghĩ.” Tay nhẹ nhàng sờ lên trán Vân Hi, ánh mắt không che giấu nổi sự độc đoán “Em hiểu tôi mà, nếu tôi đã tìm được em rồi, vô luận kết quả như thế nào, em đều là của tôi.”

Thái độ đột nhiên chuyển biến, không gây cho Vân Hi một tia kinh ngạc nào…Bắt đầu từ ngày cậu với hắn cùng một chỗ, cậu đã biết Đường Dịch Thần độc chiếm dục cường thế như thế nào. Năm đó nó đem lại cho cậu một cảm giác rất ngọt ngào, nhưng rồi có rất nhiều sự tình ngăn cách giờ lại làm cho ngực cậu như bị bóp nghẹt…

Vân Hi nhìn lên trên không, bầu trời trong ngõ nhỏ như bị thu hẹp lại thật nhỏ bé, cũng như cảm giác trong trái tim cậu lúc này chỉ có một tia sáng le lói… Quá khứ đau dớn…cậu không thể tiếp tục chọn nó, nếu không cậu vĩnh viễn sẽ thống khổ vô cùng.

.

Khi về đến nhà, thấy phụ thân đang thất thần đến khó hiểu, nội tâm Minh Tuyên tự nhiên rất bất an, mà ‘chuyện kia’ đã đến cũng khiến nó vừa mừng vừa lo… Trầm tư hồi lâu, Minh Tuyên yên lặng vì phụ thân pha một ly trà, ngồi bên cạnh ba ba.

“Ba, con có việc muốn cùng ba thương lượng một chút.” Nhìn ba ba vẫn như trước thất thần, Minh Tuyên lại chần chờ. Nhưng nó phải lựa chọn, vì nó muốn trở nên thật mạnh mẽ, cường đại để có thể bảo hộ người cha mà mình yêu nhất “Ba.”

“Chuyện gì vậy?!” thanh âm đứa con làm cho hắn dần thanh tỉnh, nhưng ánh mắt vẫn là một mảnh phức tạp cùng hỗn loạn.

“Trường học chuẩn bị gửi hai sinh viên đi Mỹ thực hiện chương trình trao đổi sinh viên” Cố lấy dũng khí, nhìn thẳng về phụ thân “Mà con chính là một trong số đó.”

Trong mắt lưu chuyển niềm vui sướng, tiền đồ của con cái luôn là điều cha mẹ mong đợi nhất…chính là nghĩ đến đứa con sẽ rời đi, cảm giác cô tịch trước kia lại một lần nữa tái hiện “Con phải đi bao lâu?”


Đem mắt chuyển hướng khác, nó sợ hãi nhìn đến ánh mắt phụ thân. Chính mình đã quyết định bỏ qua cơ hội khó được này, nó không phải người ham hư vinh, nhưng lại mong muốn có được sức mạnh, nó chỉ có thể cắn răng rời đi “Ba năm…”

Nhìn Minh Tuyên, Vân Hi nâng ngón tay thon dài, mang theo sự ôn nhu vô hạn xoa xoa đỉnh đầu con trai “Minh tuyên, con đã trưởng thành, ba năm có lẽ là thời một quãng thời gian thật dài, sự tự lập của con, ba ba đều biết… Cho nên ba tin tưởng con có thể chăm sóc tốt bản thân, ba ba cũng sẽ chiếu cố tốt cho mình. Con cứ yên tâm đi đi.”

“Ba.” Nhịn không được mở ra song chưởng ôm lấy phụ thân, vùi đầu tiến nhập vào ***g ngực ấm áp kia. Thiên ngôn vạn ngữ lại không thể nào nói lên lời, nó không muốn đi, không nghĩ sẽ rời khỏi phụ thân. Nhưng hiện thực lại làm cho nó không thể không có quyết định này.

Giống như đã sắp phải ly biệt, thời gian liền qua thật nhanh… Một tuần sau, thời điểm Vân Hi tiễn minh tuyên lên máy bay, tâm đột nhiên trống rỗng làm cho cậu có chút rét lạnh. Người nhiều năm luôn bên cậu giờ lại đã rời đi… Tuy rằng lần này chỉ là đi du học rồi sẽ trở về, nhưng chính mình sẽ cô đơn trong một thời gian dài…hai tay bao bọc lấy chính mình, nhìn người đến người đi trong sân bay, lạnh lẽo vẫn như cũ, cô đơn vẫn như cũ, giống như chính mình cùng thế giới này không thể hòa hợp……

“Vân Hi.”

Âm sắc quen thuộc khiến Vân Hi ngẩng đầu. Nhìn người đứng trước mặt mình, Lâm Hạo Nhiên, vẻ mặt cậu ngẩn ngơ, rồi thần sắc tịch mịch cũng phai nhạt dần dần, ôn hòa cười.

“Hạo Nhiên”

Bầu không khí dần chuyển biến, Lâm Hạo Nhiên tuy rằng lo lắng nhưng lại chỉ có thể thay đổi đề tài “Thật là trùng hợp ngẫu nhiên.”

Mang theo tươi cười, Vân Hi gật gật đầu “Tôi đến tiễn Minh Tuyên.”


Cảm nhận được sự cô đơn trong giọng nói, Lâm Hạo Nhiên thở dài khẽ khàng, không hỏi nguyên nhân, chính là ôn nhu hỏi “Có muốn đi uống một chén không?”

“Tốt!” Tươi cười không thay đổi, Vân Hi gật gật đầu, liền dẫn đầu nện bước đi ra ngoài.

Cùng Lâm Hạo Nhiên xuống máy bay là trợ lý tổng tài Tiễn Vũ Thành, tiến lên hai bước đi đến tổng tài bên người, nhẹ giọng hỏi “ Tổng giám đốc, hội nghị hôm nay?!”

“Hoãn lại đến mai.”

Lão bản trước sau như một bình tĩnh trả lời, khiến người ta không thể khước từ…thân thể cứng nhắc đáp lời “vâng.”

Mà Vân Hi tâm tình u buồn cũng không hề phát hiện sự tình phía sau, vẫn như cũ hướng phía trước thẳng tiến… Mãi đến khi Lâm Hạo Nhiên bước lại đến bên người cậu, cậu cũng hoàn toàn không chú ý tới đối phương vừa rồi biến mất….

________

Lenivy: Bé Minh Tuyên đã chính thức “để lại” ba ba mình cho “tình địch” =)))))))))))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận