Rạp chiếu phim dịp cuối tuần luôn luôn là các cặp tình nhân chiếm đa số, Trương Tử Đồng đậu xe ở bãi đỗ xe đối diện khu thương mại, không đem theo gì cả, chỉ cần cầm cầm vé xem phim.
Lúc qua đường thì gặp đèn đỏ, Trương Tử Đồng dừng lại, trong dòng người chật chội kia tìm kiếm một hình bóng thanh thiển.
Trong sự náo loạn ngay cả trí nhớ cũng trở nên mơ hồ, lúc đó nàng cũng là như vậy, ở cửa rạp chiếu phim ồn ào náo động, cách dòng xe cộ cùng biển người xa lạ quanh mình, chỉ nhìn chăm chú vào đầu bên kia, trong lòng là ngũ vị tạp trần. Nhưng mà giữa sự hỗn loạn như vậy, lại rõ ràng nhìn thấy được một mình nàng.
Cũng bắt đầu từ một khắc kia, nàng biết, có một vài thứ đã khắc sâu vào tiềm thức của nàng, vô luận như thế nào cũng không thể đánh mất.
Sau đèn đỏ là đèn xanh, Thanh Khê thích màu xanh, hoặc nhạt hoặc đậm, đó là một loại màu sắc mang sức sống, nàng hơi hơi mỉm cười, đi đến phía đối diện.
Số phận đã sắp xếp để được gặp nhau, nàng trả giá không quá nhiều, có người để nàng được yêu, vì thế trong lòng nàng mang sự cảm ơn.
Thanh Khê ngẩng đầu, người trước mắt hàm chứa ý cười rõ ràng như vậy, nàng hơi hơi kinh ngạc, lập tức cũng cong khóe miệng.
Trương Tử Đồng nói: "Hôm nay ta không đến muộn."
Bàn tay được người khác nắm lấy, có sự an tâm lẻn vào, Thanh Khê nhìn nàng, "Không sao, ta sẽ chờ ngươi."
Trương Tử Đồng nhìn bản điện tử giới thiệu phim, khuôn mặt càng là "Khuynh thành", khí chất càng giống như nước, lại vẫn là Tần Duy Giản, không biết là may mắn hay là bất hạnh.
"Ta biết, ta chỉ là không muốn để ngươi chờ."
Thói quen chờ đợi người khác, chính là bởi vì có một người thường thường để cho nàng phải chờ đợi, chờ cùng bị chờ, đều là một loại axit ăn mòn tình cảm, cho dù nguyện ý chờ đợi, cũng sẽ có một ngày không đợi nổi nữa.
"Sắp bắt đầu rồi, vào thôi."
Thanh âm của Thanh Khê làm cho tầm mắt đang lướt trên màn hình điện tử của nàng rốt cục quay lại, Trương Tử Đồng đột nhiên khẩn trương nói: "Ta không có nhìn nàng."
Nói xong, hai người cũng không hẹn mà cùng cười rộ lên.
"Ân." Thanh Khê cười nói, "Ngươi nhìn ta đi."
Trương Tử Đồng sửng sốt, cũng cười, "Được, ta nhìn ngươi, nhìn cả đời. Bất quá ta yêu cầu thẩm mỹ cao..."
"Ta đi phẫu thuật thẩm mỹ."
Trương Tử Đồng cả kinh, tức thì không nói gì, Thanh Khê lại nhẹ giọng nói: "Ta hay nói giỡn."
Ngay cả tươi cười trên mặt của nàng cũng rút đi, chỉ còn lại sự nghiêm túc trước sau như một, điều này làm cho câu "Hay nói giỡn" trở nên thập phần quỷ dị, lúc Trương Tử Đồng đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào, Thanh Khê đột nhiên cười khẽ lên, "Nếu như yêu cầu thẩm mỹ của ngươi cao, liền đem đôi mắt của ngươi móc ra, để ngươi không còn khả năng thưởng thức thẩm mỹ nữa, đỡ phải làm "Mệt nhọc"ngươi."
"..." Sự thật chứng minh, lời nói giỡn của Thanh Khê vẫn là rất kinh tủng.
Trong rạp chiếu phim tối đen, sau khi phim bắt đầu chiếu lại có vẻ ái muội, nội dung chính là câu chuyện tình yêu sang trọng, lãng mạn, Thanh Khê lơ đãng xem phim, ngược lại Trương Tử Đồng có vài phần nghiêm túc.
Lúc vừa tới cảnh tình cảm bùng nổ của nhân vật chính, lơ đãng liền có thể nhìn thoáng mấy đối tình nhân trẻ tuổi thâm tình triền miên, có lẽ là do hoàn cảnh dụ dỗ, Trương Tử Đồng tiến đến bên tai Thanh Khê, cố ý nhỏ giọng, "Có xúc động muốn hôn ta hay không?"
Người lấy vấn đề gợi cảm kia để dụ hoặc Thanh Khê đang nín thở chờ đợi, lại bị thanh âm đột nhiên từ phía sau truyền đến đánh nát ái muội.
"Giữa ban ngày ban mặt lại đi ân ái, cảnh tối lửa tắt đèn còn muốn làm gì nữa đây."
Trương Tử Đồng dừng lại, người phía sau còn nói, "Chờ xem — sớm muộn gì cũng chia tay."
Thanh âm không chút đè thấp làm cho Trương Tử Đồng nhất thời sinh ra một loại cảm giác kỳ quái, nàng quay đầu lại, ánh mắt sắc bén, đối diện là một nữ sinh có diện mạo cực kỳ thanh thuần, nữ sinh xấu hổ mang nét rụt rè nháy mắt mấy cái, vô tội nhìn nàng. Điều này làm cho Trương Tử Đồng hoài nghi bản thân mình, sau đó quay đầu lại, như vậy liền bỏ qua.
Lúc hết phim lại gặp phải nữ sinh kia, lần này nữ sinh đó chính là lấy một loại tư thái "ân ái" nắm lấy bàn tay của một nữ sinh xinh đẹp khác mà làm nũng, "Không cần, ta muốn ăn kem ly."
"Trà sữa nóng, hoặc là nước sôi, tự mình chọn đi."
"Vãn Vãn!" Nữ sinh đẩy cánh tay đang lôi kéo đối phương ra, nổi giận nói: "Ngươi hỗn đản!"
Hỗn đản còn chưa mở miệng, nữ sinh lại nhìn thấy Trương Tử Đồng, một giây sau lại khôi phục đến tư thái thục nữ trong sáng, sau đó điềm đạm đáng yêu nói với Thanh Khê cùng Trương Tử Đồng: "Kỳ thật vừa rồi ta cũng không phải nói các ngươi."
Thanh Khê hơi lộ nét mờ mịt, vừa nghĩ lại, vì thế hiểu ra được, chính là Trương Tử Đồng vẫn nhìn nàng, không động dung chút nào.
Nữ sinh quýnh lên, làm như là sợ các nàng không tin nên cường điệu: "Ta nói người khác, thật sự! Ngươi đừng không tin! Thật là như vậy!"
Trương Tử Đồng: "..."
Nữ sinh xinh đẹp bên cạnh rốt cục nhìn không nổi nữa, mặt không chút thay đổi nói một câu: "Tiều tiêu vặt cuối tuần này bị cắt."
Nữ sinh: "...!"
Trận nhạc đệm này cũng không có mang đến cho các nàng chuyện gì phức tạp, trên đường về nhà nhận được điện thoại của ba, Trương Tử Đồng đang lái xe, chỉ nói hai câu liền cúp máu, lúc về nhà gọi lại, đã là trạng thái tắt máy.
Sau Tết Tây sẽ chuẩn bị Tết Âm lịch, năm nay Tết Âm lịch tới sớm, Tết Nguyên Đán là đầu tháng giêng, hiếm khi hai người cùng được nghỉ, Thanh Khê cũng không có rời giường sớm, cùng Trương Tử Đồng vùi vào ổ chăn ấm áp.
Thanh Khê luôn kiên trì muốn làm bữa sáng, cuộc sống khỏe mạnh sẽ làm người ra thoải mái hơn rất nhiều, sau khi hai người ăn xong "bữa sáng muộn" thì đi ra ngoài, đi dọc theo tiểu khu gần một giờ.
Cũng không biết đã đi rất xa, Trương Tử Đồng đột nhiên dừng lại, "Trở về đi, chân có chút đau."
Thanh Khê nhìn thoáng qua giầy dưới chân nàng, gót thấp, so với đôi giầy đi bộ nhẹ nhàng của mình thì có vẻ trói buộc hơn rất nhiều, Trương Tử Đồng có thói quen mang giày cao gót, cho dù đi tản bộ, cũng không thể bỏ hoàn toàn giầy có gót, đơn giản về nhà nghỉ ngơi.
Trong nhà thay ghế sopha, đổi thành hệ màu sắc ấm áp, đang nhàm chám tìm một tiết mục giải trí trên TV, Trương Tử Đồng ôm chân ngồi trên ghế sopha, chuyên chú nhìn Thanh Khê, giống như muốn từ trên mặt Thanh Khê nhìn ra cái gì.
Hồi lâu sau nàng mới nói với Thanh Khê: "Lúc mới quen ngươi luôn là một bộ dáng ưu thương thâm trầm giống như biển, giống như là đã trải qua rất nhiều tổn thương trong tình cảm, khi đó ta rất muốn dùng một câu lời thoại đặc biệt kinh điển để hình dung ngươi."
Thanh Khê nghiêng đầu, "Lời thoại?"
Trương Tử Đồng mang biểu tình nghiêm túc nhìn ánh mắt nghi hoặc của Thanh Khê, hắng giọng, dùng ngữ điệu tiêu chuẩn của phát thanh viên, nói: "Ngươi là một nữ nhân mang theo rất nhiều chuyện trong quá khứ."
"Ha ~" Nàng vừa nói xong liền nhịn không được cười to lên, hoàn toàn khống chế không được, sau khi cười quá nhiều thì nằm ở trên sopha, tóc dài rối tung gối lên chân Thanh Khê, ôm bụng run run.
Dần dần Trương Tử Đồng rốt cục cũng dừng lại không cười nữa, nàng thấy Thanh Khê cúi đầu, dùng ánh mắt vẫn luôn bình tĩnh nhìn chăm chú vào mình.
Nàng thấy Thanh Khê vươn tay, đầu ngón tay lướt trên gương mặt đã tẩy trang mềm mại sạch sẽ của nàng, nhẹ nhàng mà chạm vào, từng chút từng chút...
Rốt cục, lòng của nàng chậm rãi trôi nổi, không thể khống chế được.
Trong ánh mắt kia dần dần có ôn nhu, nàng giống như bị bỏ bùa mà nhìn chằm chằm vào phần ôn nhu kia.
Nàng nghe thấy Thanh Khê nói: "Bây giờ ngươi đã biết chưa?"
Hàng lông mi cong dài của Trương Tử Đồng hơi hơi run run, hai mắt sáng ngời nhìn thẳng vào trái tim mềm mại của Thanh Khê.
Muốn biết câu tiếp theo, dây thanh quản của nàng bất động, trong xoang mũi phát ra một tiếng tinh tế– "Ân?"
Thanh Khê nói: "Chuyện xưa của ta rất đơn giản."
Câu trả lời nằm trong dự kiến, Trương Tử Đồng cũng thuận miệng hỏi: "Có bao nhiêu đơn giản?"
Bởi vì tùy ý, cho nên không cần đáp án, mà Thanh Khê cũng xác thực không có trả lời nàng thêm nhiều, Thanh Khê lắc đầu, chính là bên môi chậm rãi cong lên nụ cười thanh thiển.
Có bao nhiêu đơn giản?
Đại khái đơn giản đến mức — chỉ có liên quan đến ngươi thôi.