Nhất Lệ Khuynh Thành

Bão cát lớn dần, trời đất tối sầm, đất đá mù trời. Tuấn mã hí khẽ, cúi đầu xuống, bốn chân giậm tại chỗ, cào cát đất bên dưới, nhất định không chịu đi thêm bước nào nữa.

Võ sĩ trên ngựa xoay người nhảy xuống, vỗ về bờm tuấn mã, hỏi: “Tử Điện, sao vậy?” Thanh âm của võ sĩ rất dễ nghe, vóc dáng cũng rất cao lớn, nhưng bởi vì phòng bão cát, đầu quấn chặt chặt chẽ chẽ, cho nên không biết dung mạo thế nào.

Tuấn mã mũi thở phì phì, móng vẫy vẫy, lại miễn cưỡng chậm chạp tiến bước.

“Nếu không phải độc khí biển Tử Vong không tầm thường, không thích hợp phi hành thì cũng chẳng cần bắt mày đến chịu tội.” Võ sĩ thở dài, “Lát nữa nhớ phải bố trí cương khí hộ thể.”

Con ngựa kia hiểu tính người cũng thật sự không bình thường, vừa nghe chủ nhân nói vậy, liền kề tới thân mật cọ cọ mặt võ sĩ, chớp chớp mắt, dáng vẻ như đang bảo chủ nhân yên tâm, nó nhớ rồi.

Võ sĩ mỉm cười, đôi mắt trong trẻo sâu thẳm dời về phương xa, bão cát mịt trời che cả trời đất, căn bản chẳng nhìn thấy thái dương, trong mắt võ sĩ lộ ra vẻ đau thương thấp thoáng, rất lâu về trước, nơi này từng là một ốc đảo, khi đó, y, Tử Điện, còn có người kia, ngay tại nơi này, đã sống những ngày vui vẻ mà trời cao cũng phải ghen tị.

Hiện tại, độc khí của biển Tử Vong đã ảnh hưởng đến nơi xa như vậy rồi sao?

Chân Lâm, lúc này đang làm gì nhỉ? Vẫn còn say mê luyện độc như ngày xưa sao? U minh, kịch độc mà y nằm mơ cũng muốn luyện thành, đại khái đã luyện thành rồi nhỉ? Người trẻ tuổi mỹ lệ hiếm thấy trên đại mạc kia, một thân liệt diễm dã tính của đóa hoa sa mạc ấy, hiện giờ, còn lại được bao nhiêu đây?

Đại khái cảm xúc chợt phát, võ sĩ bất giác nói một câu: “Cổ đạo Tây phong sấu mã, tịch dương Tây hạ, đoạn trường nhân tại thiên nhai… Ôi!” Đột nhiên sau lưng bị đụng một phát không khách khí, võ sĩ quay đầu, thấy Tử Điện nổi giận, “Hử? Tao có nói mày đâu! Mày sao có thể là sấu mã? Mày là thần câu!”

Tử Điện lúc này mới cao hứng lên, dương dương đắc ý lắc lắc cổ.

“Mày không phải sấu mã, nhưng tao… lại thật sự là người đoạn trường!” Võ sĩ nói, “Tử Điện, nói cho tao biết, mày có nhớ y không?”

Tuấn mã gật đầu, nhìn chủ nhân một chút, bỗng nhiên lại lắc đầu.

Lần này, võ sĩ ngược lại đã bị chọc cười, gõ đầu ngựa một cái, “Hay cho cái đồ giảo hoạt!”

Dần dà cũng đến được nơi mà bão cát nhỏ hơn một chút, trên mặt đất thậm chí cũng có chút màu xanh, xem ra sắp tới một ốc đảo thủy thảo tốt tươi, võ sĩ vào lúc này lại kêu một tiếng, tuấn mã một lần nữa dừng bước, “Mày không thể lên trước nữa, ở đây chờ tao đi… Nếu tao rất lâu không về, hoặc là phát hiện có gì khác thường, mày cứ chạy đi, mau chạy về tìm Huyền Vũ, hiểu chưa?”

Từng giọt lệ to trào ra từ trong mắt Tử Điện, nó cắn vạt áo võ sĩ, không chịu nhả ra.

“Mày không nghe lời sao? Coi mày kìa, tao sẽ còn trở về, còn không bố trí cương khí hộ thể?” Võ sĩ vừa nói vừa tháo bố vây phòng bão cát trên đầu xuống, lộ ra Lư Sơn chân diện mục, rõ ràng là Thần giới Chiến Đấu Thiên, Bạch Hổ Gia Bố!

Đợi thấy quanh thân thể tuấn mã đã có bạch quang mờ mờ lui tới, như có vài chiếc phi đao mềm mại đang bảo hộ nó, Bạch Hổ mới yên tâm quay người đi về hướng biển Tử Vong.

Tử Điện lặng lẽ đứng đó, mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng Bạch Hổ, nó vẫn bi thương nhìn phương hướng y biến mất…

Cảnh sắc phía trước càng lúc càng mỹ lệ, cỏ xanh như đệm, cây cối xanh um tươi tốt, dường như cũng chẳng khác gì những ốc đảo bình thường, nhưng chỉ cần hơi chú ý sẽ phát hiện, vô luận là trên cỏ hay trên thân cây lá cây, đều lác đác rải rác một ít màu son li ti cực vụn vặt, nơi ngẫu nhiên tụ tập lấm tấm, sẽ nở ra một đóa nho nhỏ cũng là màu son, vừa giống hoa lại giống nấm.

Bạch Hổ biết thứ đó gọi là nấm trà, còn là tên Chân Lâm năm ấy đã đặt. Dải thực vật phổ thông này có thể sinh trưởng trong hoàn cảnh kịch độc như thế, toàn là nhờ độc tố chúng hấp thụ trong cơ thể ban tặng.

Quả nhiên, tạo vật thần kỳ.

Nhưng nơi này tuyệt không thấy được bóng dáng bất cứ động vật nào, kể cả chim chóc cũng không dám ghé qua vùng trời này. Độc khí của biển Tử Vong bốc hơi rất mạnh, vùng trời của nó còn đáng sợ hơn bốn phía, đây cũng là nguyên nhân Bạch Hổ không phi hành mà cưỡi ngựa.

Bỗng nhiên dưới chân dường như đá trúng thứ gì đó, Bạch Hổ cúi đầu nhìn, thấy là một tinh thể bảy mặt thiên nhiên hình thành, nhìn từ mỗi mặt đều là một màu sắc bất đồng, lấp lánh lắm màu, thì ra là bảo thạch thất sắc đặc sản của biển Tử Vong. Nhớ ngày trước, biển Tử Vong mặc dù là nơi hung hiểm, nhưng nguyên cớ cũng bởi vì phụ cận có bảo thạch thất sắc, đã thu hút hằng hà sa số những người mạo hiểm.

Vì thứ này, không biết bao nhiêu người vùi thân nơi đây. Bạch Hổ hơi chau mày, không hề khách khí đá một phát, viên bảo thạch thất sắc nọ lăn tròn như bánh xe, cuối cùng rơi “Tõm” xuống nước biếc tĩnh lặng. Chỉ nghe “Xèo” một tiếng, trên mặt nước chỗ vừa vặn mới bị bảo thạch thất sắc phá tan sự yên lặng nổi lên một làn khói xanh, rồi chẳng còn động tĩnh. Bạch Hổ biết, viên bảo thạch đó, nháy mắt đã tan thành mây khói.

Bảo thạch thất sắc không chỉ mỹ lệ, cũng lấy cứng chắc vang danh, những người thợ điêu khắc đá khảm một viên lên mũi dao khắc, đám đá lì lợm lập tức biến thành cừu non ngoan ngoãn. Nhưng hiện tại, nó lại khoảnh khắc biến mất dưới làn nước thoạt nhìn không có lực sát thương.

Dòng nước đó, chính là biển Tử Vong ma thần cao nhất cũng phải nghe mà đau đầu, Diễm Hoàng thiết lập phong ấn phương Tây ngay dưới làn nước này, hiện giờ phong ấn phương Tây mở ra, khí độc của biển Tử Vong không còn bị áp chế, càng không kiêng nể gì.

Song tầm mắt Bạch Hổ không dừng trên mặt nước, mà dừng ở bên bờ biển Tử Vong, trên bóng dáng khỏe khoắn đang dựa một gốc đại thụ, đưa lưng về phía y.

Biển Tử Vong ba quang lập lòe, phác họa ra đường nét của y đặc biệt tiêu điều tịch mịch. Chân Lâm, tim Bạch Hổ gần như ngừng đập, lòng thầm hô hoán, sau đó tiến về phía người kia, Chiến Đấu Thiên của Thần giới, dáng vẻ kiềm chế kích động lúc này quả thực hệt như một thiếu niên ngượng ngùng chẳng dễ dàng gì mới trông thấy người trong lòng.

Người kia chờ Bạch Hổ đến gần, mới chầm chậm quay lại, trên khuôn mặt tái nhợt đến quỷ dị, mạch máu màu xanh rõ ràng dị thường, một viên lệ trĩ đỏ tươi như máu nằm ngay khóe mắt, trĩu nặng chực rơi.

Tướng mạo như thế không hề nghi ngờ là dọa người, nhưng Bạch Hổ nhìn y, trong mắt lại mừng rỡ ôn nhu vô hạn, Bạch Hổ run rẩy vươn tay, khẽ khàng bóc chiếc mặt nạ mỏng manh trên mặt y, tức khắc, lộ ra một khuôn mặt thoáng tái nhợt nhưng đẹp đến linh động như một áng phù vân phía chân trời.

“Chân Lâm…” Trong mắt Bạch Hổ cư nhiên có ánh sáng lấp lánh.

“Không, không phải Chân Lâm.” Y đột nhiên lui lại một bước, nở nụ cười bi thương tàn nhẫn, “Trên thế giới chỉ có Độc Thánh U Minh.”

“Trong mắt ta, mặc kệ ngươi biến thành dáng vẻ nào, ngươi đều là Chân Lâm…” Bạch Hổ nói rồi lại bước đến gần y một bước.

“Đừng qua đây.” Y lạnh lùng nói, cánh tay duỗi thẳng kéo ra khoảng cách với Bạch Hổ, “Bạch Hổ, xin ngươi thời khắc ghi nhớ, ta là Độc Thánh U Minh trong Địa ngục thất quân chủ, hơi thở của ta đều là kịch độc, chỉ sợ chống đỡ độc khí của biển Tử Vong đã là cực hạn của ngươi rồi nhỉ?”

“Đừng gọi ta là Bạch Hổ, gọi ta là Gia Bố.” Bạch Hổ sải một bước dài, hai tay nắm vai U Minh, “Cứ giống như ngày trước, được không?”

Ngày trước?…

Ngày trước, trên ốc đảo đại mạc, hai thiếu niên, một cao lớn uy vũ, một nhẹ nhàng mỹ lệ, trung gian lại chen một con tuấn mã, thật là một bức họa quyển động lòng người.

Đáng tiếc có một ngày…

“Ngươi nên đi nhanh đi, ngươi không giống ta, ngươi không thể ở lại đây quá lâu.” Thân thể loạng choạng, U Minh quay mặt không chịu nhìn ánh mắt thiết tha của Bạch Hổ, “Ta đã không thể quay lại ngày trước, ngươi biết mà.”

“Không! Ta không biết!” Bạch Hổ kêu lên, vành mắt vậy mà đã đỏ, y ra sức lay bờ vai gầy gò của U Minh, “Tại sao? Ngươi phải gánh vác vận mệnh nặng nề như vậy?! Chân Lâm, Chân Lâm! Chân Lâm của ta! Chúng ta đi đi! Chúng ta cùng đi, được không?!”

Độc Thánh U Minh bỗng nhiên đưa tay đẩy Bạch Hổ ra, hô hấp dồn dập, “Không thể nữa rồi! Ta đã không còn là một con người nữa!… Ngươi, cứ nhất định muốn ta chính miệng… nói ra sao?…”

Sự trầm mặc khiến người ta ngạt thở. Sự yên lặng xấu hổ.

Bạch Hổ ngơ ngẩn nhìn người kia, Chân Lâm, mấy nghìn năm trước từng ngã trong lòng y, người y nguyện ý đi chết! Người y đuổi đến khu vực tử vong, y có dũng khí tác chiến với bất cứ lực lượng nào muốn dẫn về! Hiện tại nói với y…

Ta đã không còn là một con người nữa!

Cái gọi là u minh, cái gọi là thiên hạ đệ nhất kỳ độc, thật ra chính là bản thân Độc Thánh! Độc dược y mất trăm ngàn năm tuế nguyệt luyện chế thành chung cực, dùng, chính là thân thể của bản thân, chính là hết thảy của bản thân!

Nếu đây là một trò đùa, vậy thì đây là một trò đùa vô tình xiết bao, ác liệt xiết bao!

“Chân Lâm…” Bạch Hổ đột nhiên ôm ngực, một tia đỏ chói mắt tràn khỏi môi.

“Gia Bố!!” U Minh kinh hãi, bỗng ý thức được sự thất thố của mình, y lạnh lùng dùng ngón tay điểm mấy chỗ huyệt vị của Bạch Hổ, “Ngươi đi đi, còn nán lại nữa, ngươi sẽ nguy hiểm… Và, ngươi tránh xa ta một chút.”

Nhưng Bạch Hổ lại bỗng kề đến, ôm U Minh không kịp tránh né vào lòng, “Nói cho ta biết, Chân Lâm, ngươi nói cho ta biết, biển Tử Vong sở dĩ chuyển biến xấu thành như hôm nay, đến nỗi phá tan phong ấn phương Tây, có phải bởi vì thứ tương tự cô hồn tự do dưới nước? Có phải ngươi dùng chúng để luyện…”

Lệ, lệ của Độc Thánh U Minh đã rơi xuống.

Lịch sử Thần giới ghi lại: Trạch bộ phương Tây có dũng sĩ Gia Bố, do người yêu chết đi mà tự sát đuổi đến Hoàng tuyền, dũng đấu sứ giả của Hoàng tuyền u minh, chặn thông lộ Nại Hà, kinh động người đứng đầu Hoàng tuyền, Phi Thiên thấy y si tình, dũng khí đáng khen, mới cho y và người yêu hoàn dương. Dũng sĩ phương Tây vì yêu mà chết lại vì yêu mà sinh, Thiên Đế dùng y làm Tây thiên Bạch Hổ.

U minh, vốn là một loại sinh vật của quốc gia thu dung tử vong, nó hút cô hồn, bản thân cũng rất giống cô hồn, hút càng nhiều thì độc tính càng lớn.

Hoàng tuyền cảnh và nhân gian không có thông lộ thực tế, vong hồn phải do sứ giả chỉ dẫn mới có thể đến được cầu Nại Hà, nhưng hai bên đã đối diện nhau thì không khỏi có chỗ phân ly bạc nhược, biển Tử Vong vừa vặn là nơi ngăn cách Hoàng tuyền cảnh với nhân gian yếu nhất, trong Hoàng tuyền cảnh oán khí ngút trời, biến ốc đảo yên lành thành cơn ác mộng sinh linh dừng bước.

Diễm Hoàng thiết lập phong ấn phương Tây tại đây, một phương diện, cố nhiên là vì áp chế Nguyệt Cơ, không gian độc lập trấn áp Nguyệt Cơ, không để người trong tam giới đã ổn định tùy tiện tiến vào, một phương diện khác cũng có thể áp chế các loại oán linh ở Hoàng tuyền cảnh rục rịch ngóc đầu, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện, cho nên tình hình ở biển Tử Vong ngàn vạn năm qua đều không xấu đi, phạm vi độc khí ảnh hưởng trước sau chỉ trong phương viên mười dặm mà thôi.

Cho đến hơn hai ngàn năm trước, dũng sĩ phương Tây vì tìm lại người yêu đã chết, tự sát bên biển Tử Vong, đại náo Hoàng tuyền cảnh, quậy một trận long trời lở đất. Dũng sĩ này lại không phải bình thường, y chính là Chiến Đấu Thiên của Thần giới ngày sau, y ồn ào như vậy, ngay cả phong ấn phương Tây cũng bị ảnh hưởng, có rất nhiều u minh nhân trống mà vào, về sau bởi vì ngăn cách yếu ớt giữa Hoàng tuyền cảnh với nhân gian có một vết nứt, lại không ngừng có u minh lẻn ra, tích lũy từng ngày, năm rộng tháng dài.

Cho nên phong ấn phương Tây không phải bị ai mở ra, mà là bị chậm rãi tằm ăn sụp đổ!!

Cuối cùng, hình thành cục diện sinh linh đồ thán, tuần hoàn ác tính hiện tại.

“Phong ấn phương Tây mặc dù không phải ta mở, nhưng ta có tội.” Bạch Hổ thất thần nói.

“Có tội chính là ta, ngươi là vì cứu ta.” Chân Lâm hàm lệ mỉm cười, ngón tay khe khẽ chặn môi Bạch Hổ.

“Những kẻ hại ngươi đó về sau?…”

“Chết hết rồi.” Vẻ mặt Chân Lâm bỗng cứng đờ, độ ấm chẳng dễ dàng gì mới tụ lại trong mắt chợt hóa lạnh, “Chết dưới u minh.”

Mặc dù khi báo thù u minh hỏa hầu chưa đạt đại thành, nhưng đã đủ đáng sợ.

Như vậy, hiện tại…

Gia Bố mở to mắt nhìn Chân Lâm, như sợ vừa chớp mắt là y sẽ biến mất vậy, sau đó, đột nhiên ra sức ôm chặt y vào lòng, hôn lên đôi môi lạnh băng của y. Chân Lâm giãy giụa một chút, nhưng cuối cùng vẫn yếu ớt dựa lên ngực Gia Bố.

Một vầng hào quang màu trắng nhu hòa chợt xuất hiện trong tay Bạch Hổ, “Đây là cái gì?” U Minh sửng sốt, lập tức tỉnh ngộ, “Ngươi muốn làm gì?!”

“Toàn bộ pháp lực của ta.” Bạch Hổ cười yếu ớt, rời U Minh mà đi về hướng biển Tử Vong, “Ta đại khái không đủ để tu phục phong ấn phương Tây áp chế Nguyệt Cơ, nhưng áp chế Hoàng tuyền cảnh bất an hẳn là không thành vấn đề.”

“Đừng mà!” U Minh từ phía sau ôm lấy y, “Sao ngươi lại kiên trì đến rời khỏi ở đây?”

Bạch Hổ nhắm mắt, vầng hào quang nọ vỡ tung rồi từ từ chìm xuống mặt nước biển Tử Vong mỹ lệ yên ả, ngay sau đó, chỉ nghe dưới nước nổ rền một tiếng, rất nhiều cô hồn kêu thảm lao khỏi mặt nước, lại tiêu tan giữa không trung.

Bạch Hổ nở nụ cười: “Chờ ta chết rồi, thân thể sẽ hóa thành lá chắn dưới dòng nước này đoạn tuyệt Hoàng tuyền cảnh và nhân gian.”

“Gia Bố, như vậy khổ lắm…” U Minh khóc ròng.

Quay đầu ôn nhu ngưng mắt nhìn y, “Chân Lâm…” Bạch Hổ cuối cùng không thể cầm cự ngã xuống, vẫn nắm chặt tay Độc Thánh U Minh, “Ngươi nhất thiết đừng làm việc ngốc, ngươi phải tiếp tục sống thật tốt.”

U Minh nắm tay y, gật đầu, nước mắt càng chảy tợn.

“Đừng khóc, đừng khóc… Ngươi vẫn thích khóc như vậy.” Bạch Hổ khẽ lau nước mắt, “Ta không sợ chết, chỉ sợ thấy ngươi khóc…”



“Hííí…” Tuấn mã quanh thân có điện quang màu tím lưu chuyển chạy tới, nhưng da nó đã chảy máu lở loét.

“Tử Điện!” U Minh hô hoán vừa sợ vừa đau.

Tuấn mã chạy đến gần, thấy Chân Lâm, không để ý vết thương khắp người, dường như rất vui mừng mà phì phò mấy tiếng, kề tới dùng miệng huých huých y. Sau đó vừa nghiêng đầu lại thấy Bạch Hổ đang hấp hối, nước mắt “tóc tóc” từ trong đôi mắt to màu nâu tuôn rơi.

“Đồ ngốc này, không phải đã nói chờ sốt ruột thì cứ tự mình chạy về sao?…” Bạch Hổ muốn cười, lại bị ngăn bởi một búng máu, “Hóa ra lúc ta chết, có mặt hai ngươi, ta đã không còn nuối tiếc…” Y bỗng dùng chút khí lực cuối cùng nắm chặt tay U Minh, “Ta biết ngươi ở đây, cho nên vô luận thế nào cũng nhất định phải đến gặp ngươi một lần… Bất cứ thời điểm nào, phải nhớ là ngươi đã đáp ứng ta… Xin nhất thiết, tự mình bảo trọng…” Nói rồi Chiến Thần nhắm mắt mà mất!

“Gia Bố…” Không hề bi thiên hô địa, U Minh khẽ khàng nằm lên người y.

Tuấn mã ngửa mặt lên trời hí vang một tiếng, không cầm cự được ngã phịch xuống đất.

Qua một lúc, thân thể Bạch Hổ dần dần phai nhạt rồi biến mất, U Minh như đã phát điên cố muốn nắm lấy y, lại chỉ tóm được không khí. Cuối cùng, U Minh bình tĩnh trở lại, biết rằng Bạch Hổ đã như lời y nói, hóa thành lá chắn giữa Hoàng tuyền cảnh và nhân gian.

Y dùng toàn bộ bản thân để vĩnh viễn bảo hộ vùng đất từng vì sự tùy hứng của mình mà đầy rẫy thương tích này.

U Minh đứng dậy, mắt sưng húp nhìn bốn phía yên tĩnh, độc tố sẽ theo thời gian chậm rãi tinh lọc, nhiều năm sau, nơi này, và còn rất nhiều những nơi khác, sẽ biến về thành ốc đảo tràn đầy sức sống.

Mọi người sẽ quay về an cư lạc nghiệp, ban đêm lúc bọn hài tử sắp ngủ, chẳng biết những người lớn liệu có kể cho chúng nghe câu chuyện về Chiến Thần Tây thiên này không.

Nhưng muốn đến ngày đó, chung quy vẫn phải vượt qua họa Nguyệt Cơ trước mắt mới được!

Ta biết ngươi ở đây, cho nên vô luận thế nào cũng nhất định phải đến gặp ngươi một lần… Bất cứ thời điểm nào, tự mình bảo trọng…

“Xin lỗi các ngươi, ta nhất định phải đi làm một chuyện.” U Minh lẩm bẩm, lau khô nước mắt, sắc mặt càng thêm tái nhợt tiều tụy.

Một chuyện để chuộc tội.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui