Nhất Ngôn Thông Thiên

Dịch giả: Hoangtruc

Bộp! Bộp! Bộp!

Bờ sông nhỏ, tiểu đạo sĩ nho nhỏ ném ra từng hòn đá. Hòn đá đáp xuống mặt nước rồi nảy ra thật xa, ít nhất cũng kéo theo mười gợn sóng.

“Sư phụ, tại sao đệ tam thức là Liên Y (gợn sóng), đệ nhất thức là Phi Hoàng, đệ nhị thức là Song Tước, đệ tam thức nên gọi là Tam Ưng có lẽ hợp lý hơn chứ?”

Từ Ngôn khi còn nhỏ, đang vểnh miệng đứng trên bờ sông nhỏ từng hỏi: “Chim tước ăn châu chấu, ưng ăn chim tước, Tam Ưng là cái tên rất chuẩn xác!”

“Ba con ưng quá ít.” Lão đạo sĩ nhìn đồ nhi đầy thương yêu, chậm rãi giải thích: “Hùng ưng có lợi hại mấy, có thể ăn được bao nhiêu con chim tước? Nó cũng sẽ sớm no bụng, mà no bụng, sẽ không có tâm tư đi săn. Còn gợn sóng lại khác, chỉ cần khí lực ngươi đủ lớn, có thể đánh ra được vô số gợn sóng, đánh rớt vô số châu chấu, đánh rớt chim tước, đánh rớt hùng ưng, thậm chí có thể đánh vỡ được cả thiên địa này.”

“Sư phụ, con không đủ khí lực đánh bay hòn đá tới bầu trời nha.” Tiểu đạo sĩ nho nhỏ ném một hòn đá bay lên trên bầu trời, rốt cục thiếu chút nữa bị hòn đá rơi xuống nện trúng đầu.

"Bởi vì khí lực của con còn chưa đủ lớn." Lão đạo sĩ ha ha cười nói: “Đợi đến khi con trưởng thành, khí lực đủ lớn, đánh hòn đá có thể bay được xa hơn. Cũng giống như đường đi, đi càng xa, sẽ càng thấy nhiều cảnh mà con chưa từng nhìn thấy qua…”


Sư phụ... con trưởng thành rồi!!!

Thoáng chốc nhớ lại khiến tâm thần xao động của Từ Ngôn khẽ an bình trở lại, hai tay run rẩy trở nên ổn định lại. Liên Y xuất hiện, không được phép xuất hiện khuyết điểm nhỏ nhất, hơn nữa không đến cùng không thôi!

Thân hình hắn bạo khởi, tựa như con báo săn xuất hiện trong đại sảnh, lao tới Dương Ca đang ngồi trên xe lăn. Từ Ngôn đột ngột ra tay, khiến Trác Thiên Ưng không kịp phản ứng. Trong lúc vị môn chủ Quỷ Vương môn này tức giận rống gào lên, thì tay Từ Ngôn đã đánh ra hai ba mươi hòn đá, nếu không có hai vị hộ pháp ngăn cản thì Dương Ca đã sớm biến thành cái sàng rồi.

Vèo! Vèo! Vèo!

Phi thạch xé trời, kiếm phong như rồng, tiếng va đập bên tai liên hồi không dứt, mặt đất trên đại sảnh không ngừng xuất hiện những đường kiếm thật dài. Hai vị hộ pháp toàn lực ngăn cản, từng đạo gió rít phát ra theo trường kiếm của hai người không những chém vỡ phi thạch của Từ Ngôn mà còn kéo lê trên mặt đất những vết cắt thật dài.

Đó là Kiếm khí ly thể, là pháp môn tuyệt sát chỉ có tu hành giả Trúc Cơ cảnh mới có thể thi triển được!

Kiếm khí xác thực đáng sợ, bởi vì phi thạch có mang theo lực lượng lớn hơn nữa cũng không cách nào đánh nát khí tức kì dị quán chú trên trường kiếm. Kiếm khí do hai vị hộ pháp toàn lực thúc giục có thể đơn giản chém nát chân khí mà võ giả Tiên Thiên toàn lực thi triển ra. Mỗi hòn đá Từ Ngôn đánh ra đều mang theo một tầng hào quang, chân khí Tiên Thiên ngũ mạch bị hắn liều mạng thúc giục đi ra, nhưng không hòn đá nào đột phá được tầng phòng ngự của Tu hành giả.

Mắt thấy Dương Ca gần trong gang tấc, nhưng chỉ là hữu kinh vô hiểm.


Tuy nói phòng được phi thạch, nhưng sắc mặt hai vị hộ pháp ngưng trọng vô cùng. Hòn đá Từ Ngôn đánh ra càng ngày càng âm hiểm, khiến cả hai đều phải lùi về sau một bước.

Vẻn vẹn trong tích tắc, nhưng có đến ba bốn mươi mảnh phi thạch được đánh liên tiếp đi ra, lực đạo rất lớn, nhanh như chớp giật, góc độ lại còn không cách nào tìm ra được. Bởi vì cả người Từ Ngôn đều cử động, nhanh chóng chạy quanh Dương Ca. Dưới tình huống này, giết chết Từ Ngôn không khó, nhưng một khi ra tay, thì Dương Ca sẽ phải chết trước vì bị phi thạch đánh trúng.

Vất vả lắm mới moi được nhị Thái Bảo trong đống đổ nát ra, hai vị hộ pháp sẽ không dễ dàng để Dương Ca phải chết đi. Vốn còn đang đầy sát tâm với Từ Ngôn, nhưng hai người lúc này cũng đành đè nén xuống.

Vừa mới chạy quanh Dương Ca được một vòng, sau lưng Từ Ngôn truyền đến tiếng gầm giận dữ. Trác Thiên Ưng đã lấy lại tinh thần bèn xuất thủ, trường kiếm mang theo gió rít bổ tới. Cả người lão không nhúc nhích, chỉ có một đạo kiếm khí làm người khác phải sợ hãi kéo tới.

Lúc này Từ Ngôn đang phi nước đại, chân trái đặt trước, chân phải phía sau, hắn lại vừa mới đánh phi thạch ra, trọng tâm dồn cả về phía trước. Mà kiếm khí của Trác Thiên Ưng lại chém thẳng từ sau hông hắn tới, nếu bị chém trúng, hắn chắc chắn phải phân thành hai mảnh.

Môn chủ Quỷ Vương môn nổi giận, cuối cùng hạ xuống tử thủ. Nếu lúc này còn chưa rõ Trác Thiếu Vũ vì sao mà chết, Trác Thiên Ưng cũng không cần làm môn chủ nữa.

Từ Ngôn đột nhiên gây chuyện, đã nói rõ chính hắn đứng sau hại chết đại Thái Bảo. Thù giết con khiến sát tâm Trác Thiên Ưng nổi lên, ra tay đều là tuyệt sát.


Ngay khi kiếm khí lao đến, Từ Ngôn dậm mạnh chân trái xuống đất, cả thân thể bật lên lộn vòng trên không trung. Lăn tròn ba vòng trên không trung, hắn cũng khó khăn tránh thoát được kiếm khí quét ngang đến. Cho dù cả người vẫn chưa ổn định, nhưng trong tay vẫn không ngừng đánh phi thạch ra, sáu hòn đá lại liên tục bay ra.

Ngay vừa lúc bắt đầu, phi thạch trong tay Từ Ngôn đã không ngừng nghỉ. Bởi vì Liên Y xuất hiện, biểu thị không chết không thôi. Phần cuối của gợn sóng, đó chính là vĩnh viễn chìm sâu xuống đáy sông, hoặc bật nảy tiếp trên mặt nước lạnh!

Thân ảnh xoay tròn, một khắc sau hai chân tiếp đất. Chân đáp, tay nâng, liên tiếp sáu mảnh phi thạch bay tới. Từ Ngôn đột nhiên khựng lại, rồi lại thoát đi. Sau lưng hắn, đạo kiếm khí của Trác Thiên Ưng đã rạch nên một vết kiếm trên nền gạch, kéo dài đến tận cửa ra vào.

Ba tu hành giả, hai đang bảo hộ Dương Ca, một người còn lại đang đuổi giết, cuộc vật lộn sinh tử này vừa mới bắt đầu đã muôn phần mạo hiểm. Hai vị hộ pháp bị Liên Y dồn ép không cách nào hành động, vẫn tiếp tục ngăn cản phi thạch, đồng thời kéo chiếc xe lăn của Dương Ca lùi lại, nhanh chóng lùi nhanh ra sau.

Phi thạch của Từ Ngôn quá nhanh, hơn nữa số lượng quá nhiều, tu hành giả quả thật rất mạnh nhưng đối mặt với ám khí xảo trá âm hiểm thế này vẫn cảm thấy vô cùng đau đầu.

Xe lăn Dương Ca khẽ động, bước chân của Từ Ngôn cũng nảy lên, một cước đạp mạnh lên cây cột chống giữa đại sảnh, đồng thời mượn lực, lộn một vòng ngược lại. Cả người hắn vừa rời khỏi cây cột, một đạo kiếm khí kinh khủng chém đứt rời cây cột to hơn vòng tay người lớn kia.

Ngói vụn trên nóc bị chấn thành từng mảnh vụn. Đại sảnh có bốn cây cột, một cây cột bị chặt đứt không thể khiến gian nhà sụp xuống, thế nhưng ngói vụn xen lẫn bụi đất mù mịt lại tạo ra thời cơ giúp Từ Ngôn giết được kẻ địch.

Hắn không thể giết chết được Trác Thiên Ưng và hai vị hộ pháp có được kiếm khí hộ thân. Từ đầu đến cuối, mục tiêu của Từ Ngôn vẫn luôn là giết chết Dương Ca!

Thân hình hắn lộn một vòng trong đám bụi đất lại lần nữa tăng tốc, hai tay hắn mở ra, mắt trái lóe lên điểm sáng rồi biến mất. Hai tay hắn gắt gao siết chặt lấy hòn đá, tạo thành một vòng cung quỷ dị rồi vung mạnh ra ngoài.


“Liên Y!”

Hai mảnh phi thạch cuối cùng, không theo đường thẳng tắp, mà vẽ nên một đường cong nửa vòng tròn. Hai vị hộ pháp bị những quỹ tích phi thạch lúc trước mê hoặc, xuất kiếm ra mới biết mình đã bị trúng kế, đã không kịp cản lấy hai hòn đá nhanh như chớp đánh về phía Dương Ca nữa.

Động tác vô cùng ăn khớp với nhau, trường kiếm hai hộ pháp đột nhiên thay đổi, chuôi kiếm hai người lần lượt cản lấy hai vùng trán và ngực của Dương Ca. Nhiều năm phối hợp, hai người này đã cực kỳ ăn ý, nếu Từ Ngôn đã đánh ra hai đường vòng cung, một kích của bọn hắn không đánh trúng, thì đành đưa chuôi kiếm đỡ sát trên người Dương Ca. Bởi vì bọn hắn cũng đã nhìn ra được điểm rơi cuối cùng của mảnh phi thạch ấy.

Trường kiếm của bọn họ không phải đao kiếm bình thường mà là pháp khí chỉ tu hành giả mới sử dụng được, có uy lực to lớn, đao kiếm thế gian tuyệt đối không cách nào sánh được. Cho nên dù chỉ là chuôi kiếm, nhưng cũng cứng rắn vượt xa đao kiếm của đám võ giả thông thường.

Lấy kiếm chuôi ngăn cản phi thạch cũng là hành động bất đắc dĩ của hai người. Bọn hắn biết lực đạo phi thạch rất lớn, có đỡ được thì Dương Ca cũng bị chấn tổn thương, nhưng so với bị phi thạch đánh chết vẫn tốt hơn nhiều.

Kinh nghiệm của hai hộ pháp mười phần lão luyện, một chiêu lấy lui làm tiến chẳng những có thể giữ mạng Dương Ca, mà bọn hắn còn có thời gian chú ý được quỹ tích phi thạch. Trừ phi Từ Ngôn có thể đánh ra hòn đá có quỹ tích thay đổi, nếu không thì dưới bảo hộ của bọn họ, Dương Ca tuyệt đối không chút hao tổn lông tóc.

Một võ giả Tiên Thiên, không có khả năng giết người trước mặt ba vị tu hành giả!

Hai hộ pháp tính toán rất khá, ứng biến cũng rất xảo diệu, nhưng bọn hắn đã đánh giá thấp năng lực của Từ Ngôn. Đây chính là hai mảnh phi thạch cuối cùng trên người Từ Ngôn, là một kích cuối cùng liên quan đến sinh tử, làm sao có thể đơn giản bị người ngăn cản được?

Một tiếng va chạm thanh thúy vang lên trước mặt Dương Ca và hai hộ pháp. Hai hòn đá bị đánh thành hình vòng cung, trước khi tới mục tiêu đã va chạm với nhau, rồi sau đó bắn ra hai hướng khác mà không ai dự liệu được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận