Nhất Ngộ Ma Vương Nhầm Cả Đời


Edit: Trần
“Các ngươi đều ở đây à, đại thúc đâu rồi?” Giọng nữ thanh thúy đột nhiên vang lên, phá tan yên tĩnh, thu hút ánh nhìn của tất cả yêu ma ở đó.
Một đạo lam ảnh đột nhiên xuất hiện, là một nữ tử mặc váy xanh lam, khoan thai mà nhẹ nhàng đột ngột xuất hiện bên cạnh đám sương đen, trong bóng đêm dày đặc tạo thành một vầng sáng lóa mắt, khiến cho chúng ma kinh ngạc, lũ yêu cả kinh – -
“Nhân loại? Một nhân loại sao lại tới đây?

“Đường Đường?” Giữa đôi thủy mâu thoáng qua một tia ngạc nhiên, Tùy Hỉ tiến lên nắm lấy cánh tay Đường Đường, “Sao ngươi lại tới đây? Ai nói cho ngươi biết chúng ta ở đây?”
Không để ý khẩu khí chất vấn của Tùy Hỉ, Đường Đường khó chịu giật giật cổ tay bị nắm chặt đến phát đau, đang muốn trả lời, lại nghe tiếng bước chân lộc cộc vang lên, Húc Thanh Lam chậm rãi bước ra khỏi bóng đêm, vẫn mang vẻ âm trầm không nhanh không chậm, sống chết mặc kệ như trước, “Là ta mang nàng tới!”
Một lời vừa nói ra, đám yêu chúng dưới núi nhất thời ồ lên, là Thanh Lam đại nhân, là Thanh Lam đại nhân đã mất tích suốt năm trăm năm nay!”
“Là ngươi?” Thủy mâu nheo lại, Tùy Hỉ xòe bàn tay ra, khẽ nâng lên, trong lòng bàn tay có tia sáng màu bạc đang lưu chuyển, chờ phát động.
“Thì sao?” Nghiêng mắt lạnh lùng nhìn Tùy Hỉ, Thanh Lam châm chọc nói: “Giờ phút này Tùy Hỉ đại nhân không nghĩ cách cứu Vương của các ngươi, chẳng lẽ còn có tâm tư phân cao thấp với một tiểu yêu thần như ta sao?
Nhíu mày, Đường Đường ngẩng đầu nhìn Tùy Hỉ, lại quay đầu nhìn Thanh Lam, thế nào cũng cảm thấy không khí này thật quỷ dị. Tuy rằng con lừa vẫn luôn duy trì vẻ mặt thâm trầm như người chết kia, nhưng khí thế vô hình từ người nó thoát ra, tương đương với Tùy Hỉ.
Tiếng cười khúc khích vang lên, mùi hương hoa hồng từ đâu bay tới, Thường Túy miễn cưỡng chen miệng vào: “Kệ hắn đi! Có Tôn đại cô nương ở đây, con lừa yêu kia sẽ không dám làm loạn, hì hì!”
Hơi hơi cúi đầu, đôi thủy mâu nhìn đôi mắt hạnh, Tùy Hỉ thả lỏng tay nhưng vẫn không buông Đường Đường Đường Đường ra, “Ngươi – -”

“Ta đến tìm đại thúc,” Đón nhận ánh mắt của Tùy Hỉ, vẻ mặt Đường Đường thản nhiên mà kiên định: “Ta biết chàng đang gặp nguy hiểm!”
“Không còn thời gian đâu, lấy đèn ra!” Ngang ngược chen lời, Thanh Lam không có mắt dùng cơ thể chen vào giữa Đường Đường và Tùy Hỉ, “Dùng tâm đốt đèn, dò đường đi!”
“A!” Không quan tâm được nhiều việc nữa, Đường Đường thoát khỏi tay Tùy Hỉ, nâng ngọn đèn lên, hơi khép mắt lại nói: “Đèn hỏng, đốt lên nào!”
Ngọn đèn sáng lên tia lửa nhỏ như hạt đậu, trong bóng đêm ánh lửa hơi run rẩy chiếu rọi khuôn mặt ma chúng bốn phía xung quanh, vẻ mặt mỗi người đều là kinh dị.
Không để ý đến sắc mặt mọi người, Đường Đường lại nhìn ngọn đèn khẽ gọi một tiếng: “Đại thúc!”
Ngọn đèn tối sầm lại, sau đó sắc lửa dần dần đỏ sẫm như máu, Đường Đường cả kinh thất thanh kêu: “Thế này là thế nào, sao lại biến thành màu này? Đèn hỏng, dẫn đường cho ta, ta muốn đi tìm đại thúc!”

Ngọn lửa sáng ngời như lên tiếng trả lời, cầm ngọn lửa cẩn thận dò xét phía trước, trái, phải, trước sau…. Suốt một vòng, sắc lửa từ đầu đến cuối vẫn luôn đỏ thẫm như máu, chói mắt ảm đạm.
“Không có đường?” Không thể tin trừng lớn mắt, Đường Đường vỗ mạnh vào thân đèn kêu lên: “Tìm đường cho ta! Tìm không được ta nấu chảy ngươi – -”
“Tôn cô nương, ” giọng nữ dịu dàng vang lên, hàng mi đẹp như sương khói của Mâu Chân hơi nhăn lại, nhẹ giọng nói: “Vương bị vây trong Thập Thương Thập Sát trận, giờ cửa sinh và cửa tử đều đã bị phong lại, chúng ta không vào bên trong được, đã chờ đến mười hai canh giờ…”
“Mười hai canh giờ? Là một ngày một đêm rồi?” Khiếp sợ cắt ngang lời Mâu Chân, đôi mắt hạnh của Đường Đường trợn lên, lại vỗ vào thân đèn một cái, quát to: “Tìm không được đường là ta đốt ngươi, đèn hỏng! Tìm cho ta một con đường, ta không thể chờ lâu, đại thúc cũng không chờ được lâu nữa!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận