Nhất Ngộ Ma Vương Nhầm Cả Đời


Edit: tiểu Trần.
“Là ai?” Trái tim bỗng dưng như bị bóp chặt, Đường Đường vươn người muốn nhìn rõ khuôn mặt người kia.
Đáng tiếc, tựa hồ có sương mù che phủ trên mặt của hắn, vô luận Đường Đường cố gắng thế nào cũng không thấy rõ, chỉ nhìn thấy máu đỏ sậm chảy ra không ngừng từ người hắn, không ngừng, chảy quá nhiều và nhanh, nhiễm đỏ cả bệ đá, lại theo những khe rãnh sâu nông không đồng nhất trên bề mặt đá chảy vào chỗ cành hoa trong khe đá, tưới cho cây hoa đẫm cả nền đất. (ý là máu chảy vào cây hoa đến ướt sũng cả đất).
“Hắn ta sắp chết sao? Thật đáng thương!” Lệ, không tự chủ được rơi xuống, Đường Đường đau lòng khó chịu, lại thấy cây hoa nhỏ khẽ run lên, nụ hoa đầu cành càng thêm xinh đẹp.
Một giọt sương trong suốt sáng long lanh đọng lại trong nhụy hoa, chậm rãi chảy ra, rất chậm, rất chậm giống như lệ chảy ra từ trong lòng Hoa nhi.
“Tách!” Giọt sương rơi vào trên mặt người kia, Đường Đường chợt cảm thấy đau lòng khó chịu, cả trái tim như bị lôi ra khỏi lồng ngực, đau đến nàng quát to một tiếng mạnh mẽ ngồi dậy – -.
Ánh vàng đầy đất, ánh mặt trời rực rỡ từ mép phiến đá cạnh cửa sổ chiếu vào, sáng trưng cả gian phòng, trong gian phòng, màu đen không còn cảm giác chướng mắt nữa.
Tiếng đập cửa vang lên*, vài nữ nhân mặc cổ trang tiến vào. (nguyên bản tiếng trung là: 石砖磨砺声响起, ai biết dịch chuẩn của nó nhu thế nào thì chỉ cho t nhé).
“Tôn cô nương!” Một mỹ nữ tiến lên cười đến mỹ lệ, đôi mị nhãn lưu quang dật thải, lại lộ ra vài phần địch ý.
“Ta là Ngọc Dung, Tùy Hỉ đại nhân có việc phải đi vài ngày, ngài trước khi đi có dặn dò, muốn vài người chúng ta tới chăm sóc cô nương.”
Nheo nheo mắt, Đường Đường lạnh đến rùng mình một cái. Khuôn mặt tươi cười của Ngọc Dung thật là khủng khiếp, không cam lòng cùng oán hận viết hết trên khuôn mặt.
“Ha ha, không cần, không cần! Ta sao dám làm phiền chư vị mỹ nữ đây!” Khoát tay liên tục, Đường Đường không muốn làm cho vị “Hồ ly mặt cười” tới chăm sóc mình, mình cũng không bị ngứa da a! (Trần:Càng ngày càng thích Đường Đường rồi a)
“Khanh khách, Tôn cô nương đừng khách khí!” Lấy tay che miệng cười duyên một tiếng, Ngọc Dung lướt mắt về phía chúng mỹ nữ sau lưng nóng lòng muốn xông lên, nũng nịu nói: “Mọi người còn chờ gì nữa? Còn không tới đây “Chăm sóc” Tôn cô nương?”
“Vâng!” tiếng nói thiên kiều bá mị cùng nhau vang lên, chúng ma nữ lắc lắc mông lao tới, Đường Đường khiếp sợ trừng lớn mắt, nhìn mấy “con nhện tinh” lao tới càng ngày càng gần, càng chạy càng gần, bàn tay bắt về phía “Đường lão nạp”…. (Tiểu Trần: =.=, *toát mồ hôi*, giờ nhảy sang tây du kí rồi >O


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui