Dịch giả: Hoangtruc
Luyện công tẩu hỏa nhập ma nhiều nhất không phải đám lâu la, lại là Thái Bảo. Từ Ngôn nghe được chuyện này càng thêm tò mò. Nữ tỳ kia biết mình nói sai, sợ tới mức từ trên ghế trượt xuống, co quắp run rẩy dưới đất.
“Làm cái gì vậy” Từ Ngôn cúi đầu xuống, nếu không cũng không nhìn thấy nữ tỳ dưới gầm bàn kia: “Đang ăn ngon miệng, chạy xuống gầm bàn làm gì?”
"Ngôn Thái Bảo khai ân, Ngôn Thái Bảo tha mạng. Không phải ta cố tính nói Thái Bảo tẩu hỏa nhập ma.”
Nữ tỳ kia bây giờ hối hận đã không kịp. Trước mặt người khác nói Thái Bảo tẩu hỏa nhập ma không sao, nhưng trước mặt nàng lại đang là một vị Thái Bảo hàng thật giá thật. Nàng vừa nói vậy, chẳng phải ám chỉ vị Thái Bảo thứ mười bảy này cũng sẽ dễ bị tẩu hỏa nhập ma mà chết hay sao?
“Nói chút xem, vì sao mấy người khác trong Quỷ Vương môn không việc gì, mà Thái Bảo lại dễ bị tẩu hỏa nhập ma nhất?” Từ Ngôn tò mò hỏi một câu. Đối phương lập tức run rẩy cả người, không dám lên tiếng.
“Ngươi không nói lại khiến ta bực mình. Ta là người đã tức giận thì rất thích giết người.” Từ Ngôn nói thì rất đáng sợ, như bộ dáng thì đang cười, răng trắng lộ ra đầy khờ ngốc, nói: “Vừa ăn vừa nói. Thích nhất là nghe kể chuyện, nhanh nói cho ta nghe, chuyện hay ta sẽ thưởng cho ngươi mười lượng bạc!”
Mặc dù nữ tỳ đang sợ hãi. Nhưng những hạ nhân như nàng đã sớm luyện được năng lực phỏng đoán tâm ý của chủ mình. Khi nhìn trộm thấy sắc mặt của Thái Bảo thứ mười bảy, lại nghe thấy giọng điệu uy hiếp nhưng không mang chút sát khí của đối phương, nàng này mới dần thả lỏng người.
“Ngôn Thái Bảo tha cho ta ta. Những hạ nhân như chúng ta nếu nói năng tùm lum, nhẹ thì bị đánh, còn nặng sẽ bị giết chết đấy.”
Gia đình nhà giàu bình thường, không ưa nhất chuyện bọn hạ nhân bàn tán lắm lời. Nếu bị chủ nhà nghe thấy, không bị trừng phạt mới lạ. Nơi đây lại không phải nhà giàu phú hào, mà đường đường là tổng đà Quỷ Vương môn, hạ nhân nói tùm lum không khác gì muốn chết cả.
“Yên tâm, ta là người kín miệng. Nhất định không truyền ra ngoài.” Từ Ngôn nói xong, ánh mắt chuyển lạnh, trầm giọng tiếp: “Nếu ngươi không nói, ta thật sự phải tức giận đấy.”
Thiếu niên mười sáu tuổi có bộ dạng chất phác, nhưng khi đã nổi uy nghiêm thì khí thế cũng thập phần dọa người. Nữ tỳ vừa mới buông lỏng chút ít, lại bị dọa sợ không biết phải làm sao, vội vàng gật đầu đồng ý. Vì vậy, Từ Ngôn cứng mềm dọa nạt, cuối cùng nàng ta cũng nói ra nguyên nhân Thái Bảo lại dễ bị tẩu hỏa nhập ma nhất.
Nguyên nhân khiến Thái Bảo dễ bị tẩu hỏa nhập ma chỉ có một, là do so sánh ganh đua.
Không phải so sánh ganh đua xem ai có nhiều tiền hơn, mà là ganh xem công phu kẻ nào cao hơn.
Mười tám Thái Bảo Quỷ Vương môn tuy là huynh đệ ngang nhau, nhưng thực ra bên trong lại có tâm tư ganh đua nhau cực kỳ nghiêm trọng. Ngoại trừ đại Thái Bảo, thì mười bảy Thái Bảo còn lại đều nghẹn lấy bụng đại khí khổ luyện võ công. Không phải vì bọn hắn muốn phá mạch, mà vì cách một đoạn thời gian lại xuất hiện một lần thi đấu.
Trận thi đấu giữa các Thái Bảo!
Thái Bảo Quỷ Vương môn có một quy củ, quy tắc do đích thân môn chủ Trác Thiên Ưng định ra. Chỉ cần thắng trong trận tỷ thí, thì sẽ được ban thưởng một hạt Trúc Cơ đan. Loại thi đấu này chỉ có Thái Bảo mới được tham dự, lâu thì nửa năm, ngắn thì một tháng sẽ được tổ chức một lần.
Thi đấu ban thưởng Trúc Cơ đan, có thể Thái Bảo đạt Tứ mạch không dốc hết sức nhưng những Thái Bảo Tam mạch nhất định sẽ dốc toàn lực liều mạng.
Nuốt Trúc Cơ đan sẽ chính thức trở thành tu hành giả, ai không đỏ mắt? Vì vậy dưới lực hấp dẫn cực lớn của Trúc Cơ đan, đám Thái Bảo bình thường đều tỏ vẻ thân nhưng huynh đệ nhưng sau lưng lại liều mạng khổ luyện. Thực tế thì công phu sở trường của tà phái như Quỷ Vương môn đều có tai hại cực lớn cả. Dưới tình huống này xuất hiện tẩu hỏa nhập ma cũng không có gì kỳ quái.
Hóa ra là do Trúc Cơ đan gây họa. Từ ngôn biết được tin này từ trong miệng nữ tỳ thì lộ vẻ mất hứng thú. Ăn điểm tâm xong hắn cũng thả cho nữ tỳ rời đi.
Một hạ nhân bình thường mà thôi, hắn không muốn gây khó dễ.
Sở dĩ hắn nghe ngóng tin tức từ nữ tỳ này, không phải vì lười biếng không muốn tìm đệ tử Quỷ Vương môn để biết thêm chi tiết.
Mới vào Quỷ Vương môn, Từ ngôn vừa mới trở thành Thái Bảo thứ mười bảy, hắn không tin Trác Thiên Ưng và Trác Thiếu Vũ có thể tin tưởng hắn như người trong nhà ngay được. Hắn là một người xa lạ, sao người ta có thể không phòng bị thêm, hoặc âm thầm theo dõi?
Từ khi nhìn ra được Trác Thiên Ưng là một lão hồ ly, Từ ngôn cũng bỏ ý định tìm kiếm đám đệ tử quanh đây để tìm hiểu tin tức. Có thể được sắp xếp ở cạnh hắn, nói không chừng mấy đệ tử Quỷ Vương môn đó đều là tai mắt người ta phái tới. Một Nguyên sơn trại nho nhỏ còn có Trương Hà tiện đường giám sát ba tháng, đại gia đại nghiệp như Quỷ Vương môn lại không có chút phòng ngừa nào với một Thái Bảo tân nhiệm sao?
Vừa vặn có nữ tỳ đưa cơm, Từ ngôn cũng thuận tiện dò xét tin tức một phen. Chẳng qua thu được tin tức lại khiến hắn đầy nghi hoặc.
Võ giả tẩu hỏa nhập ma không phải là không có, hơn nữa còn nghe người ta nhắc đến rất nhiều.Mà nơi này lại là tà phái, công phu của tà phái trú trọng tiến nhanh, trái ngược với chắc chắn ổn định của chính phái. Võ công tiến cảnh càng nhanh, thì tai hại càng lớn. Nhìn thì thấy Trác Thiếu Vũ để Từ ngôn tùy ý lựa chọn võ công, nhưng phần lớn đám môn nhân Quỷ Vương môn, kể cả Đường chủ và Thái Bảo đều tu luyện những công phu tà phái có uy lực cực lớn, tiến cảnh cực nhanh cả.
Vũ lực được tăng tiến nhanh, cũng biểu thị nguy cơ tẩu hỏa nhập ma càng lớn. Vì tranh đoạn Trúc Cơ đan, đám Thái Bảo dốc sức liều mạng tập võ đến tẩu hỏa nhập ma cũng có vẻ có lý. Nhưng không hiểu sao Từ ngôn lại cảm thấy còn có ẩn tình gì đó mà không muốn người khác biết được.
Chẳng lẽ Trác Thiên Ưng cố tình để đám Thái Bảo kia dốc sức liều mạng luyện công?
Từ ngôn gãi gãi đầu, đứng bên cửa sổ ngây ngốc nhìn gốc hòe cổ thụ. Bộ dạng ngây ngốc ngơ ngác, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào đám lá cây vì nữ tỳ đi ngang qua mà làm xao động. Trong sân không có gió, có hơi oi bức, đám lá cây rung rinh xao động không ngừng trên không trung, phải nửa ngày sau mới đứng yên lại.
Hậu quả của việc Thái Bảo thường xuyên tẩu hỏa nhập ma, là tần suất trọng tuyển Thái Bảo càng thêm nhiều. Nhìn qua có vẻ làm Thái Bảo Quỷ Vương môn, thọ mệnh không nhiều bằng đám môn nhân đệ tử rồi.
Nghĩ tới đây, Từ ngôn lại hiện ra cái dáng tươi cười khờ ngốc. Chỉ cần không tranh đoạt cái hạt Trúc Cơ đan thì sẽ không sao cả. Dù sao hắn không có cảm tình gì với loại đan dược phá thẳng ba mạch phía sau này, hơn nữa trong ngực hắn còn có một hạt đan được suy đoán là Trúc Cơ đan kia mà.
Nghi hoặc trong lòng bị Từ ngôn giấu nhẹm đi mất. Hắn biết chuyện Thái Bảo tẩu hỏa nhập ma tuyệt đối sẽ không đơn giản như nữ tỳ kia nói. Về chuyện chân tướng thật sự là gì, có trời mới biết, hoặc quỷ cũng có thể biết được.
….
Sinh hoạt trong Quỷ Vương môn còn nhàn nhã hơn cả Mai Hương lâu. Từ Ngôn suốt ngày ăn và ngủ, ngoài ra còn có sở thích lớn nữa là đọc sách, nhìn qua các bí tịch võ công của các môn phái. Lần trước mang đi hơn mười quyển sách, vài ngày hắn đã đọc xong, vì vậy đem đến phòng chứa bí tịch đổi lấy một mớ khác đem về.
Với thân phận Thái Bảo của hắn, nơi bảo tồn bí tịch có thể là cấm địa môn phái nhưng hắn có thể qua lại không bị ai ngăn cản. Mà nói lại, ai dám ngăn cản hắn? Thái Bảo nha, có thể đi ngang khắp cả tổng đà Quỷ Vương môn này đấy!
Ngoại trừ đọc sách và ăn uống, Từ Ngôn không làm gì nữa cả, cùng lắm thì đi qua lại quanh sơn trang một chút, nhưng đến cửa lớn của sơn trang hắn cũng chưa từng bước ra. Hắn lại không giống Thái Bảo khác không làm gì thì sẽ tỷ thí với nhau. Nhất là Dương Nhất, từ khi vào sơn trang không ngừng khiêu chiến với mấy huynh trưởng, nghe nói còn đánh bại vài vị.
Trái ngược với Dương Nhất đầy tiếng tăm, vị Thái Bảo thứ mười bảy Từ Ngôn lại không có chút danh tiếng gì. Khiến người ta ấn tượng là một kẻ hết ăn lại nằm, không chút chí tiến thủ. Trước kia cũng có vài vị Thái Bảo đến tìm hắn luận bàn, nhưng đều bị hắn dùng chiêu ăn nhiều, động chút sẽ đau bụng rồi từ chối khiến đám nghĩa huynh đều cười to, thế nhưng sau lưng lại càng coi thường Từ Ngôn thêm.
Có thể khiến người ta xem nhẹ mình là đáng mừng rồi. Nguyện vọng lớn nhất của Từ Ngôn là khiến đám ca ca Thái Bảo hoàn toàn quêncả sự có mắt của vị thập thất đệ này đi.
Đảo mắt, Từ ngôn đã ở trong sơn trang gần nửa tháng.
Gian viện của Từ ngôn yên lặng, người đến ít hẳn. Trước kia còn có vài Thái Bảo đến thăm nom, nhưng từ khi biết hắn là một tên gia hỏa lười nhác, thì ngoại trừ nữ tỳ đưa cơm mỗi ngày ra, không ai đến gian viện của hắn nữa. Mà đến đại Thái Bảo và môn chủ cũng gần như quên bẵng hắn đi.
Người sống vơi bớt đi, nhưng ma quỷ thì đêm nào cũng nhất định ghé đến.