Nhất Ngôn Thông Thiên

Dịch giả: QuanML

Trong đấu trường, không ngừng có tiếng thở khò khè vang lên, còn bên ngoài lại an tĩnh một cách quỷ dị.

Bên trong lồng sắt đã không thấy chồn chuột đâu, chỉ có một con heo đen đang nhai đi nhai lại. Bên ngoài lồng sắt lại yên lặng đến cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được, ngoại trừ tiếng hít thở, ánh mắt mọi người đều trở nên mờ mịt.

Cái này sao giống như là cho heo ăn?

Một ngụm là xong luôn?

Có thể đớp gọn chồn chuột của Hứa gia, lúc đầu con heo kia hăng hái chạy cái gì a...

"Xoẹt xoẹt xọet", tiếng cương đao mài lên cửa sắt phá vỡ sự yên lặng đương trường. Từ Ngôn mặt đầy vô tội nhìn về phía cái hòm cách đó không xa, trong quan tài, mặt mày Hứa Kính Chi đã sớm tái mét như không còn giọt máu.

"Thiếu nợ trả tiền, nợ mạng, thì nên trả mạng rồi."

Khoé miệng thanh tú lướt qua một tia cười lạnh giá, Từ Ngôn lạnh giọng nói: " Hứa gia chủ, bây giờ ngươi động thủ, hay là để cho ta động thủ đây."

Một hồi đấu thú, sau khi Tiểu Hắc đã ăn sạch chồn chuột, cứ như vậy kết thúc. Thật ra xui xẻo nhất trong tràng tỷ thí này không phải Hứa gia, mà là con chồn chuột bị cho ăn đan dược mà bạo phát kia. Nếu như nó không cuồng bạo thì ngay khi thấy Tiểu Hắc, chỉ sợ cả lồng sắt nó cũng không chịu vào.


Đấu thú kết thúc, kế tiếp chính là có kẻ sắp phải chết. Đám người xung quanh vẫn như cũ im hơi lặng tiếng, có thể nhìn tận mắt chứng kiến cảnh tiểu thiếu gia của Hứa gia bị giết, cũng coi như một cảnh lạ khó gặp.

Ánh mắt của Hứa Chí Khanh lúc này đã lạnh như băng, hết lần này tới lần khác lão ta không thể nào phản kháng được. Quốc sư ngồi cách đó không xa, Hứa gia lão không thể nào ngăn chặn Từ Ngôn. Đối phương lại chính là pháp sư của Thái Thanh giáo nha.

Thấy Tiểu Hắc thắng trận, Bàng Hồng Nguyệt không kiềm được thở phào, đồng thời hai tay buông lỏng, bởi vì khẩn trương quá độ mà có thể thấy được cả dấu ngón tay in trên đôi tay ngọc. Cách đó không xa, tâm tình của Trình Dục cũng nhẹ bớt. Những nữ hài lúc trước còn khen Tiểu Hắc, bây giờ đã không thể nào thích Tiểu Hắc được nữa, cũng bởi vì cảnh tượng nó ăn sống chồn chuột quá mức đáng sợ.

Đây căn bản không phải là một con heo nhỏ đáng yêu, mà là một đầu hung thú!

"Rầm!!!"

Khi bầu không khí còn đang đông cứng như băng, cửa lớn của biệt viện bị người ta một cước đá bay, Lê Cảnh Điền tay cầm trường kiếm, râu tóc dựng đứng, tức giận xông vào.

"Hứa Chí Khanh!"

Ngón tay Lê Cảnh Điền run rẩy chỉ đối phương, phẫn nộ nói: "Chuyện tốt con cháu nhà ngươi làm, đừng nói trưởng bối như ngươi không biết chút gì! Tại sao hài cốt của cháu ta lại bị chôn ở miếu Thành Hoàng? Không phải Dịch Tiên chết cách đó mười dặm hay sao? Năm đó Hứa gia ngươi nhận được tin tức trước tiên, hai tên bán hàng rong nhân chứng cũng do các ngươi tìm thấy. Nếu hôm nay ngươi không giải thích rõ ràng, Lê gia ta sẽ không để yên cho Hứa gia các ngươi!"

"Hài cốt đào được là của cháu trai ngươi?", Hứa Chí Khanh lạnh mặt nói: "Nội thành, ngoại thành chôn vô số xương cốt, chẳng lẽ phàm là xương khô đều là hậu nhân của Lê gia ngươi? Hừ! Cháu ngươi chết ở miếu Thành Hoàng thì có quan hệ gì đến Hứa gia đâu! Có trách thì trách ngươi không trông chừng được cháu mình, chứ trách ai cho được."


"Ngươi!"

Lê Cảnh Điền tức đến đỏ mắt, bây giờ lão rất muốn giết tới, nhưng Lê gia khó có thể so bì với bối cảnh phía sau của Hứa gia. Ngay cả Bàng gia cũng đều phải kiêng kị Hứa gia ba phần, Lê gia lão lại càng không đủ phân lượng đấu với người ta.

"Lão nhân gia có đào được hài cốt của Dịch Tiên?" lúc này Từ Ngôn mới chen vào hỏi một câu, Lê Cảnh Điền cố nén lửa giận gật đầu.

"Vậy thì tốt, dù sao thì Hứa Kính Chi cũng sắp chết, liền mượn tay người tiễn hắn một đoạn đi." Từ Ngôn mỉm cười đưa tay ra hiệu mời.

"Ngươi thắng đấu thú?" Lê Cảnh Điền chỉ ngạc nhiên trong chớp mắt, hai mắt lập tức toả sáng.

Từ Ngôn thắng, như vậy Hứa Kính Chi là kẻ phải chết!

Kiếm quang chợt loé, lão giả gầy gò vận chuyển linh khí, trên trường kiếm bức ra kiếm khí hơn một trượng, trong mắt loé hung mang, xông tới chỗ quan tài.

Nhân tình mà Từ Ngôn đưa cho, Lê Cảnh Điền sao có thể bỏ qua,lão liền muốn mượn cơ hội này vì trưởng tôn của mình báo thừ rửa hận.


"Chờ một chút!"

Một tiếng rống to mười phần từ quan tài truyền ra.

Hứa Kính Chi vốn bị thương nặng không dậy nổi lúc này lại ngồi lên, không những ngồi, gã xoay mình nhảy ra khỏi quan tài, thân thủ linh hoạt, không giống như bị thương chút nào.

"Oan có đầu, nợ có chủ. Chư vị muốn giết Hứa Kính Chi hay không cũng không sao, nhưng không thể giết ta a."

Vừa nói, tên kia vừa dùng tay lau mặt. Lúc này, mọi người mới thấy rõ, mặt mũi đối phương thập phần giống Hứa Kính Chi, lại được giả trang che giấu đến Từ Ngôn cũng không nhìn ra được. Lúc này, lớp nguỵ trang được lau sạch, lập tức khuôn mặt hiện ra lại từa tựa, nhưng đích thị không phải là Hứa Kính Chi.

"Kẻ đó là...Hứa Kính Thiên?"

"Em họ của Hứa Kính Chi! Tại sao lại là hắn ta, Hứa Kính Chi đâu rồi?"

Nhìn thấy kẻ nằm trong quan tài không phải là Hứa Kính Chi, Từ Ngôn nhất thời ngẩn ra nhưng lập tức hắn đã thông suốt được điểm mấu chốt.

Thì ra Hứa gia dùng kế thay mận đổi đào, chỉ sợ Hứa Kính Chi thật đã cao chạy xa bay!

Kẻ gọi là Hứa Kính Thiên lúc này mới hướng về phía Bàng gia chắp tay, nói: "Chư vị Bàng gia, thân thể tại hạ gần đây có bệnh, bởi vậy mới được khiêng đến đây để xem tỉ thí. Bây giờ ta đã cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, phải nói thủ đoạn của Thiên Môn hầu quả thực cao minh. Xem xong trận đấu, tại hạ thấy cả người thông suốt, bệnh trong người đã lâu không khỏi cũng trong lập tức tốt lên, thật là đa tạ, đa tạ."

Hứa Kính Thiên nói xong liền nấp sau lưng trưởng bối của mình, giễu cợt nhìn Từ Ngôn.


"Hứa gia chủ, sinh tử thư đã được ký, nếu Hứa Kính Chi chạy, có phải ngươi nên thay thế hay không?", Từ Ngôn lúc này lạnh lẽo chất vấn.

"Ai nói Kính Chi nhà ta chạy?", Hứa Chí Khanh đắc ý cười ha ha một cái, nói: "Thiên Môn hầu, sinh tử thư giữa các ngươi vẫn có hiệu lực như cũ, nhưng mà, ngươi phải tự ra tay giết Kính Chi mới được, mà nó bây giờ chắc nó cũng đến Kim Tiền tông rồi. Ta đã cho ngươi biết vị trí, đến lúc ngươi lấy đi tính mệnh của nó, Hứa mỗ ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản!"

Nghe được ba chữ "Kim Tiền tông", Lê Cảnh Điền tâm như tro tàn. Giết Hứa Kính Chi báo thù, cơ bản là việc không thể nào thực hiện được, vì trưởng bối của Hứa gia trong tông môn sẽ không cho phép một tên đệ tử Trúc Cơ cảnh như lão đụng vào một sợi lông của vãn bối nhà mình.

Nghe được Hứa Chí Khanh nói, không chỉ Lê Cảnh Điền tiếc nuối mà ngay cả vị quốc sư đang trấn giữ đương trường cũng đều phải chau mày.

"Kim Tiền tông", ngay cả quốc sư như gã cũng phải kiêng kị ba phần.

"Không sao, ta không giết hắn cũng được.", lúc này Từ Ngôn hết sức "thức thời", chỉ Hứa Kính Thiên đang núp sau Hứa Chí Khanh, nói: "Dùng hắn thay thế Hứa Kính Chi, như vậy có được không?"

Vừa nghe Từ Ngôn nói như vậy, Hứa Kính Thiên suýt nữa bị doạ chết. Sự giễu cợt lúc nãy bây giờ chuyển thành sợ hãi, gã cũng không có thiên phú tu luyện tốt như Hứa Kính Chi, nếu như gia chủ thực đúng là đem mình đẩy ra thì hôm nay gã chết chắc rồi.

Không nghĩ đến Từ Ngôn lại tàn nhẫn như vậy. Hứa Kính Thiên bị doạ đến nỗi run lẩy bẩy, bản thân chỉ mới cười nhạo đối phương có một câu mà thôi, lại mang đến hoạ sát thân. Lúc này, ngay cả rắm gã cũng không dám thả, phập phồng lo sợ chờ gia chủ quyết định.

"Từ Ngôn, cùng lão phu đùa bỡn tâm cơ, ngươi còn chưa đủ tư cách.", Hứa Chí Khanh cười lạnh một tiếng, nói: "Thiên Môn hầu, à đúng rồi, hẳn phải gọi ngươi là Từ pháp sư, nếu như ngươi đã được Thái Thanh giáo bảo vệ, sao không mang Thái Thanh giáo đến Kim Tiền tông bắt sống Kính Chi. Yên tâm, chỉ cần ngươi có thể bắt được nó, dù ngươi có chặt nó thành tám khúc thì lão phu cũng sẽ không ngăn cản!"

Suốt đêm đưa Hứa Kính Chi đến tông môn tìm trưởng bối che chở, rồi sau đó dùng Hứa Kính Thiên có dung mạo tương tự để thay mận đổi đào, có thể nói tâm cơ của Hứa Chí Khanh đúng là thâm độc lão luyện. Lão chỉ việc đưa Hứa Kính Chi vào tông môn để trưởng bối Hư Đan cảnh của Hứa gia che chở, đừng nói là Từ Ngôn, coi như là quốc sư hay Bàng gia cũng đều chỉ có thể thúc thủ vô sách.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận