Triệu Thanh Khê cùng Trương Tử Đồng đưa Trương Lâm đã muốn say đến gần như không còn biết gì về nhà, ngoài ý muốn thấy được người bạn trai bị Trương Lâm mắng khốn kiếp cả đêm kia.
"Cám ơn các ngươi đã đưa nàng về nhà."
"Không cần." Triệu Thanh Khê là biết bạn trai của Trương Lâm, đều là bạn thời đại học, nàng thấy nam nhân đang ôm Trương Lâm mang vẻ mặt quan tâm cùng lo lắng, lắc lắc cái đầu nặng trịch khó chịu, "Ngươi đưa nàng vào nhà đi, chúng ta trở về đây."
"Không cần dễ dàng nói lời chia tay." Đây là lời nàng không có nói ra khỏi miệng với bạn trai của Trương Lâm, Triệu Thanh Khê nghĩ hắn sẽ hiểu rõ mọi chuyện hơn bản thân, cho tới bây giờ khúc mắc trong chuyện tình cảm không cần ngoại nhân nhúng tay vào, vì thế nàng lôi kéo Trương Tử Đồng, xoay người rời đi.
"Tắm rửa xong thì đi ngủ đi." Cả đêm cảm xúc lung tung phập phồng, Trương Tử Đồng mở đèn phòng khách, nói với Triệu Thanh Khê.
"Ân."
Trong phòng tắm tràn ngập màu trắng hơi nước mờ ảo, Trương Tử Đồng nằm trong bồn tắm lớn trắng noãn, dòng nước ấm áp bao lấy thân thể, cảm giác thoải mái làm cho người ta muốn thở dài một hơi.
Nàng so với ai khác đều hiểu được định nghĩa của sự lựa chọn, một con đường, có lẽ là không ngừng gập nghềnh lầy lội, có lẽ là tràn lan cỏ dại đầy gai, nhưng may mắn thay, nó ít nhất là không còn bối rối mơ hồ.
Nhắm mắt lại, Trương Tử Đồng nghĩ, như vậy là đủ rồi.
Trương Tử Đồng là tắm trong phòng tắm nhỏ ở phòng ngủ, khi nàng mặc áo tắm từ trong phòng ngủ đi ra vừa lúc Triệu Thanh Khê cũng vừa tắm rửa xong, tóc còn đọng nước, giọt nước từ hai bên má chảy xuống, gương mặt vốn bị tác dụng của rượu làm cho trắng bệch sau khi tiếp xúc với nhiệt khí nóng bức lại nổi lên một tầng thản nhiên hồng nhạt, mềm mại như kem, rất là mê người.
"Còn khó chịu không? Có muốn ăn một chút trái cây giải rượu hay không?" Trên đường trở về Triệu Thanh Khê vẫn mím môi, sắc mặt khó coi, còn thỉnh thoảng xoa xoa cái trán, Trương Tử Đồng biết cảm giác say rượu có bao nhiêu khó chịu, huống chi nàng đoán rằng cuộc sống hơn hai mươi năm của Triệu Thanh Khê chỉ sợ còn chưa bao giờ say rượu.
Triệu Thanh Khê lắc đầu, "Không sao, đã tốt hơn nhiều rồi, ngủ một giấc là được." May mà khi Trương Tử Đồng tới, nàng còn chưa hoàn toàn say, nếu Trương Tử Đồng tới muộn hơn một chút, có thể bản thân sẽ thật sự say mất.
Không biết bản thân khi say rượu sẽ là bộ dáng gì, sẽ cau mày ngủ thiếp đi giống như Trương Tử Đồng hay là sẽ nói ra một ít lời lúc tỉnh táo không thể nói.
Nàng biết không thể lại nghĩ nhiều, vì thế ép buộc chính mình không cần tiếp tục suy nghĩ nữa, nhưng đầu óc cũng không chịu sự khống chế mà không ngừng hỏi ra vấn đề nàng cũng không có cách nào giải đáp — lời lúc tỉnh táo không thể nói, vậy sẽ là những lời gì?
"Làm sao vậy?" Trương Tử Đồng thấy bộ dáng Triệu Thanh Khê có vài phần thất thần, vì thế tiến lên vài bước đi đến trước mặt nàng, bàn tay tinh xảo được nước tẩy sạch sẽ dưới ngọn đèn chiếu rọi càng thêm có vẻ thanh thấu gợi cảm, nàng đẩy ra lọn tóc che khuất ánh mắt Thanh Khê, trong ánh mắt đạm mạc nhưng không mất đi sự ôn nhu kia dần dần phản chiếu ra một gương mặt mị hoặc tinh xảo, ngón tay nàng men theo lọn tóc kia chạm vào gương mặt Thanh Khê từng chút từng chút trượt xuống, sau đó một bàn tay nâng gương mặt Thanh Khê lên, trên khuôn mặt kia vẫn là bình tĩnh lạnh nhạt, chỉ là hơn hơi hòa lẫn một chút dấu vết của né tránh.
Trương Tử Đồng vẫn cứ nhìn nàng như vậy, không khí chung quanh là một mảnh trầm tĩnh, Triệu Thanh Khê tựa hồ có thể nghe thấy tiếng tim đập "Thình thịch...Thình thịch...", là của Trương Tử Đồng, cũng là của mình.
"Không có gì, ta đi nghỉ ngơi trước." Triệu Thanh Khê hơi chuyển động thân mình một chút, đem gương mặt của mình tránh thoát khỏi bàn tay ấm áp của Trương Tử Đồng."Còn có, " Nàng nhìn ánh mắt của người kia, ngữ khí trịnh trọng nói, "Đêm nay cám ơn ngươi."
"Thanh Khê." Gương mặt của Triệu Thanh Khê không dấu vết tránh khỏi bàn tay của nàng, trong lòng Trương Tử Đồng đột nhiên tựa như rơi xuống một tảng đá, thật giống như giờ khắc này người còn đang ở trước mặt mình nói một câu cám ơn chân thành trong nháy mắt tiếp theo liền sẽ biến mất, lựa chọn né tránh nàng, tại trong khoảnh khắc đó nàng hoảng sợ, theo bản năng mà nắm lấy người trước mặt.
"Đau..." Triệu Thanh Khê nhìn bàn tay đột nhiên xuất hiện ở trên lưng, bất chấp hàm nghĩa trong động tác này liền đau đến tựa vào trong lòng người phía trước, nàng nhíu mày lại, trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Trương Tử Đồng chính là trong cơn hoảng sợ mà vươn tay nắm lấy thắt lưng Triệu Thanh Khê, lại không nghĩ rằng sẽ làm cho Triệu Thanh Khê đau đến như vậy, nàng nhận thấy có chỗ không đúng, vì thế một tay đem Thanh Khê kéo vào trong ngực một tay nhẹ nhàng kéo vạt áo ngủ của nàng lên, làn da trắng noãn chậm rãi xuất hiện ở trước mắt Trương Tử Đồng, nàng không có chút tâm tình nào để thưởng thức, cho đến khi nàng nhìn thấy một chỗ bầm xanh trên làn da trắng noãn kia, "Thắt lưng của ngươi làm sao vậy?"
"Lúc ở quán bar đụng vào cạnh bàn." Triệu Thanh Khê nhắm hai mắt lại, chờ đợi cơn đau đớn sinh ra khi Trương Tử Đồng đụng vào trôi qua.
"Là do nam nhân kia đẩy?" Trương Tử Đồng hối hận cách giải quyết sự việc đêm nay, lúc ấy thấy Thanh Khê khó chịu, thầm nghĩ nhanh chóng đưa Thanh Khê đi, căn bản không nghĩ tới sẽ gọi người đến giáo huấn kẻ làm Thanh Khê bị thương, bây giờ nàng chỉ cảm thấy, đối với kẻ xấu là không thể khách khí!
"Quên đi, " Chờ bình tĩnh lại một chút, Thanh Khê cắn răng chịu đựng cảm giác đau đớn còn chưa hoàn toàn qua đi rời khỏi lòng ngực Trương Tử Đồng, "Đều qua rồi, ngủ thôi."
Trương Tử Đồng nhìn bóng dáng tinh tế thanh nhã của Triệu Thanh Khê, đột nhiên có loại xúc động nói không nên lời, nàng bức thiết muốn ôm lấy người kia từ phía sau, sau đó không hề giữ lại mà đem tất cả cảm xúc đều ký thác vào người kia, đem toàn bộ bản thân đưa cho người kia.
Cái eo vừa động chính là cả người đau đớn, Triệu Thanh Khê gắt gao nhíu mày, giữ đôi môi mím chặt phát ra một tiếng ưm, trong thế giới của bản thân không cần kiên cường cùng giả vờ, đau chính là đau, có thể không vui khi phải chịu đựng, có thể rơi lệ khi ủy khuất, mà không cần khi cố nén đau đớn còn phải làm ra vẻ mặt vân đạm phong khinh không sao cả.
Nàng nhẹ nhàng chạm vào má bên phải của mình, đầu ngón tay chậm rãi lướt qua, nơi đó tựa hồ còn lưu lại độ ấm của Trương Tử Đồng, giống như thẳng thắng, lại giống như uyển chuyển, làm cho lòng của nàng cũng bắt đầu dâng lên một loại mềm mại mâu thuẫn.
Đau đớn khiến cho người ta thanh tỉnh, càng khiến cho người ta khó ngủ, mà bị thương ở eo lại làm cho nàng không thể trằn trọc, lúc tiếng gõ cửa vang lên Triệu Thanh Khê sửng sốt một chút mới nói: "Có việc gì sao?"
Trương Tử Đồng không có trả lời nàng, mà trực tiếp đẩy cửa đi vào, Triệu Thanh Khê ôm chăn ngồi lên, lập tức ảnh hưởng đến thắt lưng, nơi bị thương lại càng đau, Trương Tử Đồng thấy biểu tình của nàng buộc chặt, nhanh chóng đi qua, cau mày nói: "Bị thương thì không cần lộn xộn." Có lẽ là cảm thấy khẩu khí của mình quá mức đông cứng, nàng dùng ngữ khí chậm lại, "Ngươi nằm úp xuống, ta xoa thuốc cho ngươi."
Lúc này Triệu Thanh Khê mới chú ý tới trên tay Trương Tử Đồng đang cầm một cái túi plastic màu trắng, bên trong có một lọ thuốc nước, còn có hai cái hộp, bên trong hộp hẳn cũng là thuốc.
Nắp của lọ thuốc đóng rất chắc, Trương Tử Đồng phải mất một chút sức lực mới mở ra được, chờ mở ra được nàng mới nhớ tới còn cần có bông gòn, vừa rồi lúc đi mua thuốc vội vội vàng vàng, căn bản là không nghĩ đến.
Do dự một chút, Trương Tử Đồng lại vén vạt áo ngủ Triệu Thanh Khê lên, sợ lúc xoa thuốc vạt áo rơi xuống, nàng đem cái áo ngủ bằng cotton mềm mại kéo lên trên ngực Triệu Thanh Khê, trong lúc mơ hồ lộ ra một chút nội y màu trắng.
Trương Tử Đồng giống như là nhìn thấy cái không nên thấy gì đó, tầm mắt dời đi rất nhanh, sau đó rót một chút nước thuốc vào trong lòng bàn tay.
Lòng bàn tay ấm áp mang theo nước thuốc lạnh lẽo chạm vào thắt lưng của nàng, mặt Triệu Thanh Khê vùi vào trong cáo gối đầu trắng xóa mềm mại, cắn răng thân thể cứng ngắc, cứng ngắc như vật khiến cho nàng không bị ảnh hưởng bởi các loại cảm xúc đặc thù, cảm giác nóng lạnh trượt ở bên hông, nàng đã không còn cảm thấy sự đau đớn đến làm cho nàng muốn rơi lệ vừa rồi, không biết là do Trương Tử Đồng quá mức cẩn thận hay là do tất cả lực chú ý của nàng đều tập trung lên bàn tay ôn nhu mà xinh đẹp ở bên hông.
Trương Tử Đồng nhìn một mảnh bầm xanh kia, đau lòng nhíu mày, tay của nàng nhẹ nhàng xoa lên đó, đợi sau khi thuốc nước tan ra mới bắt đầu dùng đầu ngón tay thử xoa ấn.
Đợi khi nước thuốc tan hết lại rót thêm một chút vào lòng bàn tay, lập lại vài lần nàng mới dám đem cả bàn tay đặt ở trên thắt lưng Triệu Thanh Khê, thong thả mà cẩn thận nhẹ nhàng xoa ấn.
Tay nàng trực tiếp chạm vào da thịt trần, có lẽ là giữa hai người ma sát sinh ra nhiệt lượng, Trương Tử Đồng cảm thấy trong lòng bàn tay một mảnh nóng rực, trái tim trong lồng ngực bắt đầu không an phận mà nhảy lên, tầm mắt hơi chệnh đi một chút chính là thân thể hoàn mỹ của Triệu Thanh Khê khiến nàng phải hô hấp hỗn loạn, nàng giật mình nhắm hai mắt lại.
Không có thị giác phân tán, xúc giác lại trở nên càng thêm rõ ràng, động tác chậm rãi xoa ấn trong tay nàng cơ hồ biến thành cẩn thận vuốt ve, khi thì dùng đầu ngón tay, khi thì lấy bàn tay, nhẹ nhàng mà vuốt lên người Triệu Thanh Khê, vòng eo mềm mại, làn da nhẵn nhụi, cảm giác mịn màng...!
Triệu Thanh Khê nhíu mày càng sâu, thân thể nổi lên một tầng da gà, nàng đã quên đi vết thương trên thắt lưng, chỉ có thể cảm giác được bàn tay của Trương Tử Đồng đang chậm rãi di động trên thắt lưng mình, động tác giống như đang vuốt ve.
Cánh mũi nàng phập phòng, trái tim như bị một bàn tay vô hình nắm lấy, ngay cả chức năng của đầu óc cũng như bị tê liệt, vẫn không nhúc nhích tùy ý Trương Tử Đồng cúi người xuống, cúi đầu đặt xuống một nụ hôn ôn nhu mà thương tiếc trên cái thắt lưng gần như đã tê liệt của nàng..