[Nhất Mộng Nhất Giang Hồ Hệ Liệt Chi] Lâm Lạc Tịch Chiếu

Một nơi khác, Tây Đằng Ly đang ở khách điếm giúp Phương Hủ thay quần áo.

“Đợi lát nữa ta mang ngươi đi ăn, được không?” Trải qua mấy ngày ở chung, Tây Đằng Ly càng ngày càng yêu thích Phương Hủ, tiểu hài tử vừa ngoan vừa đáng yêu, vừa mới tắm rửa xong, hai má trắng trắng hồng hồng, mắt đen sáng long lanh, đáng yêu vô cùng.

“Chúng ta còn bao nhiêu ngày mới đến Thiên Hiệp thành?” Phương Hủ hỏi Tây Đằng Ly.

“Đại khái là còn nửa tháng, như thế nào, nhớ cha ngươi?” Tây Đằng Ly trêu chọc.

“Mới không phải.” Phương Hủ nhào qua ôm Tây Đằng Ly:“Tìm được cha ta, ngươi sẽ rời đi sao?”

“Ừ…… Đại khái là vậy đi.” Tây Đằng Ly có điểm luyến tiếc tiểu hài tử.

“Không muốn.” Phương Hủ chu môi:“Ta đây không cần tìm hắn, ta với ngươi về Tây Xuyên được không?” Từ nhỏ đến lớn cũng chưa có ai yêu thương mình như vậy, gia gia đối mình cũng tốt, nhưng là hắn luôn tất cung tất kính, Tiểu Ngưu cũng tốt, nhưng mà dù sao cũng là bạn cùng lứa tuổi, chỉ có Tây Đằng Ly, trên mặt vĩnh viễn là nụ cười ôn hòa, nhớ rõ thứ mình yêu thích, dung túng mình tùy hứng, làm cho chính mình cuối cùng cũng có cảm giác của một tiểu hài tử mười tuổi, thời điểm độc phát toàn thân đều lạnh đến thấu xương, là y đem chính mình chặt chẽ ôm vào trong ngực an ủi chính mình, thanh âm ôn nhu ấm áp, khiến cho mình an tâm vô cùng.

“Cha ngươi sẽ giúp ngươi chữa thương mà.” Tây Đằng Ly cười, xoa xoa đầu hắn:“Gặp cha ngươi thì không được nói lung tung, nếu không hắn sẽ tức giận.”

“Tốt nhất là hắn sẽ tức giận, ta lại không muốn ở cùng hắn.” Phương Hủ mếu máo:“Nếu không…… Ngươi làm cha ta đi?”

“A?” Tây Đằng Ly sửng sốt.

“Phụ thân phụ thân.” Thanh âm tiểu hài tử ngọt ngào.

Tây Đằng Ly bị kêu đến sướng rơn, vì thế đầu nóng lên:” Được, chờ ngươi khỏe lên ta liền mang ngươi về Tây Xuyên.”

Phương Hủ hoan hô.

Tây Đằng Ly nhọn nhọn lông mi, tự nhiên có một đứa con ngoan như vậy…… Tâm tình thật tốt.

Phương Hủ được Tây Đằng Ly nắm tay đi ra ngoài, trong lòng vui vẻ, có gia gia có phụ thân còn có Tiểu Ngưu, vậy là đủ rồi, cha ruột cái gì, nếu như xa lạ nhau, không có cũng không sao.

“Phụ thân.” Lúc ăn cơm, Phương Hủ ngửa đầu hỏi Tây Đằng Ly:“Hai người bọn họ ngày hôm qua khởi hành, ngươi tại sao không đi tiễn?”

Tây Đằng Ly cười, cũng không trả lời vấn đề này, chỉ giúp hắn gắp đồ ăn, nói:“Bọn họ đại khái rất nhanh là sẽ thành thân, chờ ngươi khỏe lên, ta mang ngươi đi Thịnh Kinh uống rượu mừng, được không?”

“Được.” Phương Hủ gật đầu:“Ta còn chưa được đi Thịnh Kinh, rất lớn phải không?.”

“Có lẽ.” Tây Đằng Ly cười cười:“Ta cũng chưa đi qua.” Vốn là chờ người kia mang mình đi, nhưng là hiện tại, không thể nào.

Sau khi Lâm Hạo Phong cùng Gia Luật Thanh cáo biệt Tây Đằng Ly, ra roi thúc ngựa hướng phía Thịnh Kinh tiến đến, rất nhanh đã đến, hai người ở lại một trấn nhỏ ngoài thành Thịnh Kinh nghỉ ngơi.

“Tử Ninh.” Lâm Hạo Phong mang y đến một tiểu viện:“Chúng ta trước tiên tạm thời ở nơi này hai ngày.”

Gia Luật Thanh nghe vậy có chút kinh ngạc nhìn Lâm Hạo Phong, Lâm Hạo Phong cười, vươn tay đem y ôm vào trong ngực, mấy ngày nay Gia Luật Thanh tuy rằng ở mặt ngoài tỏ ra không sao cả, nhưng vẫn là không thể che dấu được khẩn trương, ăn không vô cũng ngủ không tốt, thật sự không đành lòng để y như vậy, nếu đã xác định ở bên nhau, thì sẽ không để y chịu thiệt thòi.

“Tiểu viện này là lúc Hạo Dương hơn mười tuổi cùng Hoàng Thượng cãi nhau, giận dỗi kêu ta giúp y mua, nói là không bao giờ trở về nữa, sau đó Hoàng Thượng thiếu chút nữa gấp đến điên.” Nhớ tới chuyện năm đó, Lâm Hạo Phong nhịn không được cười ra tiếng:“Mấy ngày nay chạy đường xa ngươi cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi thật tốt ồi hẵng tới nhà ta, bằng không sắc mặt tái nhợt lại phong trần mệt mỏi như vậy, sẽ thành con dâu xấu xí đó.”

Gia Luật Thanh gật đầu, trong lòng có chút giật mình, đời này tựa hồ mình chưa từng khẩn trương như vậy.

Trong hoàng cung, Thiên Lang chiến thần đang ngồi ở trên cây nghiêm mặt sinh khí.

“Dương.” Hoa Thiên Lang dưới tàng cây vươn tay:“Nhảy xuống, ta đỡ ngươi.”

“Ta cần ngươi đỡ làm gì, đi mà đỡ Lang Diệp công chúa của ngươi đi, vừa xinh đẹp lại còn có thể khiêu vũ, hôm nay ở trên quốc yến thắt lưng đều muốn bị vặn gãy!” Lâm Hạo Dương từ trên cây nhảy xuống, thở phì phì quay đi chỗ khác.

“Dương.” Hoa Thiên Lang từ phía sau ôm lấy y, ghé vào lỗ tai y thấp giọng nói:“Gần đây tính tình ngươi càng lúc càng thất thường, dấm chua không đạo lý như vậy ngươi cũng ăn?”

Lâm Hạo Dương quay đầu trừng hắn, tâm nói sao lại không có đạo lý, hôm nay lúc sứ thần kêu ngươi nạp phi, ngươi chẳng những không cự tuyệt, ngược lại còn cười thật vui vẻ …… Ánh mắt đều híp hết lại!!!

Hoa Thiên Lang cố nén cười, sáng nay vốn là mình muốn cự tuyệt, nhưng mà khóe mắt đảo đến biểu tình ăn dấm chua của Lâm Hạo Dương, liền luyến tiếc cự tuyệt — nhìn quen bộ dáng vân đạm phong khinh của y rồi, cảm thấy khi y ghen bộ dáng thật đáng yêu muốn chết, có thể nhiều xem nhiều một chút thì xem nhiều một chút!

Còn cười! Lâm Hạo Dương hí mắt……

“A!!” Hoa Thiên Lang ôm bụng kêu thảm thiết:“Ngươi đánh lén ta!!”

Lâm Hạo Dương phủi phủi tay…… Hình như vừa rồi xuống tay có chút mạnh……

“Dương……” Hoa Thiên Lang ngồi xổm xuống thực ủy khuất:“Ta lúc nào cũng nâng niu ngươi, ngươi cư nhiên lại đánh ta đau như vậy.”

Lâm Hạo Dương khụt khịt mũi, tâm nói ngươi mà cũng biết nâng niu sao…… Tối hôm qua ta vừa bị ngươi làm vừa bị ngươi cắn vai!

Hoa Thiên Lang vươn tay:“Kéo ta dậy đi.”

Lâm Hạo Dương quay đầu đi thẳng, võ công ngươi tốt như vậy, giả bộ cái gì! Bất quá còn chưa đi được hai bước đã bị Hoa Thiên Lang chặn ngang đè lên thân cây.

“Ngươi làm gì!” Lâm Hạo Dương đẩy hắn.

“Giải thích với ngươi!” Hoa Thiên Lang bắt đầu khai mở đai lưng của y.

“Ngươi như vậy là giải thích sao!!” Lâm Hạo Dương dở khóc dở cười.“Dương, ta nghĩ muốn.” Hoa Thiên Lang liếm liếm lỗ tai y:“Làm một lần, được không?”

“…… Ưm…… Không cần ở trong này.” Lâm Hạo Dương mặt đỏ — Hoàng Thượng như hắn thật vô lại, tay sờ loạn!

Hoa Thiên Lang cười, ôm lấy y vừa định quay về tẩm cung, xa xa liền truyền đến một tràng tiếng bước chân, Lâm Hạo Dương lập tức cảnh giác từ trong lòng hắn tránh ra.

“Dương!” Hoa Thiên Lang bất đắc dĩ.

Lâm Hạo Dương một bên thắt đai lưng một bên hất cằm — đi xem xảy ra chuyện gì!

Hoa Thiên Lang nuốt nuốt nước miếng đi ra ngoài, trong lòng thực ảo não.

Sau một lát, Hoa Thiên Lang trở về ngồi ở bên cạnh Lâm Hạo Dương.

“Làm sao vậy, sắc mặt khó coi như vậy.” Lâm Hạo Dương vuôn tay xoa bóp quai hàm của hắn.

“Tiểu thái giám truyền lời nói đại ca ngươi đã trở lại, đang ở ngự thư phòng.” Hoa Thiên Lang quay đầu nhìn y:“Nếu ta không đoán sai, hẳn là vì người kia đi?”

Lâm Hạo Dương sửng sốt, vươn tay ôm lấy thắt lưng Hoa Thiên Lang:“Ngươi mất hứng?”

“Hắn lúc trước đối với ngươi đã làm những chuyện gì, ta có chết cũng không thể quên được.” Hoa Thiên Lang cằm để ở trên tóc Lâm Hạo Dương:“Thiên hạ nhiều người như vậy, ca ngươi sao lại phải coi trọng hắn.”

“Chuyện lúc trước cũng đã trôi qua, hơn nữa ta không phải không có việc gì sao.” Lâm Hạo Dương lấy lòng, ở trong lòng hắn cọ cọ:“Nếu có thể yêu người khác, đại ca hắn đã sớm yêu.”

“Ngươi không hận hắn?” Hoa Thiên Lang cúi đầu nhìn Lâm Hạo Dương.

“Trên chiến trường sử dụng âm mưu thủ đoạn là bình thường, cho nên ta không hận; Về phần hắn bắt cóc ta, cũng là nhất thời nông cạn, hơn nữa khi đó ta hôn mê, hắn cũng không có làm gì ta.” Lâm Hạo Dương cười:“Đại ca ta hắn lớn như vậy cũng chưa từng cầu ngươi cái gì, duy nhất một lần chính là vì Gia Cát, lần này ngươi giúp hắn một lần nữa, được không? Gia Luật Thanh dù sao cũng có thân phận đặc thù, nếu ngươi không mở miệng, cha ta nương ta cho dù có muốn đáp ứng, cũng không dám gật đầu.”

Hoa Thiên Lang nhìn Lâm Hạo Dương, tuy rằng vẫn là không cam lòng, rốt cuộc vẫn mềm lòng gật gật đầu:“Đi gặp ca ngươi ca.”

Trong ngự thư phòng, Lâm Hạo Phong nội tâm có chút không yên.

“Ca!” Lâm Hạo Dương cười tủm tỉm vào phòng.

Lâm Hạo Phong vươn tay xoa bóp bờ vai của y, vừa định khen ngợi y hai câu dụ dỗ, liền thấy y húp khí lạnh.

“Bị thương?” Lâm Hạo Phong chân mày căng thẳng:“Có thích khách?”

Lâm Hạo Dương dở khóc dở cười lắc đầu, nghĩ rằng Hoa Thiên Lang cùng đại ca sao lại thích cái vai phải của mình như thế, đổi bên cũng biết.

“Hoàng Thượng đâu?” Lâm Hạo Phong nhíu mày, Hoa Thiên Lang không đến, có phải là đại biểu hắn cự tuyệt chuyện của mình cùng Gia Luật Thanh hay không.

“Hoàng Thượng có chuyện tới không được, bất quá hắn kêu ta đến nói với ngươi, ngươi cùng Tử Ninh hãy chờ hai ngày, chờ xử lý xong chuyện sứ thần nước láng giềng, sẽ kêu cha mẹ đến, chúng ta người một nhà cùng ăn bữa cơm.” Lâm Hạo Dương vỗ vỗ vai Lâm Hạo Phong.

Lâm Hạo Phong sửng sốt…… Người một nhà?

“Hoàng Thượng hắn còn có khúc mắc, bất quá hắn không ngại đáp ứng chuyện của hai người.” Lâm Hạo Dương cười:“Đừng suy nghĩ nhiều, hắn sẽ không cố ý làm khó dễ ngươi.”

Lâm Hạo Phong nghe vậy thả lỏng tâm, trước kia luôn luôn lo lắng đề phòng, không nghĩ tới sự tình lại thuận lợi như vậy.

“Ca.” Lâm Hạo Dương buồn cười nhìn hắn:“Cho tới bây giờ chưa từng thấy qua ngươi khẩn trương như vậy.”

Lâm Hạo Phong nhọn mi:“Cám ơn ngươi.”

“Cám ơn ta làm gì, thật xa lạ.” Lâm Hạo Dương nhíu mày:“Có vợ thì quên luôn đệ đệ……”

Lâm Hạo Phong xoa xoa đầu y.

“Ngày mai ta tới tìm ngươi uống rượu.” Lâm Hạo Dương sờ sờ cằm:“Coi như là cho ngươi thêm can đảm, phía Hoàng Thượng đã qua, nhưng mà còn có cha mẹ, tính tình cha ngươi cũng biết …… Ngươi tốt nhất là chuẩn bị bị đánh đi.”

“Nếu cha có thể chấp nhận Tử Ninh, ta tùy tiện cho cha đánh, đánh thành đầu heo cũng được.” Lâm Hạo Phong cười khổ.

” Không cần bi quan như vậy.” Lâm Hạo Dương nhíu mày:“Lúc trước ta cũng cùng phụ thân quanh co lòng vòng nói qua.”

“Cha nói như thế nào?” Lâm Hạo Phong nghe vậy khẩn trương.

“Cha nói chờ ngươi trở về rồi nói sau.” Lâm Hạo Dương buông tay:“Lần sau ta nói nữa, cha liền không để ý đến ta.”

“Buổi tối ngày mai ta về nhà ăn cơm.” Lâm Hạo Phong nhìn Lâm Hạo Dương:“Ngươi cũng về nhà đi? Nếu phụ thân phát hỏa, ngươi giúp ta khuyên hắn.”

“Ừ.” Lâm Hạo Dương nghiêm túc gật đầu:“Ta mang một đội quân trở về, nếu cha nổi giận lên lạm sát kẻ vô tội, trực tiếp đem hắn bắt giam.”

“Nói bậy gì đó.” Lâm Hạo Phong bật cười:“Bị cha biết sẽ phạt ngươi quỳ từ đường.”

“Như vậy là được rồi.” Lâm Hạo Dương nhìn Lâm Hạo Phong tươi cười, nói:“Cú mang vẻ mặt đau khổ làm gì, cũng giải quyết không được vấn đề, ngươi yên tâm, mặc kệ thế nào, ta cũng sẽ giúp ngươi.”

Lâm Hạo Phong cười, gật đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui