Nhất Ngôn Thông Thiên

Dịch giả: Từ Ngôn

Người nghèo bán sức kiếm cơm thì đâu cũng thấy, nhưng hiếm khi nào thấy có đạo sĩ bán sức, hơn nữa đạo sĩ trong kinh thành về cơ bản đều là đệ tử, giáo đồ của Thái Thanh giáo.

Đám đạo sĩ kia có khoảng trên dưới trăm người, đều ngồi trong quán, ai cũng đang cắm đầu ăn như hổ đói. Đến vị pháp sư như Trần Ngôn đi vào cũng chẳng ai trông ra.

Nhớ đến gần đây Ngọc Long đạo tràng bắt đầu khởi công xây dựng, Từ Ngôn xem như đã rõ đám môn nhân Thái Thanh giáo này vừa mới làm gì. Nhất định là mới xong việc ở đạo tràng rồi chạy vào nội thành ăn cơm.

Ngọc Long đạo tràng dù chuyên thuê công tượng xây dựng nhưng thỉnh thoảng đạo sĩ Thái Thanh giáo cũng bị phái đi hỗ trợ, vậy nên gặp phải những kẻ này ở tiệm mì cũng không có gì kỳ lạ. Từ Ngôn cũng không để tâm việc bọn họ không nhìn thấy hắn, trái lại như vậy càng tốt, hắn chỉ mong được an tĩnh.

Thoáng quan sát một chút, Từ Ngôn thấy mình ăn xong nên về nhà.

Vị biểu tỷ đáng ghét của Bàng Hồng Nguyệt có lẽ đã sớm đi rồi. Từ Ngôn né tránh để yên thân được hơn một ngày, tính thời gian thì tối mai chính là giao thừa rồi, lúc đó sự kiện Tứ đại gia tộc tranh chức Đông Gia cũng chính thức bắt đầu.

Nghĩ tới bản thân động tay chân mấy ngày qua, không những châm ngòi Chỉ Phiến môn, còn khiến Vạn gia bất tri bất giác lọt hố, giờ lại báo sự việc tà phái chuẩn bị gây rối lúc giao thừa cho Trần Đô. Với loại bản tính tiểu nhân như Trần Đô, gã tuyệt đối sẽ không nói lại với Quốc Sư, trước cứ một mình làm, ôm trọn công lao về đấy.

Người của Chỉ Phiến môn đi ám toán Vạn gia, còn Hứa Gia chuẩn bị ra tay với Lê gia. Lê gia vốn có thù với Hứa gia, chỉ cần Hứa gia khẽ động, Lê gia tất nhiên sẽ liều chết phản công. Còn Bàng gia cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, hơn nữa còn có Thái Thanh giáo nhúng tay, cứ vậy, việc trọng đại của bốn gia tộc lớn liền không còn gọi là Đông Gia chi tranh nữa mà phải gọi là loạn chiến mới đúng.


Nghĩ đi nghĩ lại, Từ Ngôn ngây ngô cười hắc hắc, hắn phát hiện bản thân dường như càng ngày càng xấu xa rồi…

Thấy hai tô mì nóng hổi được bê tới, Từ Ngôn liền không nghĩ nhiều nữa, tay lập tức quơ đôi đũa, cúi đầu chăm chú ăn, xì xì xụp xụp một hồi như gió cuốn mây tan. Người khác còn chưa ăn xong nửa bát, hắn thì đến cả bát nước dùng cũng đã nằm nguyên trong bụng.

Quá đã!

Ăn no ấm bụng, Từ Ngôn thấy cả người sảng khoái, không nhịn được nấc một tiếng rõ to. Khi hắn đang tính ăn nốt bát kia, chợt phát hiện có người đi phía bàn hắn, hơn nữa sau đó còn ngồi luôn xuống ghế đối diện.

Hắn thấy thế nhưng cũng không ngẩng đầu nhìn mà cúi gằm mặt như úp hẳn vào trong bát mì, trông còn tưởng như mặt dán xuống bàn nữa.

“Ngôn Thái Bảo, không gặp đã hơn một năm, từ lúc chia tay đến giờ vẫn ổn cả chứ?”

Một câu Ngôn Thái Bảo thôi mà sợi mì Từ Ngôn mới nuốt suýt chút nữa chui ra đằng mũi. Có thể gọi hắn là Ngôn Thái Bảo, cơ bản không phải kẻ thù, mà chính là tà phái Đại Tề.

Không nghĩ tới ăn bữa cơm thôi, rõ ràng lại gặp người quen. Nghe vậy, Từ Ngôn liền ngẩng đầu nhìn xong lập tức cả kinh.


Kẻ ngồi đối diện, tay cầm quạt xếp, phải biết Đại Phổ dù mùa đông nhưng thời tiết không lạnh nhưng cũng không nóng đến mức cần quạt, hơn nữa bộ dáng đối phương lại như cười mà không cười, thần thái thoải mái, tựa như một một con sói già ngồi trước mặt một con thỏ, tư thế trông cực kỳ khệnh khạng.

“Thiếu môn chủ!” Từ Ngôn nhỏ giọng hô một tiếng, xong vội vã toan đứng dậy tránh qua nhưng lại bị cây quạt xếp đè lên đầu vai.

“Chớ nhúc nhích, đồ trước mặt còn chưa ăn xong, Ngôn Thái Bảo vội đi đâu sao?”

Thanh niên đang nói cũng không phải ai xa lạ mà chính là Thiếu môn chủ của Chỉ Phiến môn, Tiêu Mộng!

Bị chiếc quạt của Tiêu Mộng đập xuống đầu vai, Từ Ngôn tức thì cả người run rẩy, mắt toát lên vẻ sợ sệt, nửa sợi mì trong miệng cũng theo đó dần dần trôi xuống, bộ dáng này đúng là muốn bao khổ sở có bấy nhiêu.

“Tiêu Mộng, ngươi muốn gì?” Từ Ngôn đưa mắt nhìn quạt xếp nơi đầu vai xong dùng giọng run run hỏi lại.

“Ở nơi đất lạ gặp lại người quen cũ, không lẽ không ăn mừng một phen sao?”

Tiêu Mộng rất đắc ý, bởi gã mới vào thành chưa được mấy lúc, thế mà đã gặp Từ Ngôn, hơn nữa đối phương lại chỉ đi một mình.


“Tiêu Mộng, ngươi chớ làm càn, ta còn mang thân phận con tin đó!”

Từ Ngôn mà giả bộ hốt hoảng, tất nhiên là giống đến mức không ai có thể nhìn thấu. Thực tế hắn đang âm thầm cười như điên, còn việc hắn liên tục làm bộ dạng muốn khóc kia, đúng là hắn không thấy Tiêu Mộng lúc gã bước vào. Nhưng giờ khi gã đã xuất hiện rồi, dù có chút đột ngột nhưng Từ Ngôn sao có thể không phối hợp một chút chứ.

Từ Ngôn đã sớm muốn thấy kết cục của kẻ dám ở trong kinh thành Đại Phổ mà dám uy hiếp Ngôn pháp sư, hôm nay vừa vặn lại gặp được môt tên xui xẻo.

“Ngôn Thái Bảo nói đùa, chúng ta đều là người tà phái, ta sao có thể làm càn. Chỉ cần người thành thật kể lại chuyện đã xảy ra ở Ngọc Lâm sơn, bữa cơm này, ta mời.”

Khi Tiêu Mộng nói chuyện, quanh bàn còn có hơn mười gã cao to vạm vỡ. Cả mười gã đều ăn vận kiểu võ giả, ngồi kín hai bàn, cũng không có kẻ nào cúi mặt ăn mà đều nhìn chằm chằm vào Từ Ngôn.

“Ngươi muốn biết cái gì?” Từ Ngôn liên tục đưa mắt đánh giá mười cao thủ Chỉ Phiến Môn ngồi vây quanh kia, xong nói tiếp: “Ngọc Lâm sơn sụp xuống, ta nhặt được cái mạng là may rồi, đến con mắt còn mù mất một đây này.”

“Mắt ngươi bị mù lúc ở Ngọc Lâm sơn?” Tiêu Mộng nhíu mày suy nghĩ. Hắn sớm đã trông thấy Từ Ngôn mang cái bịt mắt quái dị kia, chỉ không nghĩ rằng hắn lại mù một mắt.

“Những Thái Bảo khác vì sao chết hết, có phải có liên quan đến người không?” Tiêu Mộng lạnh giọng hỏi, trong mắt lộ ra nét băng hàn, xong tiếp tục nói: “Trên lôi đài khi xưa, thủ đoạn của Ngôn Thái Bảo thật cao minh, e rằng cả Trác Thiếu Vũ cũng bị ngươi lừa. Một thân Tiên Thiên ngũ mạch của ngươi có thể lừa được Quỷ Vương môn, nhưng không lừa nổi ta đâu!”

Dám chất vấn Từ Ngôn giữa tiệm mì, là vì Tiêu Mộng ỷ vào việc mình mới đạt tới tu vi Trúc Cơ cảnh. Năm đó khi Quỷ Vương môn tuyển Thái Bảo, Tiêu Mộng còn tự mình lên đài nhằm lôi kéo Từ Ngôn. Gã tin chắc mình sẽ đánh bại Từ Ngôn, cắt hẳn ý nghĩ gia nhập Quỷ Vương môn của hắn. Không ngờ rằng bản thân lại thua, sau việc đó, Tiêu Mộng càng nghĩ càng thấy không đúng. Bản thân gã là Tiên Thiên tứ mạch, sao có thể bị Từ Ngôn đánh bại như thế, mất công suy đoán thật lâu sau đó gã mới nghĩ ra rằng, có lẽ Từ Ngôn đã che giấu tu vi.


Che giấu tu vi cũng không sao, đừng nói Tiên Thiên ngũ mạch, cho dù giờ cả lục mạch của Từ Ngôn cùng mở, Tiêu Mộng cũng không sợ bởi gã đã ăn Trúc Cơ đan, đã trở thành cao thủ Trúc Cơ chân chính.

Đối mặt với câu hỏi của Tiêu Mộng, Từ Ngôn càng thêm luống cuống, miệng lắp bắp đáp: “Ngươi, ngươi làm sao biết ta là Tiên Thiên ngũ mạch? Bọn chúng, chính bọn chúng muốn chết, không thể trách ta được!”

“Trác Thiếu Vũ muốn chết, Dương Ca muốn chết, vậy bao nhiêu Thái Bảo khác đều muốn chết sao? Ngôn Thái Bảo, thủ đoạn của ngươi thực quá ác độc. Giờ tới Đại Phổ rồi cũng không chịu yên thân, rõ ràng phế bỏ cả Hứa Kính Chi, ngươi thực sự can đảm nha.”

Vừa vung quạt xếp gõ nhẹ lên vai Từ Ngôn, Tiêu Mộng vừa ung dung nói tiếp: “Ta thực sự rất khó hiểu, ngươi phế đi tiểu công tử của Hứa gia, tại sao vẫn có thể lông tóc không hao tổn gì mà ngồi đây ăn mì, người Hứa gia chẳng lẽ đều già đến hồ đồ rồi?”

Tiêu Mộng vừa mới vào thành chưa được bao lâu, chưa kịp nghe được sự tích về Thiên Môn hầu thì đã gặp Từ Ngôn ở tiệm mì, nếu gã mà nghe được Từ Ngôn còn có thân phận là pháp sư của Thái Thanh giáo, có lẽ gã đã không bình tĩnh như thế được.

“Ngươi thực muốn biết vì sao không dám đụng đến ta?” Từ Ngôn kinh hoảng hỏi lại.

“Đúng vậy a. Ta thực rất muốn biết nguyên do trong đó là gì, không biết Ngôn Thái Bảo có thể nói chi tiết chút không.” Tiêu Mộng vẫn giữ bộ dạng ung dung thoải mái, cười lạnh đáp.

“Được, ta cho ngươi biết.” Từ Ngôn thu lại vẻ kinh hãi trên mặt, tay chụp lấy lấy cây quạt trên vai xong hô lớn: “Người đánh ta một trận sẽ biết…Ối a! Giết người rồi!”

Tiếng kêu rên thảm thiết hơn cả sói tru thình lình từ miệng Từ Ngôn vang lên, tiếp đó là Tiêu Mộng ngây ngốc nhìn Từ Ngôn tự đánh mình văng ra bên ngoài. Quạt xếp còn chưa dùng tới mà Từ Ngôn đã tự mình ngã văng ra, không chỉ có văng ra ngoài mà trên đường còn đụng đổ mấy cái bàn.

Ở trước cửa ra vào tiệm mì, Từ Ngôn chật vật đứng dậy, khóe miệng khẽ nhếch lên hiện ra nét cười xấu xa. Mang thân dính đầy bụi đất, hắn run run chỉ về phía Tiêu Mộng, miệng gào to: “Đạo đức thông huyền tĩnh, chân thường thủ Thái Thanh! Đám tặc tử các ngươi dám cả gan đánh pháp sư Thái Thánh giáo, phải nhận Thần phạt!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận