[Nhất Mộng Nhất Giang Hồ Hệ Liệt Chi] Lâm Lạc Tịch Chiếu

Chạng vạng, Lãnh Úy mới từ Tây Sơn trở về, cơm cũng không có liền đi tìm Lãnh Tịch Chiếu, cùng y tinh tế nói về phản ứng của các thi thể với thuốc bột.

“Làm sao vậy, có vấn đề?” Lãnh Úy nhìn thấy thần sắc Lãnh Tịch Chiếu không thoải mái, mà càng lúc càng trầm trọng, trong lòng có chút lo lắng.

“So với ta nghĩ không giống nhau.” Lãnh Tịch Chiếu lông mi nhíu lại cùng một chỗ:“Rốt cuộc là cái gì?”

“Bằng không ta dùng bồ câu đưa tin hỏi Gia Cát?” Vương Tuyệt ở một bên chen vào nói.

Lãnh Tịch Chiếu gật gật đầu, xốc chăn lên mang hài.

“Tối rồi ngươi muốn đi đâu?” Lãnh Úy giữ chặt y.

“Tiếp tục đi phối dược.” Lãnh Tịch Chiếu nắm tay áo của Lãnh Úy:“Tư Đình bọn họ gần đây đều ở trong thành không có về đây, phụ thân ngươi tới hỗ trợ ta đi.”

Lãnh Úy bất đắc dĩ, xoay người đi theo ở phía sau.

Bên kia, Tây Đằng Ly mang theo Phương Hủ ở trong một mảnh rừng nhóm lửa.

“Tốt lắm.” Tây Đằng Ly dọn dẹp một nơi sạch sẽ, trải tấm thảm lên, kêu Phương Hủ:“Lại đây ngủ đi, ngày mai chúng ta có thể đến Thiên Hiệp thành rồi.”

Phương Hủ gật gật đầu, nằm ở trên thảm dụi mắt.

“Hôm nay mệt lắm phải không?” Tây Đằng Ly buồn cười đem tay nó kéo xuống, từ khi đi vào địa phận Giang Nam, tiểu hài tử liền vẫn luôn hưng phấn, thích chạy khắp nơi nhìn ngắm rồi chạm vào mọi thứ, cái gì cũng cảm thấy mới lạ.

“Giang Nam thật tốt.” Phương Hủ gối lên đùi Tây Đằng Ly duỗi người.

“Thích nơi này sao?” Tây Đằng Ly sờ sờ đầu của nó:“Vậy thì đợi khi nào tìm được cha ngươi, kêu hắn cùng ngươi ở lại đây, cho đến nào ngươi chán mới thôi, được không?”

“Không được.” Phương Hủ lắc đầu:“Giang Nam mặc dù tốt, nhưng mà phụ thân tốt hơn.”

Tây Đằng Ly cười, vươn tay chọt chọt cái bụng của Phương Hủ:“Ngoan ngoãn ngủ”.

Hai người vừa nghỉ ngơi không bao lâu, trong rừng cây liền truyền đến thanh âm kì lạ, Tây Đằng Ly cảnh giác cầm lên bội kiếm trong tay, nhẹ nhàng đẩy nhẹ Phương Hủ đang lim dim muốn ngủ, hướng nó nháy mắt.

Phương Hủ nghiêng người, tay trái cầm chặt cây chủy thủ trong tay áo.

Sau một lát, từ trong rừng chui ra bảy tám quái dị nhân, Tây Đằng Ly vừa nhìn thấy bọn họ liền âm thầm nhíu mày, mấy ngày nay ven đường đều truyền tin Tây Nam Phiên vương gần đây có chút rục rịch, luôn cùng biên cảnh quan quân xảy ra không ít xung đột, quân đội triều đình ở Tây Nam này là Lâm Hạo Dương điều đi qua, đối với dân phong Tây Nam cũng không quen thuộc, hơn nữa Tây Nam vương châm ngòi kích động xuống muốn bao vây tiêu trừ vài đại bộ tộc, khiến cho hiện tại người Miêu tộc cùng người Hán quan hệ đã trở nên thủy hỏa bất dung. Nhìn những người này, tám phần là từ trong chiến tranh trốn tới đây.

Quả nhiên, mấy người kia vừa thấy Tây Đằng Ly hai người, liền không nói hai lời nhào đến, may mắn Tây Đằng Ly đã sớm có chuẩn bị, mang theo Phương Hủ cấp tốc bay qua một bên, mới tránh thoát một loạt hàn quang loan đao.

“Không cho ngươi vận công.” Tây Đằng Ly một tay chụp lấy bàn tay của Phương Hủ trầm giọng cảnh cáo, một tay chấp kiếm cùng những người đó đối kháng.

Phương Hủ bị Tây Đằng Ly ôm vào trong ngực, chỉ nhìn thấy hàn quang lòe lòe xoẹt qua trước mắt, trong lòng cảm thấy chính mình thực vô dụng, không thể giúp phụ thân chưa tính, còn giống như trở thành gánh nặng của y, mắt thấy Tây Đằng Ly dần dần bị vây vào thế hạ phong, Phương Hủ sốt ruột muốn từ trong lòng hắn tránh ra, lại bị Tây Đằng Ly gắt gao ôm lấy.

“Không được lộn xộn!” Tây Đằng Ly ôm Phương Hủ muốn phá vòng vây, bất đắc dĩ lại bị mấy người kia gắt gao cuốn lấy, chỉ cảm thấy những người này võ công toàn là tà môn lợi hại. Miêu Cương bộ tộc luôn sống ở trong rừng Tây Nam, rất ít cùng ngoại giới lui tới, lần này tự dưng bị quân nhân Hán tộc quấy phá, lại bị Tây Nam Phiên vương xúi giục, bởi vậy đối với người Hán hận thấu xương, từng chiêu đều là tử thủ. Tây Đằng Ly tuy rằng trước kia cũng từng xông pha giang hồ, nhưng mà dù sao nhiều năm ôm bệnh ở trên giường, dần dần có chút lực bất tòng tâm.

Phương Hủ mắt thấy vết thương trên người Tây Đằng Ly càng ngày càng nhiều, trong lòng sốt ruột, hung hăng cắn bả vai y một ngụm.

Tây Đằng Ly bị đau, cánh tay không tự chủ được buông lỏng, Phương Hủ nhân cơ hội từ trong lòng y tránh đi ra.

“Tiểu Hủ!” Tây Đằng Ly muốn bắt nó lại, bất đắc dĩ tốc độ Phương Hủ cực kì nhanh, vừa rơi xuống đất liền như báo con nhằm phía những người đó xông tới.

Có Phương Hủ hỗ trợ, Tây Đằng Ly bên người uy hiếp liền ít đi, nhưng trong lòng cũng càng thêm sốt ruột, nội lực của Phương Hủ là nóng lòng cầu thành mà luyện ra, tự tiện vận công tùy thời đều có khả năng tẩu hỏa nhập ma.

Phương Hủ tuy rằng dựa vào thân thủ linh hoạt không để đám người Miêu tộc kia chiếm được tiện nghi gì, nhưng mà vô luận là vũ khí hay là võ công của bọn họ đều là trí mạng, đầu này vừa mới lấy chủy thủ đâm bị thương một người Miêu tộc, phía sau lại có thanh âm đao thương xé gió chém tới, trong nhất thời, muốn tránh nhưng đã không còn kịp.

Tây Đằng Ly cũng thấy được một màn này, vì thế trong đầu “Ong ong” một tiếng, mệnh cũng không cần muốn phá vòng vây đi qua, lại nhìn thấy một thanh trường tiêu xanh ngọc lượn vòng bay qua, chặn lại hàn quang trường đao chém tới.

Theo sau là bóng dáng bạch sắc tiêu sái nhẹ tựa lông hồng, chỉ có thể nhìn thấy góc áo của hắn bay lượn trong gió đêm, vừa lúc ra tay, lá cây bay lên xoẹt qua bên người hắn.

Không ra hơn mười chiêu, đám người Miêu tộc đã ngã xuống đất gần hết.

Vì thế Phương Hủ liền nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, nghĩ rằng người này ra tay không khỏi cũng quá nhanh đi, sau một lát mới nhớ tới đến Tây Đằng Ly bị thương, vì thế nhanh chóng chạy đến bên người đỡ lấy y:“Phụ thân ngươi thế nào?”

Tây Đằng Ly lắc đầu, cười sờ sờ đầu nó.

Phụ thân? Chu Tử nghe vậy sửng sờ ở tại chỗ, quen biết nhiều năm như vậy, cũng không biết rằng y đã có đứa con lớn như vậy.

“Phụ thân đều là ta không tốt.” Phương Hủ nhìn miệng vết tương trên người Tây Đằng Ly áy náy khiến đôi mắt đỏ bừng, nếu không vì chính mình ban ngày tùy hứng muốn xem kịch, hai người cũng sẽ không chậm trễ lộ trình, thì sẽ không qua đêm ở đây, lại càng không thể gặp đám quái nhân kỳ lạ đó.

“Ngươi…… Vết thương không có việc gì chứ?” Chu Tử từ trong nỗi khổ sở lấy lại tinh thần, đi đến bên người y muốn thay y xem xét miệng vết thương.

“Thúc thúc ngươi có Kim sang dược hay không?” Phương Hủ giúp đỡ Tây Đằng Ly ngồi trên đất, hai mắt đẫm lệ lưng tròng quay đầu hỏi Chu Tử.

Thúc thúc? Tây Đằng Ly “Phốc” Một cái cười ra tiếng.

“Đều bị thương thành như vậy rồi còn cười!” Chu Tử xuất ra Kim sang dược ngồi xổm xuống giúp y xử lý miệng vết thương, Tây Đằng Ly cũng không giải thích, chỉ vươn tay ôm lấy Phương Hủ xoa bóp:“Tiểu Hủ đừng khóc, cái kia…… Ngươi thấy thúc thúc này thế nào?”

“Võ công rất lợi hại.” Phương Hủ chớp chớp mắt.

“…… Hết rồi?” Tây Đằng Ly hỏi nó.

“Hết rồi.” Phương Hủ thành thành thật thật gật gật đầu.

“Sao lại hết rồi chứ?” Tây Đằng Ly thực buồn bực, theo lý thuyết thì phụ tử trong lúc đó không phải là nên có cái cảm ứng linh tinh gì đó sao?

“Ân…… Rất tuấn tú!” Phương Hủ thấy vẻ mặt Tây Đằng Ly hiện lên biểu tình thất vọng, vì thế nhanh chóng tìm ưu điểm của Chu Tử nói ra.

Tây Đằng Ly:“……”

“Nhưng mà không soái bằng phụ thân!” Phương Hủ trong lòng thực buồn bực, như thế nào mà chính mình nói cái gì thì sắc mặt Tây Đằng Ly đều rất kỳ quái.

“Tốt lắm.” Chu Tử đánh gãy cuộc đối thoại có chút mạc danh kỳ diệu của hai người, vươn tay ôm Tây Đằng Ly đứng lên:“Đừng ở chỗ này nữa, ta mang ngươi đi Thiên Hiệp thành tìm đại phu.”

Phương Hủ khụt khịt mũi thực oán niệm — phụ thân cho người khác bế!

“Tiểu quỷ, ngươi một mình theo ở phía sau chớ đi lung tung đó.” Chu Tử cúi đầu hướng Phương Hủ nói.

“Ta không phải tiểu quỷ! Ta có tên!” Tiểu hài tử thực sinh khí:“Ta gọi là Phương Hủ!”

“Họ Phương?” Chu Tử trừng lớn ánh mắt, nhìn Tây Đằng Ly nói:“Nó không phải con ruột ngươi?”

“Ngươi đáng ghét!” Phương Hủ cảm thấy người này thật phiền, nghĩ rằng người này thực đáng giận, chuyện đó có cần mừng rỡ như điên như vậy sao! Nếu không vì hắn vừa rồi cứu phụ thân, chính mình sẽ đi lên đánh hắn!

Tây Đằng Ly cũng không nói, nghĩ rằng ngươi cứ mỗi khi tới năm mới liền tặng ta rượu, ta hiện tại liền tặng con cho ngươi! Tiểu Hủ vừa ngoan vừa đáng yêu, ta mới luyến tiếc cứ như vậy trả lại cho ngươi!

Chu Tử bất đắc dĩ, trong lòng lại âm thầm cười sung sướng.

Mấy ngày trước nhận được thư của Lâm Hạo Phong, nói Chung Mạch không có chết, lúc đó ngay cả chính mình cũng không biết chính mình có bao nhiêu cao hứng, ba năm trước đây đối mặt với phiến phế tích kia mà tan nát cõi lòng, ba năm sau lại có cơ hội, không bao giờ muốn buông tay y nữa.

“Ngươi sao lại ở đây?” Tây Đằng Ly hỏi hắn.

Chu Tử nghẹn lời, không biết nên trả lời như thế nào, ăn ngay nói thật thì là chính hắn nhận được thư sau đó mừng rỡ như điên, liền buông hết chuyện tình ở Giang Nam ra roi thúc ngựa đuổi tới Tây Xuyên, sau lại được biết là Tây Đằng Ly đã đến Giang Nam, vì thế lại không thể ngày đêm gấp rút trở về, lại không nghĩ rằng như vậy ngoài ý muốn gặp lại y? Tuy nói đây là sự thật, nhưng mà nghe qua thì chính mình giống như đứa ngốc……

Phương Hủ mếu máo theo ở phía sau, tâm nói người này rất kì quái.

Ba người đi một đêm mới đến Thiên Hiệp thành, Phương Hủ dù sao cũng chỉ là tiểu hài tử, đi đường một đêm liền mệt đến chịu không nổi, mơ hồ đi theo hạ nhân Chu phủ đi nghỉ ngơi.

“Tiểu hài tử kia giống như không thích ta.” Chu Tử một bên nhìn đại phu băng bó miệng vết thương cho Tây Đằng Ly một bên ảo não:“Ta khiến người ta ghét như vậy?”

Tây Đằng Ly bật cười, nghĩ rằng chính mình cũng đã ba năm không gặp Chu Tử rồi đi, gặp lại không biết vì cái gì, lại vẫn cảm thấy một chút cũng không mới lạ, giống như hai người ngày hôm qua vẫn còn cùng nhau uống rượu, chuyện cũ chưa kịp quên, hôm nay liền gặp lại nhau.

“Đại thiếu gia.” Quản gia từ ngoài cửa tiến vào:“Ngài đã trở lại, nhị thiếu gia gần đây mỗi ngày đều tới đây chạy loạn, ngươi nếu không trở về, phòng ở đều bị hắn hủy đi.”

“Tiểu Mộ đến Giang Nam?” Chu Tử nghe vậy mừng rỡ:“Người đâu?”

“Ở Cẩm Xương khách điếm.” Quản gia đáp,“Nói là chờ ngài trở lại thì lập tức đi thông tri cho hắn.”

“Có nhà không về ở khách điếm cái gì!” Chu Tử trừng mắt:“Ta đi tìm hắn!”

Vì thế chạng vạng hôm nay, Chu Mộ vừa cùng Hứa Tư Đình quay về khách điếm, đẩy cửa liền nhìn thấy đại ca nhà mình đang đứng ở bên cạnh bàn lật xem một xấp giấy.

“Ca!” Chu Mộ nhào tới.

Chu Tử tiếp được Chu Mộ thực bất đắc dĩ:“Ngươi hễ động một tí là gào to hô nhỏ, tính tình này khi nào mới có thể sửa?”

“Ta nhớ ngươi muốn chết.” Chu Mộ bám trên người Chu Tử không buông.

Chu Tử cười cười, vươn tay vỗ vỗ lưng Chu Mộ:“Không giới thiệu với ta một chút về bằng hữu của ngươi?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui