Nhặt Một Tên Ngốc Là Hoàng Đế

Lâu gia và An gia chỉ cách nhau một bức tường, hồi bé An Nguyễn Nguyễn nghịch ngợm đã từng trèo lên tường viện nhà mình, lúc ấy trông thấy Lâu Tâm Nguyệt cùng nha hoàn ở trong sân chơi đầu hồ*, nàng ngồi trên tường vui vẻ vẫy tay chào hỏi người ta, kết quả khiến Lâu Tâm Nguyệt lúc ấy nhút nhát òa khóc vì sợ.

(*) Đầu hồ là một trò chơi có nguồn gốc từ Trung Hoa. Đọc thêm tại đây.

Khi An lão gia nghe được hạ nhân bẩm báo thì tiến vào Lâu phủ nhận lỗi dắt con gái về, lúc đó hai đứa trẻ đã nắm tay trò chuyện với nhau, bởi vậy nói một câu hai người là “tình bạn cùng nhau lớn lên” cũng không sai.

Từ nhỏ Lâu Tâm Nguyệt đã chịu sự ảnh hưởng của An Nguyễn Nguyễn, mặc dù không ghét xuất giá như An Nguyễn Nguyễn, nhưng nàng ấy khát khao loại tình cảm “đôi ta trọn đời trọn kiếp”. Dù rằng nàng ấy vừa gặp đã yêu thiếu gia của Cố gia, nhưng không vội vàng đồng ý lời cầu hôn của Cố gia, ngược lại nàng ấy rất thông minh nhử Cố An Chi, mê hoặc Cố An Chi đến thần hồn điên đảo, khiến hắn ta chấp thuận lời thề “Đời này chỉ có một mình Tâm Nguyệt”, nàng ấy mới bằng lòng gật đầu chuyện hôn sự.

Thế nên nghe được Cố An Chi muốn nạp thiếp, An Nguyễn Nguyễn mới tức giận như vậy.

Nàng càng giận hơn là chuyện lớn vậy Lâu Tâm Nguyệt lại giấu nàng.

Hạ nhân Lâu phủ hiển nhiên còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn thấy An Nguyễn Nguyễn cầm kéo nổi giận đùng đùng đi qua đây, bọn họ chẳng những không sợ mà còn có tâm trạng nói đùa: “Nguyễn Nguyễn tiểu thư bị ai chọc tức thế?”

An Nguyễn Nguyễn không để ý, đi thẳng tới viện của Lâu Tâm Nguyệt.

Lâu Tâm Nguyệt đang ngồi trên xích đu trong viện, nha hoàn ở bên cạnh hỏi nàng ấy: “Tiểu thư, vì sao cô không cho Nguyễn Nguyễn tiểu thư biết?”

An Nguyễn Nguyễn dừng bước, Ôn Hạc Hiên và An Tiểu Cẩm đang vội vàng đuổi theo sau thắng không kịp, đụng vào An Nguyễn Nguyễn khiến nàng phải đỡ thân cây mới đứng vững, tiếng kéo rơi xuống đất vang lên thu hút tầm mắt của Lâu Tâm Nguyệt và nha hoàn sang đây.

Cái đầu của Ôn Hạc Hiên bị quấn thành bánh bao bởi vì chạy một đường mà băng gạc kéo dài trên mặt đất, cú va chạm này làm rơi ra vòng cuối cùng, hắn lại bị An Tiểu Cẩm ở phía sau va vào, vết thương ban nãy đụng vào lưng còn chưa lành hẳn, giờ đau đến mức Ôn Hạc Hiên rưng rưng nước mắt.

An Nguyễn Nguyễn không phát hiện, nàng đi tới trước xích đu, nghiêm mặt nói: “Ta cũng muốn biết vì sao cô không nói với ta?”

An Tiểu Cẩm hiếm khi thấy tiểu thư nhà mình tức giận, dáng vẻ lúc này khiến nàng ta kéo lại Ôn Hạc Hiên muốn đi theo sau.

Ôn Hạc Hiên chớp mắt, trên mặt đầy dấu chấm hỏi lại lộ ra chút ấm ức, nhìn thấy An Tiểu Cẩm sửng sốt một chút.

Chỉ có Lâu Tâm Nguyệt, nàng ấy không sợ ngược lại còn cười, ngửa mặt đối diện tầm mắt của An Nguyễn Nguyễn: “Ta sợ cô chê cười ta.”

An Nguyễn Nguyễn không nói lời nào chỉ nhìn nàng ấy. Nàng sẽ không chê cười Lâu Tâm Nguyệt, nàng chỉ biết dẫn người đi đánh tên nam nhân cặn bã làm trái lời thề.

Lâu Tâm Nguyệt thu lại nụ cười, cúi đầu nhìn một bụi hoa nhỏ nằm dưới xích đu, nhẹ giọng nói: “Là ta còn ôm một chút hy vọng, muốn xem thử nếu ta lấy lùi để tiến, chàng có thể suy nghĩ lại hay không, chàng từng thề thốt với ta kiếp này chỉ có một mình ta.”

An Nguyễn Nguyễn ngồi xổm trước mặt nàng ấy, nhẹ giọng lại trịnh trọng nói: “Vậy ta chờ với cô.”

Lâu Tâm Nguyệt cười dịu dàng nhìn nàng: “Cảm ơn cô, Nguyễn Nguyễn.”

“Cảm ơn ta làm gì.” An Nguyễn Nguyễn lạnh giọng, “Ta không có bao nhiêu kiên nhẫn, nhiều nhất là cùng cô chờ ba ngày, ba ngày sau nếu hắn còn chưa xuất hiện, ta sẽ cắt đi gốc rễ con cháu của hắn. Dù sao An Nguyễn Nguyễn ta ở thành Phú Ninh trước giờ không có thanh danh gì tốt.” Nói xong nàng còn cầm kéo cắt “cạch cạch” hai tiếng.

Lâu Tâm Nguyệt phì cười: “Cô có biết xấu hổ không hả? Một người chưa thành thân, ở đâu học được mấy lời thô tục này?”

Tâm trạng của nàng ấy rõ ràng tốt lên một chút, sắc mặt An Nguyễn Nguyễn cũng dịu đi: “Ai quy định người chưa thành thân thì không thể nói lời thô tục hả? Ta đã từng xem phim người lớn đó.”

Lâu Tâm Nguyệt nghi hoặc hỏi: “Phim người lớn? Đó là cái gì?”

An Nguyễn Nguyễn xua tay, lúng túng nói: “Không có gì không có gì.”

Lâu Tâm Nguyệt thấy cây kéo huơ huơ trong tay nàng bèn đứng dậy giành lấy, sau khi đưa cho nha hoàn của mình thì Lâu Tâm Nguyệt kéo An Nguyễn Nguyễn đi về khuê phòng của mình, nàng ấy vừa đi vừa quay đầu căn dặn: “Lan nhi, em giúp nhân tình của Nguyễn Nguyễn băng bó lại vết thương đi, đừng để người vào trong phòng.”

Nha hoàn đáp lại, muốn chặn Ôn Hạc Hiên ở ngoài cửa muốn theo vào trong phòng.

An Nguyễn Nguyễn nghe được hai chữ “nhân tình” mới sực nhớ nàng băng bó một nửa cho Ôn Hạc Hiên rồi bỏ chạy.

Nàng cũng quay đầu lại dặn dò: “Tiểu Cẩm, chăm sóc cho A Hiên.” Rồi nàng nói với Lâu Tâm Nguyệt, “Hắn tên là Ôn Hạc Hiên, không gọi là nhân tình của Nguyễn Nguyễn.”

Hai người đi vào trong phòng, sắc mặt An Nguyễn Nguyễn trầm xuống, nàng ngồi trước bàn chẳng hề khách khí ăn bánh trên bàn lót dạ, giọng điệu khởi binh hỏi tội: “Nói đi, tại sao Cố An Chi đột nhiên muốn nạp thiếp?”

“Cũng không phải đột ngột.” Lâu Tâm Nguyệt ngồi xuống bên cạnh nàng, thấy nàng ăn quá nhanh sợ nàng nghẹn, nàng ấy cầm cái ấm rót nước cho nàng, “Chỉ là…” Nàng ấy thở dài.

Trong thời gian một câu nói, An Nguyễn Nguyễn đã ăn hai miếng bánh, nàng vừa cầm lấy miếng thứ ba thì tốc độ chậm lại: “Chỉ là cái gì? Hoa nhà không bằng hương hoa dại à?”

Lâu Tâm Nguyệt nói: “Ta gả qua đó ba năm rồi.”

“Ba năm liền thay lòng đổi dạ, có thể thấy được lời thề của nam nhân đều…” An Nguyễn Nguyễn nói một nửa thì quay sang nhìn Lâu Tâm Nguyệt, thấp giọng hỏi, “Lý do của hắn là gì?”

“Thì như cô nghĩ vậy.” Lâu Tâm Nguyệt đưa nước cho nàng, “Cố gia có nhiều tiểu thư, nhưng thiếu gia thì chỉ có một. Chuyện nạp thiếp thực ra có nhắc đến vào năm trước, chẳng qua lúc đó An Chi quả quyết cự tuyệt.”

“Chuyện năm trước bây giờ cô mới nói với ta,” An Nguyễn Nguyễn cười tức giận, “Bản lĩnh giấu chuyện của cô lợi hại lắm.”

“Không phải ta cố ý giấu cô.” Lâu Tâm Nguyện nắm tay nàng, trong giọng nói mang chút lấy lòng, “Sau đó việc này không nhắc tới nữa, ta tưởng rằng nói xong thì thôi.”

An Nguyễn Nguyễn bớt giận, uống ngụm nước nói: “Vậy nếu không phải Cố An Chi muốn nạp thiếp thì cái này không thành vấn đề, lão gia phu nhân Cố gia có muốn ẵm cháu bao nhiêu thì cũng phải được sự đồng ý của Cố An Chi.”

Lâu Tâm Nguyệt không tiếp lời nàng, tia sáng trong mắt trở nên u ám.

“Sự việc không đơn giản như vậy?” An Nguyễn Nguyễn kiên nhẫn nói, “Bà cô của ta ơi, cô có thể nói hết một lần không?”

Lâu Tâm Nguyệt nghiêng đầu, theo cánh cửa sổ rộng mở nhìn ánh mặt trời lờ mờ ở bên ngoài: “Tiểu thiếp sắp sửa vào cửa kia đã mang thai hai tháng rồi.”

“Cái gì?” An Nguyễn Nguyễn vỗ bàn đứng lên, “Kéo của ta đâu? Ta đi cắt hắn!”

Lâu Tâm Nguyệt không ngăn cản nàng.

An Nguyễn Nguyễn cảm thấy không đúng, khi nàng nhìn sang Lâu Tâm Nguyệt thì quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt rơi lệ của nàng ấy.

Cơn tức trong lòng nàng tăng vọt, nhưng biết lúc này an ủi bạn thân càng quan trọng hơn, nàng đè nén cơn giận, âm thanh dịu dàng nói: “Tâm Nguyệt, đừng khóc. Nếu Cố An Chi đã vượt giới hạn vậy chứng tỏ hắn không phải là một người tốt.”

Lâu Tâm Nguyệt chậm rãi tựa đầu trên bờ vai mảnh mai của nàng, giọng đau xót nói: “Nhưng chàng rõ ràng từng hứa với ta, cuộc đời này chỉ một mình ta, lời hứa này chỉ mới ba năm.”

An Nguyễn Nguyễn: “Có thể thấy được lời nói nam nhân như đánh rắm, lúc trước có thể thề non hẹn biển, chưa được mấy năm thì đã quên mất. Ta bảo cô đừng xuất giá giống như ta, cô không nghe, còn nói Cố công tử của cô khác biệt, bây giờ thấy rõ rồi chứ, hắn không có gì khác biệt.”

Nước mắt Lâu Tâm Nguyệt chưa khô đã bị nàng chọc cười: “Có người an ủi như cô à.” Có điều nàng ấy cũng cảm kích cách thức an ủi khác thường của An Nguyễn Nguyễn, những lời “Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện thường”, “Tội bất hiếu có ba điều, không con nối dõi là lớn nhất” nàng ấy đã nghe nhiều rồi.

Nàng ấy lấy khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt, dưới ngọn đèn lờ mờ nhìn một chỗ trên vai An Nguyễn Nguyễn, ánh mắt hơi ngớ ra.

“Cô cũng biết ta không giỏi an ủi người khác.” An Nguyễn Nguyễn than khổ, “Muốn ta an ủi người ta, còn không bằng bảo ta đi đánh Cố An Chi một trận.”

“Đánh có ích lợi gì đâu.” Lâu Tâm Nguyệt đau lòng nói, “Ta cũng không biết chàng có người khác ở bên ngoài. Ta còn tưởng rằng mình luôn được chàng nuông chiều thương yêu.”

An Nguyễn Nguyễn ôm lấy nàng ấy, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng ấy, không nói gì nữa.

Sau một lúc, Lâu Tâm Nguyệt hỏi nàng: “Nguyễn Nguyễn, nếu là cô thì cô sẽ làm thế nào?”

An Nguyễn Nguyễn chẳng hề do dự đáp ngay: “Ta khẳng định cắt đi cái gốc rễ con cháu của hắn, rồi hạ độc giết chết ả tiện nhân kia.”

“Đúng là chuyện cô làm ra được.” Trong lời nói của nàng ấy mang theo chút ý cười, nhưng trong lòng lại biết, An Nguyễn Nguyễn mà nàng ấy biết không lòng dạ sắt đá như vậy, không làm ra chuyện hạ độc phụ nữ mang thai, nhiều lắm mắng chửi vài câu thôi.

Hai người trò chuyện tới khuya, An Nguyễn Nguyễn còn chưa chịu đi muốn qua đêm ở Lâu phủ. Lâu Tâm Nguyệt vốn đã đồng ý, nhưng thấy Ôn Hạc Hiên ngóng trông bên ngoài phòng nên bảo nàng trở về.

An Nguyễn Nguyễn cúi đầu nhìn tay áo của mình bị túm lấy, lại nhìn sang đầu của Ôn Hạc Hiên, nàng hỏi An Tiểu Cẩm: “Sao em không băng bó cho hắn?”

“Ôn công tử không cho bọn em chạm vào đầu của công tử.” An Tiểu Cẩm nói, “Tiểu thư, Ôn công tử hình như chỉ thân thiết với cô.”

“Đương nhiên rồi, là ta cứu hắn, người đầu tiên hắn nhìn thấy sau khi tỉnh lại cũng là ta, ta còn đối xử tốt với hắn.” An Nguyễn Nguyễn chẳng hề khiêm tốn.

An Tiểu Cẩm vẫn còn điểm nghi ngờ: “Thế nhưng em cũng giúp mà, nhưng Ôn công tử cũng không cho em tới gần.”

An Nguyễn Nguyễn chọc nàng ta: “Đó là vì tiểu thư của em xinh đẹp hơn em, trông gần gũi hơn em.”

An Tiểu Cẩm bừng tỉnh hiểu ra: “Đúng ha.”

An Nguyễn Nguyễn: “…”

Nàng nhất thời không biết nên cám ơn lời nịnh nọt của nha hoàn này, hay là nên mắng nàng ta đã theo nàng biết bao nhiêu năm lại không nghe ra được câu nói đùa.

Ba người trở về An phủ, An Nguyễn Nguyễn vừa bước vào cửa thì có hạ nhân nói: “Tiểu thư, lão gia ở thư phòng đợi cô.”

An Nguyễn Nguyễn không tin lắm, thường ngày cha nàng bị nàng chọc tức một lần, ít nhất phải hơn một ngày mới để ý tới nàng, lúc này chỉ qua nửa ngày, cha nàng lại nguôi giận rồi? Hơn nữa giờ đã là đêm khuya, nếu không phải chuyện lớn cha nàng tuyệt đối sẽ không tìm nàng.

Nàng nhìn chằm chằm người truyền lời: “Trương Phúc, lẽ nào ngươi lừa ta ư?”

“Tiểu nhân đâu dám lừa tiểu thư.” Trương Phúc khom lưng, “Lão gia đã chờ cô hơn nửa canh giờ.”

An Nguyễn Nguyễn nửa tin nửa ngờ đi về phía thư phòng, dọc đường đi nàng suy nghĩ dạo này mình có làm chuyện gì không, chọc tức cha nàng đến nỗi đêm hôm khuya khoắt cũng muốn nổi giận.

Suy nghĩ này quả thật khả năng không nhỏ, nàng thực sự không biết là bởi vì chuyện nào. Chỉ hôm nay thôi nàng đã làm hai chuyện, một là trên đường phố dung túng Ôn Hạc Hiên đả thương người khác, bản thân còn đi qua bổ sung thêm hai cước; hai là dẫn Ôn Hạc Hiên ra ngoài gây sự chú ý, chứng thực lời đồn mình nuôi nhân tình.

Nàng vào thư phòng gọi một tiếng “Cha”, nhưng chỉ đứng ở cửa, chuẩn bị nếu cha đánh thì nàng chuồn ngay.

Kết quả An lão gia thấy nàng, sắc mặt rất hiền lành: “Ngày mai con theo cha cùng đi qua thành Phú Dương.”

“Đi làm gì?” An Nguyễn Nguyễn đề phòng nói, “Cha chẳng phải không thích con xuất đầu lộ diện à?”

An lão gia không giấu nàng: “Nam tử ở thành Phú Ninh con không thích ai cả, cha đưa con đến thành Phú Dương xem thử.”

An Nguyễn Nguyễn cảm thấy cha nàng muốn nàng thành thân đến điên rồi: “Cha, cha cho rằng chọn rể là mua rau cải trắng à, còn có thể tùy cha lựa chọn?”

An lão gia khí khái nói: “Ta đây có tiền, không sợ không có ai động lòng.”

An Nguyễn Nguyễn hỏi: “Cho nên lời đồn trong thành cha định lấy nửa gia sản chọn rể là thật ư?”

An lão gia gật đầu.

“Con không đồng ý.” An Nguyễn Nguyễn hơi kích động nói, “Cha làm vậy chính là kén chọn kẻ tham lam vào cửa, về sau hắn không thỏa mãn với một nửa gia sản, giết người lấy tiền thì làm sao? Nói giảm xuống, hắn có chút lương tâm, nhưng hắn không thương con, lấy tài sản của An gia đi nuôi vợ lẽ kỹ nữ thì sao?”

An lão gia nghe vậy sửng sốt, ngoài miệng lại nói: “Cha sẽ kiểm tra kỹ lưỡng cho con.”

“Cha làm sao cam đoan cha có thể kiểm tra kỹ lưỡng?” An Nguyễn Nguyễn kích động nói, “Có một số người đã quen giả tạo, đừng nói mười ngày nửa tháng, kể cả mười năm hai mươi năm cũng không nhìn ra bản tính của hắn.”

An lão gia cố chấp nói: “Cha mặc kệ, con phải đi theo cha.”

An Nguyễn Nguyễn trợn mắt: “Hứ, không đúng, sao cha không nói phải trái hả?”

An lão gia tức giận đến mức giống như đứa trẻ la lối om sòm: “Cha là bị con ép buộc, nếu con hứa với cha ngoan ngoãn chịu thành thân thì cha sẽ nói phải trái với con.”

An Nguyễn Nguyễn: “…” Xem ra cha nàng thực sự bị nàng dồn ép đến mức nôn nóng rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui