Nhất Lộ - Trầm Giang Nhất

Hai mươi sáu âm lịch Thanh Khê đã chính thức được nghỉ, Trương Tử Đồng thì khác, năm nay lịch nghỉ tết của cả nước thống nhất là vào ngày mùng một, nàng còn đang đi làm, chính là lúc cuối năm, ngoại trừ một số ít ngành còn đang phỉ khẩn trương bận rộn, đại đa số mọi người đã bắt đầu lên kế hoạch nghỉ Tết Âm lịch.

Buổi tối trước khi ngủ, Trương Tử Đồng hỏi Thanh Khê: "Đêm giao thừa ăn cơm ở nhà hay ra ngoài?"

Nàng là nhắm mắt lại hỏi, Thanh Khê thấy không rõ biểu tình của nàng, càng không thấy cảm xúc trong mắt nàng, nàng chính là đổi một loại phương thức để hỏi Thanh Khê các nàng sẽ cùng nhau đón giao thừa hay là...

"Hai mươi tám phải về bên kia."

Lông mi Trương Tử Đồng giật giật, thế nhưng trong bóng đêm hiện lên một nụ cười yếu ớt, nàng trả lời: "Nga." Đại khái là mới nhớ tới lúc này Thanh Khê căn bản không thấy rõ biểu tình của nàng, hoặc là nhận thấy ý cười của mình có chút vô nghĩa, vì vậy không miễn cưỡng bản thân nữa, thu hồi nụ cười giả dối kia, thản nhiên nói: "Đêm giao thừa là phải cùng người nhà." Trong giọng nói thế nhưng có chút hương vị lầm bầm lầu bầu.

Đại khái không có ai giống như Thanh Khê, đối với cảm xúc của nàng mẫn cảm đến chân tơ kẽ tóc, Thanh Khê nghiêng người, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng của nàng, tựa vào vai của nàng, hỏi: "Còn ngươi"

"Ta ở nhà gọi điện thoại cho ngươi."

"Không cùng thúc thúc a di sao?"

"Bọn họ đi du lịch rồi."

Thanh Khê không nói tiếp, chính là lại nghiêng đầu đến gần nàng một chút, "Ngủ đi, ngày mai ngươi còn phải đi làm."

Trời đông giá rét, đã rất lâu rồi Trương Tử Đồng không có gặp loại phiền lòng hỗn loạn như vậy, nhưng giờ phút này nàng lại đột nhiên cảm thấy mỏi mệt trước đêm cả nước hân hoan vui mừng, sức mạnh trong gân cốt thân thể dường như biến mất hết, có một sự sợ hãi trong tiềm thức không thể xua đi.

Sợ hãi cái gì? Nàng biết. Bởi vì biết, cho nên mới càng thêm sợ hãi.

Tiếng chuông tin nhắn đột nhiên vang lên, mở ra, Thanh Khê hỏi nàng: "Giữa trưa lúc tan tầm có rảnh không? Ta ở nhà hàng đối diện công ty chờ ngươi."

Giữa trưa tan tầm Trương Tử Đồng cũng không làm ráng, làm việc cho người khác vẫn luôn không giống với làm việc cho chính mình, phương thức tồn tại áp lực khác nhau, nhưng là khối lượng cũng không khác biệt lắm, nàng sợ trì hoãn quá lâu, đơn giản mang theo văn kiện, sau đó đi xuống lầu gặp Thanh Khê.

Nhìn ra được Thanh Khê đã đến rất lâu, Trương Tử Đồng vừa ngồi xuống, Thanh Khê đã thay nàng gọi một phần thức ăn nhẹ, biết Trương Tử Đồng thuộc số ít ngành vào cuối năm còn bận rộn hơn lúc bình thường, Thanh Khê nhân lúc chờ thức ăn mang lên liền đi thẳng vào chủ đề, "Buổi chiều ta cần dùng chứng minh của ngươi một chút."

Trương Tử Đồng vừa uống một ngụm nước, cầm cái ly còn đầy hơn phân nửa, nàng hơi hơi híp mắt, khóe miệng cong lên, "Cần chứng minh của ta để làm chi? Không phải là muốn làm chuyện xấu chứ?"

"Không phải" Thanh Khê nói, "Mua vé xe lửa phải dùng chứng minh."

Nàng có chút mơ hồ, theo bản năng hỏi: "Vé xe lửa?"

"Nếu ngươi không muốn ngồi xe lửa, ngồi xe khách cũng được."

Lúc này Trương Tử Đồng mới kịp phản ứng, tâm tình mang sương mù nặng nề giống như được tắm qua ánh mặt trời, ấm áp, nàng biết rõ còn cố hỏi: "Muốn đi đâu sao?"

"Về S thị." Thanh Khê dừng một chút, còn nói: "Mua vé mùng một, được không?"

"Không cần." Trương Tử Đồng vội vàng nói, "Mua ngày hai mươi tám là được, chuyện công ty ta sẽ xử lý tốt, không có việc gì."

Ngày mai chính là hai mươi tám, mua vé trước một ngày nhất định là không kịp, từ N thị đến Y thị cũng không xa, Trương Tử Đồng lái xe đi, sáng hai mươi tám âm lịch hai người xuất phát, ngày Tết Âm lịch tình hình kẹt xe càng nghiêm trọng, gần bốn giờ chiều mới vào đường cao tốc.

Lúc xe chạy đến Y thị Trương Tử Đồng vẫn tránh không được mà khẩn trương, đại khái là buổi trưa gởi đơn xin nghỉ phép, được chấp nhận, buổi tối về nhà lại vội vội vàng vàng đề chuẩn bị ngày mai xuất phát, lúc vội vàng thì quên khẩn trương, chờ đến lúc tinh thần phục hồi lại mới phát hiện đã sắp đến cửa nhà Thanh Khê, lúc này mới đột nhiên cảm thấy hoảng hốt.

Cũng may nàng tương đối dễ ổn định lại, cho dù có một chút lo lắng, lại vẫn biểu hiện bình tĩnh mà tự nhiên.

"Tử Đồng." Lúc đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, Thanh Khê gọi nàng.

"Ân? Làm sao vậy?"

Thanh Khê lắc đầu, "Không có gì."

Lúc xe lại bắt đầu chuyển động, Trương Tử Đồng cảm nhận được độ ấm từ bàn tay kia, nàng đặt lên bàn tay cầm lái của mình, chỉ có một giây hoặc là hai giây ngắn ngủi, xe vừa chạy, độ ấm kia cũng theo đó rời đi.

Đơn giản, lại làm cho trái tim hơi hơi xao động của nàng trong khoảnh khắc trầm tĩnh lại.

Xe dừng ở dưới lầu tiểu khu, trong xe đầy thực phẩm dinh dưỡng cùng đặc sản của N thị, kỳ thật Trương Tử Đồng phân biệt không được thật giả, nàng chỉ lo làm không tốt, mặc kệ thật giả tốt xấu, có thể mua liền mua.

Có quá nhiều thứ, Thanh Khê cũng cầm không hết, Trương Tử Đồng đang do dự có cần cầm lên lầu giúp Thanh Khê hay không.

Dường như là nhìn ra sự do dự của nàng, Thanh Khê hỏi: "Ngươi không đi lên sao?"

Nàng hỏi lại: "Ta có thể đi lên sao?"

Giữa hai người xuất hiện một lát yên lặng, Thanh Khê đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn nàng hỏi, "Ngươi muốn đi lên không?"

Lần này nàng không có do dự, mà Thanh Khê cũng nghe được câu trả lời mình mong muốn, "Muốn."

Trương Tử Đồng từng đến dưới lầu tiểu khu, nhưng là lần đầu tiên đi vào trước cửa nhà Thanh Khê, câu đối xuân đầu năm đã được gỡ xuống, hai cánh cửa trở nên trống rỗng, Trương Tử Đồng đem tóc dài trước ngực kéo ra sau vai, đứng ở bên cạnh Thanh Khê.

Thanh Khê ấn chuông cửa, cửa rất nhanh được mở ra.

Triệu ba ba mở cửa ra, trên gương mặt mang theo ý cười, "Đã về rồi sao?"

Trên mặt Thanh Khê cũng mang theo nụ cười tương tự, "Con đã về."

Đóng cửa lại, Triệu ba ba lấy hai đôi dép lê từ tủ dép xuống, vẫn còn mới, kích thước cũng chỉ chênh lệch rất nhỏ, Trương Tử Đồng nhìn thấy, trái tim đang căng thẳng trong nháy mắt liền thả lỏng.

"Thúc thúc." Trương Tử Đồng nói, "Ngại quá, cuối năm lại đến quấy rầy mọi ngươi."

Triệu ba ba khẽ lắc đầu, chỉ nhẹ giọng nói: "Không có việc gì."

Ba người liền đứng ở phòng khách, Triệu mụ mụ từ phòng bếp đi ra, Trương Tử Đồng kêu một tiếng "A di ", nàng cũng nhìn thấy Trương Tử Đồng, nhưng biểu tình trên mặt không có quá nhiều biến hóa, chính là dùng ngữ khí bình thường hỏi Thanh Khê: "Trên đường có mệt hay không?"

"Không mệt."

"Có thể không mệt sao? Mẹ cũng không phải chưa từng ngồi xe đường dài." Triệu mụ mụ xoa xoa tay, còn nói: "Con lên phòng nghỉ ngơi một chút đi, làm cơm xong mẹ gọi hai đứa."

Nàng nói là "Hai đứa", mà không phải "Con", chỉ vì một chút này thôi, Trương Tử Đồng cũng nên cảm ơn hành trình tràn ngập bất an cùng lo lắng lần này.

Không giống với sự phản đối sâu sắc mà sắc bén ở lần gặp mặt trước, ít nhất lần này, thái độ của cha mẹ Thanh Khê nhu hòa hơn rất nhiều, nàng thậm chí có một loại hoài nghi khó có thể tin, hoài nghi những cảnh trước mắt đều là bởi vì quá mức sầu lo mà sinh ra ảo giác.

Phòng của Thanh Khê bố trí rất đơn giản, khác với sự đơn giản đến tiêu điều đã từng tồn tại trong phòng Trương Tử Đồng, phòng ngủ của Thanh Khê ít đồ đạc, cũng không trang trí nhiều, nhưng lại có dầy đặc sức sống cùng hơi thở ấm áp, mỗi một đường nét đều có độ cong cực kỳ nhu hòa.

Trong phòng không có bật điều hòa, lại vẫn là ấm áp.

Trương Tử Đồng nhìn chung quanh, không còn giày cao gót, trong tâm lý nàng có chút không thích ứng, đi đến đầu giường, cầm lấy khung hình, bên trong là ảnh chụp gia đình.

Nàng mới phát hiện, nét mềm mại cùng ôn hòa của Thanh Khê, đều là thừa hưởng từ cha mẹ của nàng.

"Thanh Khê?"

Gối và drap giường đều là cha mẹ nàng vừa thay mới sạch sẽ, Thanh Khê lấy cái chăn từ tủ quần áo ra đem phơi nắng một chút, thuận miệng đáp: "Ân?"

"Bọn họ biết ta cũng sẽ đến?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui