Nhất Lộ - Trầm Giang Nhất


Bàn tay của Trương Tử Đồng đột nhiên vuốt ve lên gương mặt dưới ánh sáng thản nhiên màu lam nhạt của Triệu Thanh Khê, trái tim Triệu Thanh Khê bất ngờ nhảy lên, lại càng cúi đầu không dám nâng lên, nàng sợ vừa nhấc mắt liền nhìn thấy khuôn mặt tràn ngập ôn nhu của Trương Tử Đồng, chỉ có thể né tránh ánh mắt.
Triệu Thanh Khê luôn là một bộ dáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, cho dù là ở thời khắc này, Trương Tử Đồng vẫn như cũ không thể phân rõ cảm xúc lóe ra trong mắt nàng đến tột cùng là cái gì, kháng cự? E lệ?
Nếu Triệu Thanh Khê cần thời gian để làm quen, Trương Tử Đồng tin tưởng bản thân tuyệt đối có dũng khí chờ đợi, nhưng đến giờ phút này, nàng không biết cái nàng gọi là tin tưởng có phải chính là nhất sương tình nguyện một mình nàng nghĩ đến mà thôi hay không. Triệu Thanh Khê quá mức thản nhiên, thản nhiên giống như mọi thứ không có liên quan đến nàng, yêu cũng được, rối rắm cũng thế, mọi cảm xúc làm người ta bất an đều chính là chuyện của một mình Trương Tử Đồng.
Trương Tử Đồng gắt gao nhìn chằm chằm người trước mắt, không thể tin được một phút trước bản thân còn đang vui sướng vì sự ân cần của nàng đối với mình, giây tiếp theo lại bắt đầu buồn rầu bởi vì trái tim không thể nắm bắt của nàng, nàng không thương mình sao? Thậm chí một chút cảm giác đối với mình cũng không có sao? Có phải bản thân mình nên làm một chút gì đó mới có thể khiến cho Triệu Thanh Khê bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ giữa các nàng hay không?

Sự xúc động ban đầu và sự phẫn nộ ngay lúc này hòa vào nhau, Trương Tử Đồng nghiêng người về phía trước, đôi môi mang đường cong hoàn mỹ gắt gao dán lên môi Triệu Thanh Khê, bàn tay vuốt ve trên mặt Triệu Thanh Khê trượt xuống nâng cằm của nàng lên, làm cho Triệu Thanh Khê hơi hơi ngửa đầu đón nhận nụ hôn có chút nóng rực của nàng, tay kia thì lướt qua thắt lưng của Triệu Thanh Khê, vết thương nơi đó đã sớm tốt rồi, vì thế nàng không ôn nhu chút nào mà chế trụ thắt lưng mảnh khảnh của Triệu Thanh Khê, làm cho Triệu Thanh Khê càng thêm dựa sát vào mình.
Có lẽ là phần lửa giận mạc danh kỳ diệu mà nàng nhìn thấy kia quá mức mãnh liệt, Triệu Thanh Khê hoàn toàn không có phản ứng lại, nàng mở to mắt tùy ý Trương Tử Đồng dây dưa trên môi nàng. Bên tai còn đang quanh quẩn tiếng kêu đáng yêu của cún con trong TV, ngọn đèn vẫn là sáng ngời làm cho người ta mê huyễn, nàng cảm thấy bàn tay Trương Tử Đồng ôm trên lưng nàng càng ngày càng chặt, ngực của nàng cũng gắt gao dán trong lòng Trương Tử Đồng, cảm giác chèn áp trên ngực cũng truyền tới, dấu hiệu thiếu ô xy trở nên rõ ràng, nàng hé miệng muốn giảm bớt phần áp bách kia.
Trương Tử Đồng không cảm thấy Triệu Thanh Khê chống cự, cũng không cảm thấy ý muốn thuận theo, chỉ có tê liệt tiếp nhận. Trong lòng nàng một trận kinh hoàng, không ngừng mà làm sâu cái hôn này, đôi môi đỏ mọng của nàng ma sát lên môi Triệu Thanh Khê, nhiệt độ không khí chậm rãi tăng lên, ý nghĩ của nàng cũng bắt đầu hỗn loạn. Môi Triệu Thanh Khê mềm mại, chóp mũi của nàng thậm chí nghe thấy được hương vị hoa quả ngọt ngào, nàng vô thức vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng lướt qua môi Triệu Thanh Khê, từng chút từng chút...
Đôi môi Triệu Thanh Khê đột nhiên liền mở ra, như là đang hết sức hút không khí vào, đầu lưỡi Trương Tử Đồng nhẹ nhàng lướt trên môi cứ như vậy không hề báo trước mà xâm nhập vào khu vực ấm áp chua ngọt mang theo hương táo, đầu lưỡi đảo qua khoang miệng ẩm ướt, mang đến một trận lại một trận tê dại như bị điện giật, cho đến khi chạm vào một đầu lưỡi mềm mại khác, nàng mới không chút do dự quấn lên...
Lưỡi cùng lưỡi quấn lấy, cảm giác tinh tế mà ôn nhuyễn long trời lở đất, tiếng hít thở dồn dập từ xoang mũi truyền ra, Triệu Thanh Khê đột nhiên bừng tỉnh, bật mở đôi mắt đã nhắm lại từ lúc nào, hai tay run run dùng sức đẩy, Trương Tử Đồng còn đắm chìm trong phần ngọt ngào hiếm có kia lập tức bị đẩy ra.

Nếu nói vừa rồi mình còn đang ở trên thiên đường, vậy bây giờ chính là ngã xuống địa ngục, Trương Tử Đồng trống rỗng nâng lên đối mắt ý loạn tình mê, đồng tử mang hơi nước nhìn Triệu Thanh Khê sắc mặt ửng đỏ, hô hấp gấp gáp. Trong lòng giống bị hung hăng bóp chặt, Trương Tử Đồng kiềm nén phẫn hận, đến tột cùng Triệu Thanh Khê là có ý gì! Dục cự hoàn nghênh sao? Hay là thương hại nàng nên cho nàng một chút ngọt ngào?
Triệu Thanh Khê nhẹ nhàng nhíu mày cùng biểu tình hối hận làm cho Trương Tử Đồng hoàn toàn bùng nổ, nàng cười lạnh một tiếng nói: "Hối hận sao? Cảm thấy ta ghê tởm sao? Vừa rồi sao không thấy ngươi đẩy ta ra! Không cần ở trước mặt ta làm ra một bộ dáng trinh tiết liệt nữ, nếu ngươi biết tình cảm của ta đối với ngươi là gì thì nên có chuẩn bị tâm lý, không tiếp nhận không từ chối là có ý gì? Cùng ta chơi trò mờ ám sao? Ta nói cho ngươi, ta không rẻ mạc như vậy! Ngoại trừ thật tình cùng toàn tâm toàn ý yêu, cái gì ta cũng không cần!"
Triệu Thanh Khê nhìn ánh mắt có chút phiếm hồng của Trương Tử Đồng, im lặng đứng dậy tắt TV.
Chiếc đĩa tinh xảo trên bàn trà còn lại vài miếng táo, đó là khi Trương Tử Đồng thấy nàng xem TV thì đứng trong phòng bếp gọt vỏ, ngay cả hạt cũng lấy ra. Không biết là từ ngày nào thì bắt đầu tạo thành thói quen, nàng sợ Triệu Thanh Khê xem TV nhàm chán, mỗi tối đều rửa cắt chút trái cây để trên bàn trà, sau đó im lặng cùng Triệu Thanh Khê xem TV, hoặc là một mình trở lại thư phòng làm việc.
Do dự một chút, Triệu Thanh Khê vươn tay cầm lấy cái đĩa, đợi sau khi thu dọn chỉnh tề bàn trà và sopha, Trương Tử Đồng vẫn còn duy trì tư thế lúc trước ngồi trên sopha, ánh mắt bất định nhìn vào hư không.

Triệu Thanh Khê nhẹ nhàng bỏ gối ôm xuống, sau đó thở dài một hơi nói: "Đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải đi làm." Không nhận được Trương Tử Đồng đáp lại, nàng trực tiếp trở về phòng ngủ.
Đánh răng xong nằm ở trên giường, trong bóng đêm Triệu Thanh Khê chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Trương Tử Đồng, ta nên đối với ngươi làm sao bây giờ?
Một mình ngồi trong phòng khách tràn đầy cô đơn, Trương Tử Đồng ngơ ngác nhìn bức màn, cửa sổ đóng chặt chặn gió, bức màn có thản nhiên hoa nhỏ mất đi động lực tung bay, lẳng lặng đứng lặng trong căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ.
Nàng sợ hãi, cuộn mình lại, Trương Tử Đồng tựa vào một góc sáng sủa của sopha, mùa xuân ban đêm đã không còn rét lạnh, nhưng nàng vẫn như cũ cảm thấy bản thân đang run rẩy.

Triệu Thanh Khê sẽ rời đi nàng, đêm nay phát sinh chuyện như vậy, chỉ sợ nàng sẽ một mình bỏ đi rất xa.
Nếu nàng nói nàng hối hận sẽ như thế nào, có thể làm cho Triệu Thanh Khê lưu lại hay không? Kỳ thật khi nàng vừa nói ra những lời này liền hối hận, rõ ràng biết Thanh Khê không phải người như vậy, rõ ràng biết Thanh Khê không phải loại người sẽ đùa giỡn mập mờ, nhưng nàng vẫn là buộc miệng nói ra. Nàng chưa từng nghĩ tới sẽ làm tổn thương Triệu Thanh Khê, nàng cũng chưa từng hoài nghi Triệu Thanh Khê, nàng chính là quá mức đau lòng, quá mức khó chịu, sự oán giận tích tụ ở trong lòng ngực kia không phát tiết ra sẽ không thoải mái, vì sao sau khi bản thân nàng vừa bước ra khỏi sự sợ hãi và lúng túng của đoạn tình cảm này lại còn phải tiếp nhận nhiều sự hoài nghi cùng bài xích mà nàng không thể hiểu nổi đến như vậy.
Nàng còn có thể làm sao đây? Triệu Thanh Khê vĩnh viễn là bộ dáng im lặng kín đáo, nàng không biết người kia nghĩ cái gì, không biết người kia có một chút yêu thích nàng hay không, không biết lòng của người kia.
Có lẽ Trương Tử Đồng nói rất nhiều lời không lý trí không tỉnh táo, nhưng có một câu là thật, đó là bất luận khi nào cũng sẽ không thay đổi, thứ nàng muốn, ngoại trừ thật tình và toàn tâm toàn ý yêu, cũng không còn gì nữa.
Chỉ cần Triệu Thanh Khê yêu thương , cho dù chỉ có một chút ít, nàng cũng sẽ có dũng khí có tin tưởng mà tiếp tục đến cuối cùng, nàng sẽ đợi cho đến khi kết thúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận