Nhất Ngôn Thông Thiên

Dịch giả: Hoangtruc

Quyết định của Từ Ngôn kỳ thật hết sức sáng suốt. Một lão tình si và một oán phụ gặp nhau mà vui vẻ được mới lạ.

Thân mình Sở Bạch nhanh như chớp, những đệ tử Lưu Lan cốc không cách nào đuổi kịp được. Dù sao tu vi cao nhất trong đám đệ tử Lưu Lan cốc mới chỉ là Trúc Cơ cảnh, phần lớn đều là Tiên Thiên mà thôi. Một đám người như thế đuổi theo một vị Nguyên Anh, kết quả có thể đoán ra được rồi.

Bên cạnh hàn đầm, Bàng Hồng Nguyệt lại không gặp phải thương tích gì cả. Từ khi Từ Ngôn xuất cốc, cốc chủ che mặt gần như không để ý gì đến nàng, chỉ trầm ngâm không nói gì. Tuy ngăn cách bởi mạng che mặt, Bàng Hồng Nguyệt vẫn cảm giác được trong lòng vị cốc chủ kia đang nổi sóng.

Trực giác của nữ nhân thường chuẩn xác đến kinh người. Bàng Hồng Nguyệt cảm nhận không sai. Từ khi cốc chủ Lưu Lan cốc biết được người đến ngoài cốc là ai, trong lòng nàng ta ngũ vị tạp trần, mặn ngọt chua cay đều có đủ cả, lúc thì ngọt, lúc chua khi thì thì đau khổ, oán hận.

Lúc ngọt, là nàng nhớ tới khi còn trẻ, được gặp nhau. Lúc đau khổ, là khi nàng ta nghĩ tới trưởng bối sư môn hứa hôn. Lúc hận, là nàng vừa biết được mình có thai, mà người kia, lại trở về…

Nghĩ ngợi đã nhiều năm, không thể quên, cũng không buông bỏ được bóng dáng như lúc nào cũng đang ở trước mắt nàng. Trong nháy mắt, bóng dáng đó như biến thành thật, đi tới trước mặt nàng.

Trên hàn đầm, bóng áo trắng phấp phới, nam tử tuấn dật như kéo theo một cơn cuồng phong cuốn đến, mang theo sắc bén không người địch nổi, kèm theo đó là chút nội liễm nhưng vẫn không mất đi được sự bá đạo.

"Sở! Bạch!"

Keng…eng…eng!

Trường kiếm theo tiếng quát khẽ tràn ngập oán giận của nữ tử rung động lướt tới, kéo lê theo một đạo ánh kiếm sắc bén tiến thẳng tới nam tử đối diện.


Đối mặt với một kích toàn lực của Hư Đan cảnh, Sở Bạch chỉ giơ cánh tay lên, linh khí kinh khủng chỉ vờn quanh cánh tay đó. Một tay Sở Bạch chụp lấy trường kiếm của Lưu Lan cốc chủ, mặc cho thanh kiếm sắc bén này giãy giụa thế nào cũng không thoát khỏi tay y.

Chủ nhân ra tay, con sóc mắt vàng kim trên đầu vai nàng ta cũng bay nhào qua, nhưng bị ăn ngay một cước đạp bay ra ngoài. Nó lăn lông lốc một đoạn, cũng không dám tới gần nữa.

Bóng dáng váy lam kia tung người lên, Lưu Lan cốc chủ tay không tấc sắt xông về phía Sở Bạch. Cánh tay trắng nõn đưa ra, vừa ra tay đã tung ra ba chưởng liên tục.

Bộp! Bộp! Bộp!

Mỗi một chưởng đều nhằm ngay tim đối thủ, mà đối thủ của vị cốc chủ kia rõ ràng lại không hề trốn tránh.

“Hả giận rồi sao?”

Khóe miệng Sở Bạch tràn ra một tia máu. Phòng vệ bản thân đỡ lấy đòn đánh của Hư Đan cảnh với y rất dễ dàng, nhưng y lại cứng rắn nhận lấy ba chưởng bao bọc bởi linh khí của người ta.

Lúc này đã bị thương nhẹ.

Không trốn, không né, cũng không phòng ngự, mặc dù tu vi Nguyên Anh cảnh cũng sẽ bị đánh chết.

Lưu Lan cốc chủ đột nhiên đưa lên một chưởng, hội tụ linh khí cực lớn. Một chưởng này hạ xuống, tất nhiên Sở Bạch sẽ phải trọng thương. Cục diện này khiến Bàng Hồng Nguyệt bên kia không khỏi bịt miệng lại, trong mắt đầy kinh ngạc.


Nhìn vào quả thấy không sợ chết, chẳng lẽ vị mặc áo bào trắng này đang ngại mạng mình quá dài sao?

Bàn tay run rẩy của Lưu Lan cốc chủ lại ngừng lại giữa không trung. Cuối cùng cũng không hạ xuống.

“Ngươi đi đi. Cả đời này ta không muốn gặp lại người Sở gia các ngươi nữa.”

Váy xanh bồng bềnh, Lưu Lan cốc chủ xoay người rời đi. Đột nhiên quay người đi, cho nên mạng mỏng che mặt của nàng tung bay, hé lộ ra một dung nhan đẹp như tranh vẽ hiện ra trong mắt Bàng Hồng Nguyệt.

Linh Nhi!

Nếu không phải Bàng Hồng Nguyệt vẫn còn che miệng thì lúc này nàng đã kêu lên như vậy. Bởi vị Lưu Lan cốc chủ trước mặt này quá giống với vị hảo tỷ muội cùng lớn lên bên nàng. Chẳng qua người này lớn tuổi hơn Sở Linh Nhi mà thôi.

Đột nhiên, rốt cuộc Bàng Hồng Nguyệt cũng nghĩ tới một chuyện. Nhất thời, vị đại tiểu thư Bàng gia chợt ngây ngẩn tại chỗ.

Tuy nàng rất thân thiết với Sở Linh Nhi, nhưng Bàng Hồng Nguyệt vẫn luôn không rõ ràng mẹ của Sở Linh Nhi là vị Hoàng phi nào. Lúc nhỏ, Sở Linh Nhi luôn sinh hoạt tại phủ công chúa, có người hầu kẻ hạ đông đúc, nhưng lại không có người thân bầu bạn. Tuổi của Sở Linh Nhi vừa mới mười lăm, nhớ lại chuyện Lan phi mang thai vào mười sáu năm trước, lại có liên quan tới lời đồn về Sở Bạch Bào. Đột nhiên Bàng Hồng Nguyệt cảm giác vị Lưu Lan cốc chủ trước mặt có nhiều khả năng là Lan phi đã bỏ đi tha hương, chỉ để lại đứa trẻ năm xưa. Mà đứa trẻ đó là tỷ muội tốt của nàng, công chúa nhỏ nhất Đại Phổ, Sở Linh Nhi.

“Không gặp ta không sao, chẳng lẽ nàng định không gặp cả con mình sao?”

Bàng Hồng Nguyệt còn đang khiếp sợ, thì khóe miệng Sở Bạch chợt cong lên, hiện ra một bộ dạng đầy phức tạp, không rõ là khổ sở hay vui vẻ, nói tiếp: “Đứa bé kia có thể sống được tới hôm nay, đã không dễ dàng gì.”


Một câu của Sở Bạch khiến Lưu Lan cốc chủ trầm mặc lại không nói gì.

Hổ dữ không ăn thịt con, huống hồ đây còn là người mẹ đã không gặp con mình mười lăm năm rồi. Làm sao nàng lại không muốn gặp thân nhân của mình? Chẳng qua nàng ta không biết phải đối mặt với nữ nhi mình thế nào, không biết phải đối mặt với Tiên hoàng thế nào, càng không biết phải đối mặt với những lời trà dư tửu hậu của cả thiên hạ những lúc rảnh rỗi thế nào cả.

Có lẽ, người mà nàng không biết làm thế nào đối mặt nhất, lại chính là nam tử sau lưng kia.

"Hoàng huynh đã mất, miệng đời người trong thiên hạ không ai ngăn được, bọn họ thích nói gì thì cứ để bọn họ nói. Nữ nhân của Sở Bạch ta, là tự chính ta tìm về, chỉ cần nàng nguyện ý mà thôi.”

Trấn Sơn vương dùng bá đạo làm danh xưng, lúc này rõ ràng cũng không có nói một chứ đoạt được, điểm này khiến Lưu Lan cốc chủ có chút ngoài ý.

“Sở Bạch Bào nhìn trúng thứ gì, đều là đoạt về kia mà? Ah ha ha, ta không muốn! Ngươi cũng đoạt lấy ta thử coi!” Giọng nói của Lưu Lan cốc chủ trở nên cao vút.

“Tim của nàng, vẫn luôn ở chỗ ta. Cho nên ta không cần đoạt lấy.” Đột nhiên Sở Bạch cười nói: “Tim của Tư Mã Lưu Lan vẫn luôn trên người Sở Bạch ta, chẳng lẽ không đúng sao?”

Váy xanh phập phồng, biểu thị nỗi lòng của Lưu Lan cốc chủ đầy xao động bất an. Chẳng qua lúc này nàng ta lại không phản bác, có lẽ không cách nào phản bác được.

"Nha đầu, ngươi đi ra ngoài đi. Từ Ngôn ở ngay bên ngoài cốc đấy. Nói cho hắn biết, ta lập tức tới ngay." Sở Bạch buông thanh trường kiếm trong tay ra, nói với Bàng Hồng Nguyệt.

Lúc này Bàng Hồng Nguyệt không biết phải làm sao, cũng muốn đi nhưng lại không thể đi được, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào đóa sen trong tay Lưu Lan cốc chủ.

"Yên tâm, ta sẽ mang Ngư Vĩ liên ra ngoài cho hắn."

Sở Bạch cam đoan như thế khiến Bàng Hồng Nguyệt chợt cảm thấy hồ đồ. Nàng không biết vị Trấn Sơn vương đầy truyền kì của Đại Phổ này là sư huynh của Từ Ngôn. Chẳng qua người ta đã hạ lệnh trục khách, Bàng Hồng Nguyệt cũng không dám không đi. Cuối cùng chỉ nhìn thoáng qua hai người, rồi vội vã rời khỏi hàn đầm, chạy ra bên ngoài cốc.


“Dựa vào đâu mà đưa Ngư Vĩ liên cho hắn?”

Đợi đến lúc Bàng Hồng Nguyệt đi rồi, Tư Mã Lưu Lan mới tức giận hỏi. Sở Bạch đến đây, nàng là nửa vui nửa giận. Không ngờ người ta vừa mở miệng, đã yêu cầu Ngư Vĩ liên, lại là đưa cho một tên tiểu bối vô danh tiểu tốt. Điều này khiến Tư Mã Lưu Lan cực kỳ tức giận.

"Từ Ngôn, Từ Chỉ Kiếm, nàng có biết tên hắn là do ai đặt không?"

Sở Bạch nhìn về phía cửa vào sơn, khẽ giọng nói. Vừa lúc này, một đám đệ tử Lưu Lan cốc đã đuổi tới quanh hàn đầm.

"Tất cả lui ra!"

Tư Mã Lưu Lan nói một câu, đám đệ tử Lưu Lan cốc không rõ ràng lắm những vẫn nhao nhao lui xuống, không ai dám đến gần hàn đầm.

Uy nghiêm của cốc chủ, những môn nhân này không dám ngỗ nghịch,

"Ngươi biết Từ Ngôn kia?" Tư Mã Lưu Lan nghi ngờ hỏi.

"Hắn là truyền nhân chính thức của lão nhân gia, sư đệ của ta."

Lão nhân gia trong miệng của Sở Bạch có thể khiến Tư Mã Lưu Lan khó hiểu, nhưng câu sư đệ phía sau, lại khiến nàng như bị sét đánh phải.

***************

- Xuân Mậu Tuất 2018 - An Khang Thịnh Vượng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận