Ánh mặt trời buổi sáng, luôn có vẻ thưa thớt mà yên tĩnh, Trương Tử Đồng bị ánh sáng nhẹ nhàng này làm tỉnh giấc, hé mở đôi mắt, thoáng nhìn Thanh Khê bên cạnh, nháy mắt ngẩn người, lăng lăng nhìn gương mặt bình an khoan thai lúc ngủ của nàng, chậm rãi hoàn hồn.
Khi thử đưa ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Thanh Khê, chiếc chăn trượt xuống, trên cổ lộ ra hồng ấn loang lổ, là hôn ngân? Tối hôm qua rất dùng sức, lại rất thô lỗ, dấu vết như vậy ở trên làn da vốn trắng nõn của Thanh Khê là vô cùng chói mắt, lại làm cho nàng dừng không được mà muốn mỉm cười.
Vén một lọn tóc trên gương mặt điềm đạm của Thanh Khê ra, từ từ tới gần, nhẹ nhàng hôn xuống.
Bỗng nhiên nghĩ tới những cảnh tượng thường xuyên xuất hiện trong phim, lúc nữ chính tỉnh giấc giữa nhưng tia nắng ban mai, khẽ hôn nam chính, sau đó bắt đầu một ngày hoàn toàn mới.
Chỉ lả nghĩ đến mà thôi, Trương Tử Đồng lắc đầu, bản thân càng ngày càng giống tiểu nữ sinh thích ảo tưởng, muốn dừng lại những suy nghĩ thiếu thực tế này, lại nhịn không được đem ý cười tràn ra nơi khóe miệng.
Thanh Khê, nếu ta là tiểu nữ sinh, ngươi có thể sủng ta giống như nam chính trong TV hay không?
Đại khái là Trương Tử Đồng quá mức ảo tưởng mặc sức tưởng tượng mà quấy nhiễu Thanh Khê đang trong giấc mộng, Thanh Khê mở mắt ra, cười nhẹ, "Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng, Thanh Khê."
Tuy rằng đang ở khách sạn, lại sinh ra một loại cảm giác ấm áp gia đình, Trương Tử Đồng vươn tay đem Thanh Khê ôm vào trong ngực, áy náy mở miệng: "Thực xin lỗi, tối hôm qua ta sợ hãi."
"Không sao, chính là sợ hãi mà thôi." Có quan tâm mới có sợ hãi, có quý trọng mới có sợ hãi.
So với sợ hãi, từ bỏ mới là thứ làm cho người ta đau lòng, nhưng có đôi khi, thứ cần từ bỏ cũng không phải là đau lòng.
Hai người tựa vào nhau, mái tóc nâu quăn cùng mái tóc đen thẳng hòa vào nhau, sau khi trầm mặc thật lâu, thanh âm nhẹ nhàng của Thanh Khê truyền vào bên tai Trương Tử Đồng, "Tử Đồng, chúng ta hảo hảo cùng một chỗ, được không?"
Hàng lông mi cong vút hơi hơi rung lên một chút, Trương Tử Đồng sửng sốt, không biết là một từ "Tử Đồng" kia mang đến rung động hay là ba chữ "Cùng một chỗ" này làm cho nàng cảm động.
Hé miệng, lại phát hiện nói không nên lời, trong đầu liên tục vang vọng một câu kia, hồi lâu sau, nàng mới trở lại bình thường trả lời: "Hảo."
Đây là lần đầu tiên Thanh Khê gọi tên của nàng, khi mới quen biết, Thanh Khê luôn lễ phép mà xa lạ gọi nàng là "Trương tổng", sau đó có vài lần gọi "Tử Đồng tỷ", thẳng đến khi các nàng ở dưới cùng một mái nhà, Thanh Khê cũng không có trực tiếp gọi tên nàng, bất cứ lúc nào, người kia đều gọi nàng là "Ngươi", luôn dùng loại xưng hô có hàm ý trốn tránh này để gọi nàng.
Lâu như vậy, có phải rốt cục nàng đã đợi được rồi hay không.
Đợi đến hơn mười giờ hai người mới rời giường, tắm rửa xong nhớ ra là không có quần áo, Trương Tử Đồng hít sâu một cái, loại chuyện nhờ người khác đem quần áo đưa đến khách sạn nàng làm không được, huống chi kích thước cũng không giống nhau, nhìn nhìn bộ quần áo kia của mình, mặc dù có chút nhăn, nhưng tốt xấu gì vẫn có thể mặc đi ra ngoài.
Thừa lúc Thanh Khê còn đang tắm rửa thì đến khu mua sắm bên cạnh mua hai bộ quần áo, hình thức đơn giản, không cần đẹp mắt, kích thước phù hợp là được rồi.
Lúc trở lại khách sạn Thanh Khê đã tắm rửa xong đi ra, trên người mặc áo tắm của khách sạn, tuy rằng khách sạn Thịnh Thế là sản nghiệp của tập đoàn Hằng Tín, điều kiện vệ sinh cũng tương đối tốt, nhưng những thứ ở khách sạn, vẫn sẽ luôn làm cho lòng người ta không thoải mái.
"Quần áo trong khách sạn ta lo lắng, đổi cái này đi, vừa mới mua, còn chưa kịp giặt, mặc đỡ một chút đi."
Trương Tử Đồng vừa cắt nhãn quần áo đưa cho Thanh Khê, vừa lấy một bộ đồ của mình từ trong túi ra.
"Ngươi đi đâu vậy?"
Vừa nhấc chân muốn đi vào phòng tắm, Trương Tử Đồng liền gọi lại nàng, Thanh Khê quay đầu lại, "Đi phòng tắm." Sửng sốt một chút còn nói, "Thay quần áo."
"Nga? Thay quần áo a ~" Trương Tử Đồng gật gật đầu, "Thay quần áo cần phải đi vào phòng tắm sao?"
"..."
"Kéo màn lại chưa?"
Thanh Khê không hiểu lắm, lại vẫn gật đầu nói: "Kéo rồi."
"Ân, vậy là tốt rồi."
"Ân?"
Còn chưa kịp hiểu nàng có ý gì, Thanh Khê chỉ nhìn thấy Trương Tử Đồng ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó đứng lên, ở khoảng cách chưa đầy một thước, Trương Tử Đồng chăm chú nhìn nàng, chậm rãi nâng tay lên, cởi quần áo ra.
Thân thể trắng noãn, hai chân thon dài, còn có nơi mẫn cảm ngượng ngùng, Thanh Khê chuyển tầm mắt, nhẹ nhàng đem vài sợi tóc còn sót lại trước trán vén ra sau tai, trong không khí có xấu hổ cùng nói không rõ...Ái muội, tim đập có chút bối rối.
"Thanh Khê." Thanh âm ôn nhu trầm thấp, Trương Tử Đồng ôm lấy gương mặt của nàng, để cho nàng nhìn vào ánh mắt của mình, "Trái tim của ta là của ngươi, cơ thể của ta, cũng là của ngươi."
Ta muốn cho ngươi biết, giữa chúng ta, không cần vì loại riêng tư mà mang đến khoảng cách.
Đồng tử của nàng mang theo tình yêu, sóng mắt làm động lòng người, Thanh Khê không khỏi đắm chìm ở trong đó, chậm chạp không có trả lời.
Trương Tử Đồng bị mắc kẹt trong tình huống khó xử này, có chút khác biệt với tình cảnh trong tưởng tượng, Thanh Khê, không phải ngươi cũng nên đáp lại một mảnh thâm tình của ta sao? Sao lại có thể bình tĩnh như vậy, bình tĩnh đến làm cho ta cảm thấy chết lặng.
Không biết là do nhiệt độ điều hòa quá thấp hay là do cảnh tượng quái dị trước mắt, trên người Trương Tử Đồng dần dần lạnh đi, thậm chí nổi lên một lớp da gà.
Nàng cúi đầu, hơi hơi suy nghi, khóe miệng dán tại bên tai Thanh Khê hàm chứa cười khẽ kiều diễm mị hoặc, "Thanh Khê, ở dưới lớp quần áo có ẩn dấu cái gì sao? Có cái gì ta không thể...'Thưởng thức' được sao?"
Trong miệng Trương Tử Đồng phun ra hơi nóng mê loạn làm cho Thanh Khê run rẩy một chút, mím môi, Thanh Khê đẩy cánh tay Trương Tử Đồng đang ôm lấy gương mặt mình ra, lập tức đi đến bên giường, lưu loát cởi áo tắm, lại đem quần áo Trương Tử Đồng mua mặc vào, toàn bộ quá trình thong dong vô cùng, giống như trong phòng cũng chỉ có một mình nàng.
Trong một hai phút ngắn ngủn này Trương Tử Đồng còn chưa hoàn toàn thoát khỏi trạng thái đùa giỡn, đối phương đã là quần áo chỉnh tề đứng ở trước mặt nàng.
Đem quần áo Trương Tử Đồng đặt ở trên giường cầm trong tay, trong mắt Thanh Khê là bình thản quan tâm, nàng nhẹ giọng hỏi: "Không lạnh sao?"
"Lạnh." Trương Tử Đồng cười đem quần áo mặc vào, luôn cảm thấy chính mình, thật sự không phải là đối thủ của Thanh Khê.
Từ khách sạn đi ra ngoài đã sắp đến mười một giờ, cũng không cần tới công ty, hai người đơn giản đi siêu thị mua đồ ăn, sau đó trực tiếp về nhà làm cơm trưa.
Trên đường đi siêu thị nhận được điện thoại của bên công ty Thác Viễn, Trương Tử Đồng dưới ánh mắt hoàn toàn không đồng ý của Thanh Khê đem xe dừng ở nơi quy định ven đường, toàn tâm toàn ý nghe điện thoại.
"Ngân hàng không phê duyệt hồ sơ cho vay."
Trương Tử Đồng chợt nhíu mày, "Nguyên nhân?"
"Bộ phận tín dụng ở đó cho biết là có một số vấn đề với việc cấp vốn cho giai đoạn đầu, còn nói có nhưng vấn đề khác nữa, trước mắt chúng ta cũng chưa rõ ràng."
"Được rồi, ta đã biết, chuyện này tạm thời cứ mặc kệ, buổi chiều ta se qua, chuẩn bị tìm người bàn lại."
"Được, ta lập tức đi tìm người lên kế hoạch."
Cúp điện thoại, lông mày của Trương Tử Đồng vẫn như cũ nhíu chặt, hồ sơ cho vay đến bước cuối lại xảy ra sai sót, không phải là do Lữ Đào còn ai nữa, mà người sau lưng Lữ Đào ngoại trừ Hồ Dịch Bân không có người khác, đây mới chân chính là người đứng sau ra tay, đêm qua mới nói, sáng nay đã bắt đầu ra chiêu, tốc độ thật đúng là nhanh.
"Đi công ty trước đi, ta bắt xe taxi." Thanh Khê tháo dây an toàn, nói với Trương Tử Đồng đang thất vọng.
"Đã sắp đến nơi rồi, về nhà trước, buổi chiều lại đi công ty."
"Vẫn còn đủ thời gian, ta cũng đang muốn đi công ty một chút."
"Có việc gì sao?"
"Hôm nay không có xin nghỉ phép, hơn nữa, " Chần chờ một chút, Thanh Khê nói tiếp, "Còn có một chút việc phải xử lý."
Trương Tử Đồng nghĩ nghĩ, cúi xuống thắt lại dây an toàn cho Thanh Khê, "Bữa cơm này vài ngày nữa lại ăn, để ta làm." Hôn một cái lên mặt Thanh Khê, còn nói, "Ta đưa ngươi đi công ty trước, sau đó đi Hằng Tín.".