Nhất Lệ Khuynh Thành

Chính là nơi này!

Yên Hà đào lâm, Yên Hà đào lâm ba trăm năm qua chưa từng đặt chân trở lại! Yên Hà đào lâm mỹ lệ, danh liệt đứng đầu Thần giới tứ cảnh, lúc ấy, dưới hoa, y nhẹ nhàng ôm vai một người thanh nhã mảnh mai khác, một nụ hôn lạnh thấu tim nàng!

Phàm giới lúc này đang vào thu, chính là thời điểm mà phàm nhân vẫn cảm thán “Lá khô bay theo gió, lòng nát gửi chốn nao”, xuân đào rầm rộ, cũng chỉ có trong phủ thần tiên tiêu dao này mới có thể lĩnh hội.

Thiên phi Minh Hà dạo bước trong tiên cảnh Thần giới này, bỗng nhiên muôn vàn cảm giác tụ cả trong lòng.

Khứniên kim nhật thửlâm trung, nhân diện đào hoa tương ánh hồng. Kim niên nhân diện hà xứkhứ? Đào hoa y cựu tiếu đông phong.

Chợt nghe tiếng cười khe khẽ, Minh Hà quay đầu, thấy sâu trong biển hoa mang máng có hai bóng người đang hạnh phúc rúc vào nhau. Một người trong đó khí chất đặc biệt cao quý, không biết y cúi đầu nói gì mà người còn lại bật cười, dung nhan tuyệt sắc khuynh thành đã khiến nàng bao đêm mất ngủ?!

Minh Hà khi đó tình cờ đến giải sầu, lại bất ngờ gặp phải một màn như thế. Cả người nháy mắt ngây ra, nàng nhìn y, nhìn họ, sau đó nén nhịn khổ sở chạy đi, Thiên phi đường đường quỳ trước Cửu Tinh trường giai mà rơi lệ đầy mặt, trong lòng một lần lại một lần cầu xin viên bảo thạch hải thiên chi lệ luôn vô lý cự tuyệt nàng từ xa kia.

Không biết vì sao, hải thiên chi lệ dường như đặc biệt bài xích nàng, thần tộc bình thường có thể lên chừng một nửa Cửu Tinh trường giai mới bị sấm sét vây trở, độc mỗi Minh Hà, dù là Thiên phi cao quý, vừa đi đến gần dưới chân Cửu Tinh trường giai là sẽ có sấm sét đánh xuống, ngăn bước chân nàng.

Chính như bản thân nàng từng xót xa nói với Thiên Đế Thần Hi, “Kỳ thật có lẽ, ta muốn đến đó hơn ai khác, nhưng cự tuyệt ta nhận được lại triệt để hơn bất kỳ ai.”

Khi nàng quỳ trước Cửu Tinh trường giai, trơ mắt nhìn lôi đình phẫn nộ kia, đau đớn trong lòng, oán hận trong lòng, ủy khuất trong lòng, thật sự không cách nào hình dung.

Nhưng nếu giấc mộng đêm qua là thật, vậy phản ứng của hải thiên chi lệ sẽ không còn là không nói đạo lý nữa. Bất kể trên tình cảm rất không muốn tin, nhưng sự thật bày ngay trước mắt, lại không thể do nàng không tin!

“Đóa hoa biết rơi hồng lệ ngươi nhìn thấy đó, là oán liên, là oán khí của ta khi bị Diễm Hoàng trấn áp dưới nhược thủy biến thành, nói cách khác, chính là chấp niệm của ta.” Trong mộng Nguyệt Cơ đã nói với nàng như thế, “Thiên Đế Thần Hi vì đối phó ta, đã căn cứ nội dung gợi ý trong Bích khung ngự không của Tinh Chiêm Linh Lung đời trước, lấy đi oán liên, bởi vì nếu ta và tâm nguyện tư niệm người kia của ta xa cách, cho dù phong ấn tứ phương giải trừ, ta cũng không cách nào thi triển ra lực lượng như năm ấy… Mà ngươi, chính là đóa oán liên đó.”

Giọt lệ phong tồn trong hải thiên chi lệ nọ là một giọt cuối cùng còn lại sau khi Diễm Hoàng năm xưa trấn áp Nguyệt Cơ, đặc biệt có linh tính, nếu Nguyệt Cơ không lừa nàng, hải thiên chi lệ đương nhiên sẽ khá bài xích nàng, hóa thân của oán liên!

Ta sẽ nhanh chóng biết được ả có gạt ta hay không! Minh Hà không khỏi nắm chặt chuông vàng hợp hoan trong tay.

Đúng vậy, chính như lời Nguyệt Cơ nói, trong Yên Hà đào lâm có một cấm khu, thoạt nhìn không khác gì với xung quanh, chẳng qua là có dựng bốn cột đá đặc thù, như bốn góc của một hình vuông, có thể xem như một phong ấn tứ phương quy mô nhỏ. Ngoại trừ Thiên Đế, những người đến gần hình vuông hư cấu kia sẽ bị lực lượng rất lớn hất văng, khi vừa tới Thần giới, Minh Hà không biết lợi hại, đã tự mình nếm qua.

Do dự quanh quẩn trước cột đá, Minh Hà cúi đầu nhìn chuông trong tay, thứ bé teo này thật sự thần kỳ như trong truyền thuyết sao?

“Chẳng qua đeo chuông vàng hợp hoan, thiên hạ sẽ không có nơi nào là ngươi không đến được.”

Cuối cùng thúc đẩy Minh Hà chọn tin tưởng cặp chuông vàng, hạ quyết tâm tiến thêm một bước nhìn lén kết cục lại không phải câu này của Nguyệt Cơ, mà là cảnh tượng Nguyệt Cơ triển hiện trong gương cho nàng xem – tân nương đang cao hứng bừng bừng thử bộ đồ cưới, thỉnh thoảng lại lén nhìn Thiên Đế tuấn mỹ một cái, thế mà Thiên Đế thủy chung chưa hề nhìn tân nương mỹ lệ một lần.

Bất đắc dĩ biết mấy, nàng không thể không thừa nhận điều đó là thật, mà tân nương kia, chính là nàng.

Người yêu nhất, lại xem nàng là đối tượng phải phòng bị!

Bí mật trong Yên Hà đào lâm, liệu có thật sự liên quan đến nàng không? Vừa nghĩ vừa bất tri bất giác bước vào phạm vi cấm chế, chuông vàng hợp hoan quả nhiên hữu dụng, Minh Hà còn chưa kịp tán thán, bỗng nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng.

Nàng nhắm mắt, thống khổ ôm đầu, qua một lúc lâu mới thấy không còn lắc lư, chầm chậm mở mắt, vừa nhìn, không khỏi giật mình kinh hãi…

Đây đâu còn là Yên Hà đào lâm đẹp đẽ phồn thịnh như tiên cảnh? Đây rõ ràng là một mê cung u ám do vô số lồng sắt tạo thành! Hơn nữa cùng trong mộng đã thấy, lại tương tự đến kinh người!

Minh Hà thấy người ớn lạnh, rùng mình một cái, giọng nói cuối cùng lộ vẻ giễu cợt của Nguyệt Cơ lại như vang lên bên tai.

“Đi xem đi! Chân thân của ngươi, ở ngay đó… Chân thân của ngươi vẫn bị giam giữ, bị người ngươi yêu, nhốt ở nơi mịt mù tăm tối…”

Gượng xốc lại tinh thần, Minh Hà men theo con đường hơi mông lung trong mộng đã đi, tiến vào sâu trong nơi khiến nàng lạnh tim. Lúc đi đến nơi nàng mộng thấy mình tỉnh lại trên chiếu cỏ, nàng thấp thỏm nhìn qua.

A! Thấy rồi! Đóa sen với cánh hoa màu vàng, nhụy hoa đỏ thẫm, đài hoa nghiêng sang một bên, có giọt hồng lệ ngưng kết giữa nhụy hoa, theo cánh hoa lăn xuống…

Oán liên! Lại thật sự là oán liên!

Tại nơi âm trầm không thấy mặt trời này, vô thần nở ra, vậy nàng, nàng lại tính là gì đây?!

Đừng khổ sở, đến đây đi, chúng ta trở về nào!

Trong lúc ngơ ngẩn dường như có thanh âm nho nhỏ đang mê hoặc nàng, thanh âm ấy thân thiết, quen thuộc là như vậy, Minh Hà không khỏi ngây dại, vươn tay từng bước đi về phía nó, tức khắc, mắt thấy sẽ chạm đến.

Ta nhớ ngươi lắm, ta khổ sở lắm, đến đây đi…

Một chút lý trí cuối cùng lưu luyến, là dung nhan tuấn mỹ lãnh đạm của Thiên Đế bệ hạ…

Mau tới đi, chúng ta trở về nào!…



“Minh Hà!” Phía sau bỗng nhiên có tiếng quát khẽ giận dữ, Minh Hà ngẩn ra, tay khựng giữa không trung, quay đầu lại.

Chỉ thấy Thiên Đế Thần Hi giật mình nhìn nàng, biểu tình đầu tiên là khó tin, nhưng sau khi nhìn thấy chuông vàng hợp hoan nàng đeo trên cổ tay, đồng tử nháy mắt co lại, mặt mấy lần đổi sắc. “Nàng…”

Bản thân Minh Hà trái lại đã bình tĩnh, nàng bi thương nhìn Thiên Đế bệ hạ, gọi là bi ai, chớ lớn hơn tâm chết. Nhưng lại không nhịn được muốn xác nhận từ chính miệng Thiên Đế, nàng hàm lệ hỏi nhỏ: “Bệ hạ ngàn năm qua, có từng thương tiếc Minh Hà không?”

Có từng thương tiếc nàng không?

Thiên Đế Thần Hi nhớ tới ngày ấy, nàng mặc chiếc váy cưới mới, lén nhìn mình, chẳng khác gì một thiếu nữ phàm giới, vẻ mặt dào dạt hạnh phúc. Nhớ tới nàng rơi lệ quỳ trước Cửu Tinh trường giai, ánh mắt si si nhìn phương hướng hải thiên chi lệ không thể trông thấy. Nhớ tới vẻ tươi cười ảm đạm, nàng cúi đầu nói “Biết đâu lời cầu nguyện của bệ hạ trên Cửu Tinh trường giai kỳ thật là ứng trên người ta?… Ta vẫn luôn muốn lên đó cầu nguyện vọng này.”

Đúng vậy! Y rốt cuộc có từng thương tiếc nàng chứ? Cho dù chỉ là trong nháy mắt? Bản thân luôn khắc ý lảng tránh nàng, kỳ thật chỉ bởi vì nàng lấy từ chấp niệm của Nguyệt Cơ mà tâm tồn khúc mắc.

Chầm chậm, Thần Hi gật đầu.

Vẻ mặt hồng y mỹ nhân nhất thời giãn ra, động lòng người như gội trong gió xuân, khiến người nhìn thấy nàng có thể hoàn toàn nhãng qua hoài cảnh u ám nơi này lúc này, khắp tầm mắt chỉ là nàng chói lòa!

Đầu Minh Hà bỗng hơi đau nhói, vang vọng trong đầu nàng, thanh âm dường như là của đóa oán liên kia cấp bách hẳn lên: “Mau tới đây! Ngươi đừng tin hắn! Hắn chỉ lợi dụng ngươi thôi, hắn sẽ không yêu ngươi! Mau tới đây với ta đi!”

Nàng cố nén từng cơn đau đầu đang dần tăng lên như trừng phạt, nhìn Thiên Đế nói từng chữ: “Như vậy, bệ hạ có từng yêu ta chứ?”

“Ta…” Thần Hi không biến sắc nhìn nàng, lại nhìn oán liên, biết lúc này không nên kích thích Minh Hà, thế nhưng trên vấn đề này, y không thể, cũng không cách nào nói dối, “Ta, chỉ yêu Khuynh Thành.”

… Chỉ yêu Khuynh Thành!

“Ầm” một tiếng, phảng phất có sấm nổ vang trên đầu nàng, Minh Hà cơ hồ không đứng nổi, trong đầu là tiếng cười đáng ghét vang vọng. Kẻ thắng ngang tàng tuyên cáo: “Xem đi! Ta nói không sai chứ? Nha đầu ngốc, hắn căn bản không biết chỗ tốt của ngươi, trong lòng hắn chỉ có mỹ nhân đệ nhất tam giới kia! Làm sao có vị trí của ngươi? Đến đây, ngoan ngoãn đến bên ta đi…”

“A…” Minh Hà ôm đầu rít lên, “Câm mồm! Câm mồm!!”

“Minh Hà, nàng mau cách oán liên xa một chút!” Thần Hi thấy nàng như vậy, đương nhiên hiểu được xảy ra chuyện gì, muốn tiến lên kéo nàng ra, nhưng đáng hận là chuông vàng hợp hoan pháp khí thượng cổ trứ danh, kẻ hô người đáp với oán liên tà niệm, ngay cả y cũng không dám manh động.

“Cách nó xa một chút lại như thế nào?” Minh Hà chầm chậm ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt, thần trí rõ ràng đã mơ hồ, tư duy đang từng bước bị oán liên khống chế, trong giọng điệu tự nhiên cũng lộ ra oán phẫn, “Tiếp tục thay ngươi làm công cụ cứu vớt thương sinh sao?!”

Ngươi rất đểý cái gọi là thương sinh sao? Nếu người ngươi yêu không yêu ngươi, thương sinh thế nào, lại có liên quan gì đến ngươi?

Thương sinh thế nào, lại có liên quan gì đến ngươi?!

“Ha, ha ha ha…” Minh Hà ngửa mặt lên trời cười sằng sặc, trâm cài đầu trượt xuống, tóc nhanh chóng dài ra, oán liên bên cạnh nàng cũng phóng ra ánh sáng u ám. “Ngươi đợi ta lâu lắm sao?” Minh Hà thất thần đi về phía oán liên mà vươn tay ra, “Bây giờ thì tốt rồi, ta đến đây…”

Tình huống nguy cấp như thế, Thần Hi cũng chẳng để ý được nhiều nữa, phi thân lên định kéo Minh Hà về, lại bị lực trường của chuông vàng hợp hoan ngăn trở, chuông vàng này trước đây đừng hòng làm gì được minh chi Thiên Đế, nhưng hiện tại hô ứng với oán liên, lực lượng tăng mạnh, lại có thể đối kháng với Thiên Đế, Thần Hi nhất thời cũng không cách nào thủ thắng.

Hai bên đang giằng co, đầu ngón tay Minh Hà đã chạm đến cánh oán liên, oán liên run run, một quầng sáng nhu hòa bao phủ Minh Hà, “Chúng ta về đi.”

“… Được.” Do dự một chút, Minh Hà khe khẽ gật đầu.

Bên trong chợt sáng rực, tầm mắt trắng lóa, chẳng nhìn thấy gì! Thiên Đế không khỏi giận dữ, thôi động lực trường đẹp như ba trăm năm trước Vân Tiêu quan đại chiến Ma tôn, cả kết giới đều rung chuyển bất an!

Tức khắc ánh sáng tiêu tan, hết thảy khôi phục bình thường, Thần Hi nhìn về chỗ của Minh Hà và oán liên vừa rồi, ngỡ ngàng, nơi đó, đã trống không.

Chuông vàng hợp hoan bại trận đào tẩu. Nhưng nó kiên trì kéo Minh Hà trở về oán liên.

Thân thể Thiên Đế run khe khẽ, một búng máu không kiềm chế được, phun ra ngoài.

Vừa rồi, y chính bởi vì biết được Huyễn Vân thành phương Đông phát sinh dị biến, phong ấn tứ phương đều đã bị mở ra mà vội vàng đến cấm khu trong Yên Hà đào lâm xem thử, há lại dự liệu… chuyện không nghĩ sẽ xảy ra nhất, đã xảy ra ngay trước mắt y!

Thiên Đế mệt mỏi thở dài, Nguyệt Cơ, sớm đã tỉnh rồi sao? Hơn nữa lực lượng hiện tại triệt để hồi phục, so với ngày xưa khi bị Diễm Hoàng trấn áp nên chỉ hơn không kém!

“Bệ hạ.” Có người gọi nhỏ, “Về nghỉ ngơi một chút trước đi!”

Thần Hi hờ hững nhìn qua, hóa ra là Thanh Long La Huyên vẻ mặt lo âu. Chắc cấm khu kết giới đã bị phá hoại nghiêm trọng trong kịch đấu vừa rồi, cho nên Thanh Long mới có thể vào đây?

Gật đầu, Thần Hi vô lực vịn Thanh Long rời khỏi, lúc quay đầu lần nữa, lòng bỗng xót xa mãnh liệt, hầu như không đứng nổi.

Rất nhanh chóng, tai họa viễn cổ sẽ tái diễn, bọn họ lần này còn có thể qua ải không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui