Nhất Mộng Hóa Nhân Sinh


Ý thức dần biến mất.

Hứa Nguyên như đi vào trong vô tận hư không, bóng đêm bao la cùng rét lạnh ôm trọn lấy hắn.

Mất đi năm giác quan.

Không có nhận thức về thời gian.

Chẳng biết đã qua bao lâu, nỗi cô độc và tuyệt vọng tràn ngập toàn thân.

Hắn, chết rồi à?Hứa Nguyên cảm thấy, hẳn là hắn đã chết rồi.

Trong trạng thái thoát nhiệt và sốt cao, được chăm sóc bởi ‘tảng băng hình người’ không hề có kiến thức thông thường kia, hắn không tin bản thân có khả năng sống sót.

Cho dù mọi ngày có sợ chết đến mức nào, nhưng khi cái chết thật sự đến lại cảm thấy thoải mái.

Vào giờ khắc này, thậm chí Hứa Nguyên cảm thấy tử vong cũng không tệ.

Hắn có thể cảm giác được một luồng cảm giác ấm áp không ngừng chảy xuôi bên miệng mình, thậm chí còn có thứ gì đó chảy vào khoang miệng của hắn.


Là chất lỏng.

Có hơi tanh nhưng cũng có chút ngọt.

Rất ngon.

Giống như mảnh đất khô cằn đã lâu không gặp được mưa rào làm ẩm, khát khao được nuốt được uống chiếm cứ hết thảy bản năng.

Theo chất lỏng ấm áp ngọt ngào không ngừng chảy vào, từng dòng nước ấm bắt đầu khuếch tán trong tứ chi bách hài xua tan đi giá rét.

Hả?Chờ đã, chờ đã.

Nếu hắn đã chết, cớ sao vẫn uống được?Khi ý nghĩ quái dị này xuất hiện, ngũ giác đã mất đi bắt đầu trở lại từng chút một, cuối cùng hắn rõ ràng nghe được tiếng nuốt "ừng ực, ừng ực, ừng ực".

Chậm rãi mở mắt ra, đồng tử chưa thể tập trung khiến hình ảnh trước mắt có chút mơ hồ.

Kèm theo tiếng nuốt "ừng ực, ừng ực", hai tròng mắt vô ý thức của Hứa Nguyên nhìn thấy hình ảnh dần dần rõ ràng.

Hắn thấy đôi mắt….

đạm bạc kia.

Ý thức mơ hồ làm cho Hứa Nguyên nhất thời không hiểu được rõ tình huống hiện giờ, hắn nhìn chằm chằm đối phương hai giây, nghiêng đầu theo bản năng.

Vừa có động tác, một bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo trực tiếp đè đầu hắn lại, không cho hắn động đậy.

Là Nhiễm Thanh Mặc.

Hứa Nguyên há miệng muốn nói chuyện, chú ý đến trong miệng mình được nhét một túi nước, chất lỏng ấm áp không ngừng từ bên trong túi nước đó chảy vào trong cổ hắn.

Ý thức dần dần thanh tỉnh, tay Hứa Nguyên dần nắm chặt lại, bắt đầu giãy dụa, nhưng khí lực của đối phương quá lớn.

Cảm giác bị cưỡng ép uống nước cũng không dễ chịu gì, chứ chưa nói đến là miệng của túi nước này còn rất dài, chất lỏng cuồn cuộn không ngừng theo miệng túi tràn vào cổ họng.

Hắn nhắm tịt mắt.


Hứa Nguyên vừa cố gắng nuốt, vừa dùng sức chớp chớp mắt ra hiệu.

Nhiễm Thanh Mặc cũng nháy mắt mấy cái, sau đó gật đầu với hắn.

"!.

" Hứa Nguyên.

Mười mấy giây trầm mặc, khuôn mặt hắn dần đỏ lên, tiếng rót nước trở thành âm thanh duy nhất trong sơn động.

Tại thời điểm này, cuối cùng Hứa Nguyên cũng hiểu vì sao các bạn gái kiếp trước trong một số trường hợp lại dùng sức vỗ đùi hắn như vậy, hóa ra cũng bị mắc nghẹn a.

Chất lỏng chảy hết, Nhiễm Thanh Mặc bèn thu túi nước lại, yên lặng đứng dậy rời đi.

Sau khi đối phương rời đi thì ràng buộc cũng biến mất.

Cảm giác hít thở không thông làm cho Hứa Nguyên như bắt được ống thở, tham lam hít vào mấy hơi thật sâu, hắn chậm rãi ngồi dậy, muốn mở miệng mắng chửi vài câu, nhưng lời còn chưa nói ra đã lập tức cảm thấy có chút kinh hãi mà giơ tay lên, nhìn ngắm thân thể mình.

Theo chất lỏng rót vào, thân thể vốn đang buốt lạnh thấu xương lại bắt đầu dần dần nóng trở lại, nhiệt lượng phát tán rất nhanh, khuếch tán từ dạ dày đến tứ chi bách hài với tốc độ mà mắt thường cũng thấy được, từng luồng hàn khí tích tụ trong thân thể hắn cũng bắt đầu tiêu tán.

Một trải nghiệm hoàn toàn mới mà trước đó chưa từng có, nhanh hơn thuốc đặc hiệu của kiếp trước đến cả trăm lần.

“Ngươi… ngươi đã cho ta uống thứ gì?”Lúc nói chuyện, giọng của Hứa Nguyên vẫn có chút khàn khàn, nhưng dĩ nhiên đã không còn suy yếu như lúc trước.

Vừa nói, Hứa Nguyên vừa nhìn về phía bóng lưng của Nhiễm Thanh Mặc, lại đột nhiên phát hiện sơn động này đã ấm lên không ít, vả lại trong không khí còn tràn ngập hơi nước nhàn nhạt.


Nghi hoặc vừa mới nổi lên trong lòng, Hứa Nguyên quét mắt tới, cảnh tượng phía trước thiếu chút nữa đã khiến cho hắn trực tiếp nghẹt thở.

Từ sau khi xuyên qua, dường như mỗi lần tỉnh lại đều là một lần khiêu chiến tâm lý cùng sinh lý của Hứa Nguyên đến mức cực hạn.

Cửa hang động có hình bầu dục cách đó hai mét, thế nhưng giờ phút này ở trước cửa động vốn không có gì lạ lại xuất hiện một con vật khổng lồ che kín cửa hang.

Đó là một con cự mãng.

Hai chiếc răng nanh lộ ra từ trong miệng, một đôi mắt rắn khép hờ âm u đang nhìn chằm chằm vào sơn động, lân phiến toàn thân đỏ rực, giống như ngọn lửa thiêu đốt, một sừng trên đỉnh đầu tản ra kim quang nhàn nhạt, cánh thịt to lớn ở hai bên đầu nhẹ nhàng lay động theo nhịp thở.

Nước mưa rơi xuống không thể chạm đến con cự mãng này! Hoặc nên nói là, lớp vảy có nhiệt độ cực cao trên thân thể xà yêu đã khiến nước mưa lập tức hoá thành hơi nước.

Sương mù tràn ngập, sơn động tựa như tiên cảnh.

Đây là!.

.

Thứ quái quỷ gì?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận