Nhất Ngôn Thông Thiên

Dịch giả: Hoangtruc

"Ngươi là... người của Hứa gia!"

Lời nói của Từ Ngôn rất nhỏ nhưng đầy sợ hãi, ánh mắt còn có vẻ như không thể tưởng tượng được, nhìn chằm chằm vào đối phương đã bị đánh thành cái đầu heo.

"Ngươi chính là cao thủ Tiên Thiên tiếng tăm lừng lẫy của Hứa gia, Hứa…"

Giọng nói của Từ Ngôn vẫn nhỏ như lúc nãy, hơn nữa càng lúc càng nhỏ hơn tựa như không thể tiếp nhận được khi nói đến tên tuổi của đối phương.

Tại thời điểm dương danh như vậy, có võ giả chính phái nào chịu đứng sau kẻ khác? Không để Từ Ngôn nhớ hết, đối phương rướn sức gào to: "Ngọc Lâm.."

"Sơn!!!"

Hứa Ngọc Lâm vừa mới nói tên của mình, chợt nghe thấy âm thanh hùng hậu của vị Thái Bảo đối diện thòng thêm chữ “Sơn” đằng sau. Lại nói tiếp, Từ Ngôn rống chữ này to lớn không kém tiếng gào của Hứa Ngọc Lâm là bao nhiêu.

Tại sao hắn lại còn thêm chữ “Sơn”?

Sự nghi ngờ của Hứa Ngọc Lâm đã định trước là không có được đáp án. Vì một thoáng sau, lưỡi đao của Hàn Thiết đao lướt qua phía dưới cằm gã.

Một đao toi mạng!

"Dám đánh lén bản Thái Bảo! Người đâu!"

Tiếng rống của Từ Ngôn lại được khôi phục như bình thường. Lập tức có vài chục cao thủ Quỷ Vương môn vọt vào, hình ảnh bọn hắn nhìn thấy đầu tiên là đầu tên võ giả chính phái nằm lăn lóc một bên, còn bên kia là Thái Bảo mười bảy đang ôm bụng, sắc mặt tái nhợt.

“Đem đốt sạch cái nơi ẩn nấp của tên cẩu tặc Ngọc Lâm sơn này cho ta. Ta muốn nghiền xương chúng thành tro!"

Sắp chết đến nơi còn dám đánh lén Thái Bảo, bị nghiền xương cốt thành tro là điều hiển nhiên. Đám cao thủ Quỷ Vương môn vội vàng đốt lửa thiêu cháy mọi thứ thành tro bụi, kể cả xác đám võ giả chính phái bị giết chết. Có người sợ Thái Bảo gia không nuôi ngoai nên chỉ cần thế lửa nhỏ đi là bắt đầu đổ thêm dầu vào, tia lửa bắn ra bốn phía, toàn bộ quán rượu nhanh chóng chìm ngập trong ngọn lửa hừng hực. Ngoại trừ cái tên Ngọc Lâm sơn từ trong miệng tên thủ lĩnh chính phái kia ra, thì đám người này lại không nghe thấy gì khác cả.

Tên rất hay!

Từ Ngôn thầm tán thưởng rồi một tiếng. Trên Ngọc Lâm sơn chỉ có duy nhất Ngọc Lâm tự, vị Hứa Ngọc Lâm này tới đây quá đúng lúc. Từ Ngôn không tin lần dùng đám chính phái giá họa cho Ngọc Lâm Tự này, Trác Thiếu Vũ còn có thể ngồi yên được nữa.

Lửa cháy tại quán rượu đưa đến hai đội ngũ Quỷ Vương môn khác, trong đó vừa vặn có Nhị Thái Bảo Dương Ca. Vừa vào quán rượu, Dương Ca đã nhìn thấy Từ Ngôn ôm bụng, mặt tái nhợt như đang nhăn mặt cau mày vì tiêu chảy.

“Lão thập thất, có thu hoạch được gì không?”

“Mười mấy tên dư nghiệt chính phái. Nhị ca tới vừa kịp lúc, bọn chúng tự xưng là đến từ Ngọc…”

Từ Ngôn nhe răng trợn mắt nói xong nửa câu, thì gân xanh trên trán nổi lơn, hiển nhiên là lên cơn đau bụng rồi.

“Bọn hắn đến từ nơi nào?" Dương Ca đang nghe đến manh mối, người ta lại nói một nửa, không khác gì gặp phải táo bón khiến y như bị nghẹn ứ lại.

“Nhị Thái Bảo, bọn hắn đến từ Ngọc Lâm sơn, chúng ta cũng nghe thấy." Một cao thủ Quỷ Vương môn đi theo Từ Ngôn bèn cướp lời. Thật ra bọn chúng nghe nhìn tận tai tận mắt, chẳng qua chữ Sơn cuối cùng lại do Từ Ngôn thêm vào mà thôi.

"Lại là Ngọc Lâm sơn!"

Dương Ca giận dữ, quay người mang theo thủ hạ rời đi, là đi tìm Đại Thái Bảo bàn bạc. Ngọc Lâm tự tam phen tứ phen giấu diếm địch nhân, không phải chính phái thì cũng là man di, thậm chí lần này lại còn giết được cả hai vị Thái Bảo. Một ngụm tức tối này nếu không xuất ra thì mười tám Thái Bảo nên sửa lại thành là mười tám con rùa đen rồi.

Nhìn bóng dáng Dương Ca đi xa, Từ Ngôn chậm rãi đứng dậy, khóe miệng xẹt qua một nụ cười lạnh.

Nếu lúc trước Từ Ngôn không hiểu vì sao mười tám Thái Bảo lại đóng cửa không đi ra ngoài, thì giờ đây hắn gần như hoàn toàn hiểu rõ. Mục đích lẻn vào Phong Đô lần này của vị Hứa Ngọc Lâm kia, là vì mười tám vị Thái Bảo. Kết hợp với tin tức nghe được lúc Trác Thiên Ưng mật đàm với Diêm tướng quân, Từ Ngôn đại khái suy đoán ra được chân tướng của ám sát lần này.

Năm nay Trác Thiếu Vũ định lấy đại tiểu thư chính phái làm vợ, mà chính phái lúc này đến vì ám sát Thái Bảo, mà chủ yếu là vì Đại Thái Bảo mà đến. Hẳn là vì thiếu chủ trong miệng Hứa Ngọc Lâm có liên quan rất sâu với nữ nhân mà Trác Thiếu Vũ sẽ lấy, có thể là hồng nhan, có thể là tri kỷ, không khéo còn có thể là thanh mai trúc mã.

Thân phận thiếu chủ Hứa gia chắc hẳn không thấp mới có thể phái nhiều Tiên Thiên cao thủ đến đây như vậy. Cũng có thể trong cao tầng Tiên Tông, chính phái đứng đầu Đại Phổ, có người không muốn người mình ái mộ lại thành lão bà của người khác.

Khó trách vị Thiếu chủ Hứa gia kia sinh ra sát tâm với mười tám Thái Bảo. Giết sạch Thái Bảo rồi, thì hồng nhan tri kỷ của hắn không cần phải gả cho người của Quỷ Vương môn nữa.

Khó trách sau khi đám chính phái võ giả này lẻn vào Tề quốc lại không gây ra chút động tĩnh gì. Các Đường khẩu khác của Quỷ Vương môn vẫn bình yên vô sự, chỉ có thành Phong Đô gặp chuyện không may. Hóa ra là người ta vẫn luôn nhìn chằm chằm lên người Thái Bảo. Hơn nữa chắc hẳn Trác Thiên Ưng cũng biết được tin tức người ta nhắm vào Thái Bảo, nên mới nói mười tám Thái Bảo ở lại sơn trang.

Một bên liều mạng mà đến, lại còn ôm cây đợi thỏ, đúng là mười tám Thái Bảo đóng cửa không xuất đầu lộ diện, có điều chính phái ẩn nấp quá khéo léo, cho nên Quỷ Vương môn có hai Thái Bảo bị chết.

“Hóa ra là giết người vì tình a…” Từ Ngôn nhìn thấu chân tướng xong, lòng thầm giận dữ: “Cái đồ con rùa Hứa gia, không thể phái thêm nhiều cao thủ hơn sao? Chọn thêm nhiều người thì có phải đã giết thêm được vài tên Thái Bảo nữa rồi không? Ta có tâm giúp ngươi mà còn giúp không được!"

Lòng thầm mắng to thiếu chủ Hứa gia keo kiệt xong, Từ Ngôn làm một bộ thở phì phò, tiếp tục kéo theo đám thủ hạ lùng bắt dư nghiệt chính phái trong thành.

Lần này tổn thất hai vị Thái Bảo, nói rõ có cao thủ Tiên Thiên Tam mạch xuất hiện, chẳng qua số lượng rất ít. Mấy trăm chính phái không thể nào gây sóng gió gì trong thành Phong Đô được. Quỷ Vương môn điều tra một ngày, ba bốn trăm tên võ giả chính phái đều bị tiêu diệt hoàn toàn, cơ bản không có người sống.

Từ khi Từ Ngôn đem cái nồi đen Hứa Ngọc Lâm trùm lên Ngọc Lâm tự, hắn không điều tra chính phái thêm nữa mà kéo đội ngũ Quỷ Vương môn đi khắp các nẻo, không tha cho bất kì tên nào. Nhìn thấy người sống là một đao vung xuống, chỉ trong một ngày này, võ giả chính phái chết trong tay Từ Ngôn lên đến gần một trăm người.

Không giết không được a, chỉ Hứa Ngọc Lâm mới có thể nói ra hai chữ Ngọc Lâm này, Từ Ngôn không cho rằng còn có gia hỏa nào có tên là Ngọc Lâm nữa.

Đã có cái manh mối là Ngọc Lâm sơn, như vậy những người khác cũng không cần phải sống nữa.

Hứa gia võ giả, quả thật hung hãn, không sợ chết. Đây chính là cảm giác đầu tiên mà Từ Ngôn ấn tượng khi tiếp với chính phái đứng đầu Đại Phổ này.

Thực lực của Tiền tông chỉ sợ không thua gì Quỷ Vương môn.

“Bàng Lê Hứa Vạn. Người Hứa gia đến quá ít, nhiều cao thủ đến hơn thì thật tốt a…”

Từ Ngôn tiếc nuối, thở dài một tiếng. Từ lúc gia nhập Quỷ Vương môn đến này, Từ Ngôn đã có hiểu biết thêm nhiều về các môn phái giang hồ hai nước Tề Phổ.

Năm đó, đạo nhân Thái Thanh giáo xuất hiện ở Lâm Sơn trấn tự xưng là chính phái đứng đầu Đại Phổ, nhưng thật ra thực lực Thái Thanh giáo còn kém một bậc so với Tiền Tông. Nói cách khác, môn phái đứng đầu giang hồ Đại Phổ thật sự, chính là Tiền Tông.

Tiền Tông do tứ đại gia tộc tạo thành, đó là bốn nhà Bàng, Lê, Hứa, Vạn. Lúc này lẻn vào Phong đô ám sát Thái Bảo chính là Hứa gia, không biết Trác Thiếu Vũ muốn cưới vợ chính là đại tiểu thư nhà ai trong ba nhà còn lại đây?

Một ngày một đêm lùng bắt, hơn bốn năm trăm tên chính phái sa lưới, trong đó có hơn ba cao thủ có thực lực Tiên Thiên Tam mạch.

Hậu quả của một cuộc ra tay, là thành Phong Đô trải qua một đêm gà bay chó chạy. Cũng may, hôm sau thì toàn bộ người của Quỷ Vương môn cũng rút đi sạch sẽ, nếu không mà nói, chủ nhân của thành Phong Đô hẳn sẽ không để yên cho Quỷ Vương môn tự tung tự tác như vậy.

Cho dù Từ Ngôn cố sức đại khai sát giới tại thành Phong Đô, thì vẫn có những tên chính phái ẩn nấp bị bắt sống.

Trải qua thẩm vấn của Quỷ Vương môn, đại khái xác định có Tiền Tông động tay, nhưng kỳ quái là nhận được tin tức nhưng môn chủ lại không có nổi giận, chỉ trầm mặc y hệt như hoàng thất Tề quốc vậy. Trác Thiên Ưng không lựa chọn trả thù chính phái, mà trút toàn bộ lửa giận lên nơi che giấu đám chính phái, Ngọc Lâm tự.

Cuối cùng Từ Ngôn cũng mồi lửa thành công, đám cháy ngập trời. Sau khi Quỷ Vương môn tuyển chọn xong xuôi hai vị Thái Bảo mới, Trác Thiếu Vũ đã cầm đầu mười tám Thái Bảo, dẫn theo mấy trăm cao thủ Tiên Thiên cùng hơn vạn đội ngũ, lần thứ hai trùng trùng điệp điệp thẳng hướng rồi ngọc Lâm Sơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui