Điền La ở hậu viện phơi thảo dược, căn bản không nghe được việc xảy ra ra ở tiền viện, vì thế trọng trách mở cửa liền giao Đào Nguyên, Đào Nguyên đứng tại chỗ chần chờ trong chốc lát, sau đó chạy chậm đi mở cửa, cùng La Anh ngoài cửa hai mặt nhìn nhau.
Đột nhiên xuất hiện gương mặt xa lạ, làm La Anh không tự tin mà lui về sau một bước, nhìn nhìn bốn phía, lẩm bẩm nói: “Ta không có tới sai chỗ a, nhà này đổi chủ?”
“Không, không phải, ân công ở hậu viện phơi thảo dược!” Đào Nguyên lúc trước đã nghe Điền La nói qua tình trạng trong nhà, hắn là người số khổ giống y, cũng may có dì ở một bên chiếu cố, hơn nữa trong tay La Anh cầm một bầu rượu nhỏ, có thể lấy đồ vật trong nhà này hơn phân nửa là dì Điền La.
“Ân công?” La Anh ngốc, đây là có chuyện gì? Dựa theo ý tứ trong lời nói này, người này là do cháu ngoại trai nhà mình cứu?
Đào Nguyên bị La Anh hỏi đến cạn lời, y cũng không biết nên giải thích như thế nào, cùng lúc đó Điền La từ hậu viện đã đi đến.
“Dì hai, mau vào trong phòng ngồi.” Điền La đầu tiên là đem La Anh mời vào phòng, sau đó ở bên người Đào Nguyên nhẹ giọng nói: “Đây là dì hai, ngươi về sau gọi dì hai giống ta là được, ngươi đi pha cho dì hai một bình trà lạnh.”
Trong lúc Đào Nguyên đi phòng bếp nấu nước, La Anh vừa mới đối Điền La nhỏ giọng hỏi: “Đây là hài tử nhà ai, sao kêu người là ân công.”
Điền La theo La Anh hỏi chuyện, trực tiếp đem toàn bộ sự việc ngày hôm qua mình lên núi gặp được nói cho La Anh nghe, hắn vốn dĩ không tính giấu giếm La Anh, dù bậy giờ La Anh không hỏi, hắn cũng sẽ tìm cơ hội nói ra toàn bộ, đến nỗi việc hắn vay tiền mua Đào Nguyên, hắn cũng nói, nói nhiều nhất chính là khi đó Đào Nguyên có bao nhiêu thảm có bao nhiêu khổ, tranh thủ La Anh thương tiếc, miễn cho Đào Nguyên lại chịu coi khinh.
“La Nhi, lần này tuy rằng ngươi lỗ mãng, nhưng ngươi không làm sai, một hài tử khổ như vậy, ngươi lúc trước không mua, vậy y sẽ sống không nổi, nhà Lão Viên Ngoại trên trấn kia là cái dạng gì, hài tử trong thôn chúng ta không thể đến đó học hư, ngươi cũng coi như làm chuyện tốt.”
“……” Lời này lúc vừa mới bắt đầu nghe còn có lý, nhưng nghe đến cuối cùng, Điền La lại không biết nên trả lời như thế nào.
La Anh không cho là đúng, nàng nhìn ngôi nhà gọn gàng hơn trước, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện quan trọng, vỗ đùi nhỏ giọng hỏi Điền La: “Ta hiện tại mới phản ứng lại, ngươi nói hài tử kia là ca nhi?”
Điền La gật đầu nói: “Đúng vậy, bằng không sao có thể bị bán đi làm vợ kế.”
“A.” La Anh bừng tỉnh đại ngộ, sau đó sửng sốt một lúc lâu, tươi cười trên mặt càng lúc càng lớn, đôi mắt tỏa ánh sáng, nói với Điền La: “Tuy rằng lớn lên không được đẹp, không tinh xảo như ca nhi nhà khác, nhưng đứa nhỏ kia vừa nhìn chính là một đứa nhỏ thành thật, ngươi cần phải nắm chặt cơ hội!”
La Anh giác ngộ tương đối cao, cháu ngoại trai nhà mình từ lúc bị lão Triệu gia lui thân, liền thành đại quang côn có tiếng trong thôn, hơn nữa lúc trước bị Điền lão thái thái chọc tức đến thay đổi bản tính, trong thôn cũng không có cô nương trong sạch nào muốn làm tức phụ hắn, nàng vì việc này mà sầu não thời gian dài, hiện giờ vừa thấy cháu ngoại trai nhà mình chẳng những tính tình thay đổi, còn tự mình ra cửa tìm tức phụ, quả nhiên là a tỷ ở trên trời phù hộ Điền La.
Lúc sau La Anh lại cùng Điền La nói chuyện tiền bạc, nàng tính toán giúp Điền La chia sẻ một ít, có bạc sớm chút, đem ca nhi kia hống tới tay, cuộc sống nhất định có thể trôi qua tốt hơn.
Mà Điền La lại cự tuyệt La Anh, La Anh cũng đã gả làm nữ nhân của người khác, lấy tiền trợ cấp cho cháu ngoại trai, về sau sẽ bị người ta nói, bây giờ mặc kệ La Anh nói thế nào, Điền La cũng không đồng ý, La Anh cũng chỉ có thể từ bỏ.
Vào thời điểm căn phòng lâm vào yên tĩnh, Đào Nguyên mang theo ấm trà vào phòng, rót ly trà cho La Anh, lại rót một ly cho Điền La, La Anh ở một bên vừa lòng mà cười cười, đáy lòng bắt đầu tính kế làm sao giúp cháu ngoại trai nhà mình nhanh chút cưới phu lang.
“Đứa nhỏ này kêu là gì? La Nhi.”
“Dì hai, y kêu Đào Nguyên.” Điền La phát hiện Đào Nguyên còn có chút co quắp, đem người đưa tới ghế trống bên cạnh bảo y ngồi xuống.
La Anh cười đến càng thêm ôn nhu, nhìn Đào Nguyên nói: “Đào Nguyên ngươi yên tâm, ngươi an tâm ở lại đây, chuyện tiền bạc không vội.”
“Được, dì hai.” Đào Nguyên có điểm ngốc, vì sao y cũng phải kêu dì hai? Giống như có chỗ nào không đúng, nhưng lại cảm thấy tất cả đều không có vấn đề gì, càng nghĩ càng hồ đồ, dứt khoát không nghĩ.
Đào Nguyên ít nói, nhưng không đại biểu La Anh ít nói, La Anh đem bình rượu nhỏ trên bàn đưa cho Đào Nguyên, nhắc nhở nói: “ Đây là dầu dùng xào rau, hai ngươi về sau thiếu gì nhớ rõ nói với ta, ta giúp được nhất định sẽ giúp.”
“Dì hai, về sau không thể lại lấy đồ của ngươi, ta và Đào Nguyên có thể kiếm được tiền, đến lúc đó cho ngươi dưỡng lão.” Điền La không nghĩ lại giống như nguyên chủ dựa vào La Anh tiếp tế sinh hoạt, La Anh cũng có gia đình, dù là người thân cũng không thể bóc lột như vậy
La Anh trên mặt có mấy phần cô đơn, nhưng nghĩ đến cháu ngoại trai nhà mình có thể nói ra lời này, cũng có tiến bộ, so với trước kia trầm giọng hờn dỗi không ra khỏi nhà tốt hơng gấp trăm lần, đem chua xót chôn trong lòng, cười trêu ghẹo nói: “Đều nói nam nhân có vợ thì quên mẹ, ta thấy lời này nói không sai, ngươi cùng Đào Nguyên sống tốt, nhưng mà có khó khăn nhất định nói với ta.”
Điền La bị La Anh nói như vậy, trên mặt có hơi đỏ, nhìn nhìn Đào Nguyên ở bên cạnh, trên má cũng có vài tia đỏ ửng, xem ra dì hai nhà mình trợ công không tồi, đương nhiên hắn cũng muốn nỗ lực, tranh thủ làm cho Đào Nguyên sớm ngày hiểu rõ tâm tư của hắn, ngoan ngoãn làm phu lang của hắn.
La Anh ở trong nhà Điền La một hồi lâu, thấy thời gian hơi trễ thì chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn đem theo cá quế Điền La để lại cho mình, còn cố ý dặn dò Điền La: “Mùa hè nắng nóng, buổi trưa cũng đừng để Đào Nguyên làm việc, phơi đến bệnh lúc đó vẫn là ngươi đau lòng.”
Điền La quay đầu lại nhìn Đào Nguyên đã bị mặt trời chiếu đến đỏ mặt cười cười liền đáp ứng.
**
Buổi tối ăn cơm xong, Đào Nguyên dựng rào tre quanh vườn rau, thoạt nhìn gọn gàng hơn trước kia, cũng càng có vài phần hương vị của nhà.
Điền La ngồi ở cửa đan sọt tre, thường thường nhìn Đào Nguyên đang dựa vào thân cây xem trời, đường cong khuông mặt càng thêm nhu hòa, cuộc sống như vậy kỳ thật thật sự khá tốt, bình bình đạm đạm không có sóng to gió lớn lại dương dương tự đắc.
Điền La bên này tâm tình sung sướng, nhưng Đào Nguyên lại không phải, y hồi tưởng lại toàn bộ sự việc sau khi gặp Điền La, cảm thấy như đang nằm mơ, y cư nhiên có thể nhẹ nhàng rời khỏi cái nhà kia như vậy, lúc chưa gặp được Điền La, y vẫn luôn cho rằng mình bị cái nhà kia áp bức đến chết, việc nặng việc dơ gì cũng đều là do y làm, thậm chí ăn cơm không đủ no, một khi y phản kháng, bọn họ liền nói y không phải là nhi tử thân sinh, còn nói không báo ân sẽ đi báo quan phủ, để y đi ăn cơm tù.
Gánh nặng này đè y chừng mười mấy năm, đến khi Điền La xuất hiện, hắn cứu vớt y, cho y một cuộc sống khác, y thật sự rất cảm kích, cũng thề sẽ báo đáp Điền La, nhưng lấy cái gì báo đáp? Chẳng lẽ giống trong thoại bản nói lấy thân báo đáp? Nhưng y đủ tư cách kia sao?
“Đào Nguyên đang nghĩ gì vậy?” Điền La đan rất nhiều sọt tre cũng không nghe thấy Đào Nguyên nói một câu, bộ dạng ngốc ngốc nhìn trời kia, cùng bộ dạng đánh nhau với bốn năm tráng hán lúc mới gặp khác một trời một vực, Đào Nguyên lúc ấy đại khái là bị buộc phải nóng nảy đi!
Đào Nguyên lấy lại tinh thần, giúp Điền La thu mấy cái sọt, bầu trời dần dần bị màn đêm bao trùm, muỗi vo ve vây quanh hai bao máu di động một cách nhiệt tình, Đào Nguyên chịu không nổi muỗi cắn đề nghị nói: “Ân công, chúng ta vào nhà đi! Muỗi này muốn cắn chết người a.”
Điền La lời nói của Đào Nguyên chọc đến cười khúc khích, trêu ghẹo nói: “Cũng không biết là ai, vừa rồi ngồi dưới tàng cây bị muỗi cắn, cũng không động một chút.”
Đào Nguyên nhìn đôi mắt đầy ý cười của Điền La đến ngây ngốc, ân công của y cười rộ lên tuy rằng mang theo vài phần bĩ khí, nhưng thật sự càng xem càng đẹp, giống như là hắn khi còn nhỏ ăn đào* tháng 8, ăn ăn liền nghiện rồi.
(QT là "tạc" tui tra trên gg thì ra đào)
Đồng thời Đào Nguyên lại nghĩ tới lời nói của ân công và dì hai, y thật sự có thể sống cùng ân công sao? Lúc trước ân công đã đáp ứng qua chỉ cần y còn có tiền thì sẽ trả tự do cho mình, kỳ thật nội tâm y không chờ mong như vậy, y cũng suy xét qua cùng ân công kết nhóm sinh hoạt, nhưng bề ngoài này của y thật sự làm y không dám mơ nhiều.
Đào Nguyên nghĩ thì nhiều mà nói thì càng ngày càng ít, ngay cả buổi tối nằm kế Điền La trên giường đất cũng chưa nói một tiếng.
Điền La trong nhà nghèo phòng ở lại thiếu, chỉ có một buồng trong để ngủ, trong phòng cũng chỉ có một cái giường đất lớn, Điền La và Đào Nguyên cũng không thể chia phòng ngủ.
Cũng may Điền La là người có chủ ý, hắn lấy ra một cái chăn khác trải lên giường, mỗi người một chăn, nói như thế nào thì Đào Nguyên cũng là ca nhi, dù ở trong mắt Điền La y không khác hán tử, nhưng vẫn phải có chút kiêng kị, đặc biệt là hiện tại đang trong thời kỳ mất chốt công lược Đào Nguyên, tuyệt đối không thể làm Đào Nguyên cảm thấy mình là hán tử hư chỉ muốn ngủ với y, kỳ thật hắn rất muốn ngủ với y.
“Đào Nguyên? Ngủ rồi sao?” Ban đêm thật sự quá nóng, Điền La đem chăn đá văng, quay đầu lại nhìn Đào Nguyên đưa lưng về phía mình, đôi mắt trong đêm tối có vẻ đặc biệt sáng.
Đào Nguyên lắc đầu, cũng thấy nóng, đem chăn kéo xuống, sau đó rầu rĩ nói: “Còn chưa ngủ, ân công khát sao, ta cho lấy nước cho ngươi.”
Nói Đào Nguyên đột nhiên vừa quay đầu lại, cùng Điền La mặt đối mặt đụng phải vừa vặn, nhất thời nghẹn lời liền nhớ tới, lại bị Điền La một phen bắt thủ đoạn.
“Đừng đi, ta không khát, chính là ngủ không được, nếu không hai ta nói chuyện đi?”
Đào Nguyên ngoan ngoãn nằm xuống, đôi mắt lại không dám nhìn Điền La, ánh mắt đặt ở chỗ nào cũng đều rất là xấu hổ, trực tiếp nhắm lại mắt, chọc cho Điền La buồn cười một trận.
“Vì sao không nhìn ta?”
“Không, do buổi tối không thấy rõ đồ vật, còn không bằng trực tiếp nhắm mắt lại.”
Trả lời quá mức gượng ép, Điền La lại không miệt mài theo đuổi, hắn và Đào Nguyên mới quen biết không lâu, bọn họ yêu cầu ma hợp* và lý giả, nếu ngay từ đầu phát động thế công mãnh liệt, sợ là sẽ dọa chạy tên Đào Nguyên ngốc này.
Điền La nhãn lực không tồi, hắn nhìn trong ban đêm thấy mặt Đào Nguyên, luôn muốn giơ tay sờ sờ thử, đặc biệt là vết hằn kia, lúc trước chỉ thấy vết hằn này soái khí, lại xem nhẹ câu chuyện trong đó, nhìn bộ dáng hẳn là một vết sẹo rất sâu, lúc trước y đã trải qua cái gì?
Điền La và Đào Nguyên câu có câu không mà nói chuyện phiếm, cuối cùng hai người bọn họ chú ý đến một việc đại sự.
“Ân công, ta nghĩ mấy ngày đi lên trấn trên nhìn xem, tìm việc làm kiếm tiền.” Kỳ thật lúc trước Đào Nguyên theo Điền La xuống núi, y chính là tính toán như vậy, y không chỉ vì vì trả hết tiền Điền La mua y, cũng muốn thông qua nỗ lực của mình làm cuộc sống của Điền La tốt hơn.
Điền La trắc ngọa gật gật đầu, lúc sau đến: “Cũng được, ta đi với ngươi, thuận tiện đem thảo dược bán.”
………..