Dịch giả: Hoangtruc
Phốc!!!
Liêm đao rơi xuống chém thẳng vào đầu heo. Dưới một đao này, nửa cái cần cổ của heo mập bị đứt ra, máu huyết phun đầy đất.
Đột nhiên bị trọng thương là điều heo mập vốn không nghĩ tới, đau đớn kịch liệt khiến bốn chân nó theo bản năng mà quơ cào loạn xạ bỏ chạy. Thế nhưng phương pháp chém một đao này của Từ Ngôn là mượn lực đánh xuống, hơn nữa góc chém lại từ trên cao bổ xuống, đập mạnh heo mập xuống dưới mặt đất. Cho nên heo mập có giãy giụa cỡ nào, cũng không thể lập tức đứng lên được.
Ngay lúc đầu heo này vừa mới đứng dậy, thì đao thứ hai của Từ Ngôn lại đập xuống lần nữa.
Phốc!
Phốc!
Ba đao liên tiếp chém xuống, đầu heo lăn ra. Máu me từ cổ heo phun xối xả, bắn đầy lên người của mấy tên đầu bếp đang bu coi xung quanh. Chưa hết, con heo mập bị chặt đầu, cái đầu lăn ra, nhưng thân thể heo vẫn còn co giật theo phản xạ, bốn cẳng chân cào mạnh rồi phút chốc sau đã lao ra ngoài. Nó xông thẳng đến tên đầu bếp béo đứng ở phía trước.
Đối mặt với công kích của cái thân thể heo không đầu, tên đầu bếp béo chợt ngây ngốc. Gã là đầu bếp, mấy chuyện mổ heo gã nhìn đã chán chê, nhưng chưa bao giờ thấy qua cái cảnh chặt đứt rời đầu heo như vậy đấy.
Nhìn thấy thân heo không đầu vọt tới, tên đầu bếp béo bị cảnh tượng kinh khủng này dọa té ngã ra. Mà thân heo cũng chỉ lao đi được vài bước là rầm rầm té ngã xuống dưới chân tên đầu bếp béo, máu heo phun đầy mặt gã.
"A!"
Bị dọa đến mức phải hét to lên một tiếng, tên đầu bếp béo vội vàng bò dậy, nhanh chóng chạy trốn ra xa.
Gã đã bị dọa sợ thật rồi. Mổ heo mà cũng có thể giết được ra máu me đến khủng bố như vậy, tên đạo sĩ này là quá ngu xuẩn hay hắn cố ý làm ra như vậy?
Từng tên đầu bếp đều nhìn chằm chằm tiểu đạo sĩ. Từ Ngôn không chút quan tâm mà chỉ gãi gãi đầu, nói: “Chưa…ta chưa từng mổ heo qua. Nghe nói giết chết trọng phạm dùng cách chém đầu, giết heo cũng có thể chém đầu mà.”
So sánh heo và trọng phạm với nhau, chỉ có tên ngu xuẩn này mới có thể nghĩ ra được.
Rốt cuộc thì tâm thần đám đầu bếp cũng qua khỏi cơn chấn động, từng tên hùng hùng hổ hổ quay về thay quần áo. Nếu để lan truyền chuyện nhà bếp chỉ thịt một con heo mà tất cả đều vương lấy một thân máu heo, hẳn cả đám sẽ bị đám đạo tặc bên trong sơn trại cười đến chết mất.
Mổ heo bằng cách chặt đầu, cảnh tượng chưa có ai từng nhìn thấy qua. Tên đầu bếp béo chỉ vào sát mũi Từ Ngôn cả buổi, tức giận đến mức không thốt được ra lời nào. Gã chỉ bỏ lại hai từ phế vật rồi vội vàng đi rửa sạch vết máu.
“Cách xa hắn một chút là ổn rồi. Tránh khỏi bị bắn lấy máu me đầy người.”
Trương Hà nơi xa đang vui cười hồ hởi nhìn đám đầu bếp vô cùng chật vật. Gã cười tươi hài lòng với dự đoán của bản thân. Thế nhưng Trương Hà nhanh chóng không còn cười nổi nữa, vì Từ Ngôn đang cầm lấy cái đầu heo, nhìn gã cười ngây ngô.
Bộ dáng tươi cười có chút khờ ngốc nhìn qua càng làm tiểu đạo sĩ thêm ngu xuẩn hơn. Thế nhưng dưới phụ trợ của cảnh tượng máu me đầy đất, nhìn thế nào cũng thấy tiểu đạo sĩ đang cầm đầu heo tựa như một tên Tu La giết chóc thành tính. Nhìn cảnh này, phía sau gáy Trương Hà chợt cảm thấy ớn lạnh.
Vì làm thịt một con heo mập, nên bữa cơm tối nay của Nguyên sơn trại phong phú đến cực điểm. Từng khối thịt bóng mỡ được đưa từ nhà bếp đến khắp nơi, tiếng la lối om sòm vang khắp sơn trại. Sau buổi cơm tối, là thanh âm mài đao vang lên liên tục.
Ngày mai có một cuộc làm ăn lớn, đao không sắc không được việc a.
Đám Nguyên sơn phỉ xuất phát khi trời còn chưa sáng. Bọn chúng là sơn phỉ, nếu không đi ra ngoài sớm, đến khi người ta đi khỏi thì biết cướp đoạt của ai?
Cũng không biết mấy tên đấy làm sao thăm dò ra được tin tức từ đám gia nhân, mà Từ Ngôn chỉ nghe được đám đầu bếp chỉ gói gọn trong vài câu. Đại khái là bên đại trấn cách khá xa nơi này có một hộ nhà giàu, vận chuyển hương liệu, vải vóc và da dê đi qua trấn bên.
Mấy năm nay không còn nhiều người dùng đến hương liệu lắm. Tuy Phổ quốc là nước giàu có và đông đúc nhưng phần lớn dân chúng vẫn nghèo khó như trước, ăn no bụng là đã đủ rồi. Hơn nữa mấy năm này còn gặp thiên tai liên tiếp, số người nghèo càng nhiều hơn.
Còn vài ngày nữa là đủ ba tháng từ lúc Từ Ngôn vào Nguyên sơn trại. Trương Hà sẽ không canh chừng nữa, hắn sẽ lập tức trốn khỏi ổ phỉ này. Ngay khi hắn chuẩn bị rời đi, một cuộc thảm án mà hắn không muốn thấy lại đang chuẩn bị tiến đến.
Lần cướp bóc này phải điều động toàn bộ đám Nguyên sơn phỉ. Đến đám đầu bếp khu nhà bếp cũng cầm đao xuống núi.
Hộ nhà giàu ở đại trấn kia thật sự là dê béo, thế nhưng lại không phải là người ngu.
Nạn trộm cướp trên Nguyên sơn này mấy năm nay đã nổi danh khắp bốn phương tám hướng, khiến lòng người lo lắng. Chỉ cần dưới núi có đường vòng thì tuyệt đối không ai dám đi qua núi. Các gia đình giàu có càng không ai nguyện chắp tay dâng tiền hàng của mình cho một đám sơn phỉ giết người không chớp mắt.
Nguyên sơn trại lấy được tin tức báo lại cũng không rõ ràng. Hơn nữa giữa hai trấn cũng không bắt buộc phải đi qua Kỳ Nguyên sơn nên Phi Thiên Ngô Công không cách nào xác định được đối phương đi đường nào, chỉ đành mai phục mấy chỗ trên đường núi.
Tình thế bắt buộc nên y mới làm cách này!
Phần lớn thời gian, đám Nguyên sơn phỉ đều ở trong núi, nhưng cũng có vài tên phỉ qua lại mấy thành trấn xung quanh tìm hiểu tin tức. Nếu cứ ôm cây đợi thỏ mãi thì bọn chúng không còn là tội phạm mà đã trở thành đám phỉ ngu xuẩn rồi.
Biết mình cũng phải xuống núi, Từ Ngôn khẽ cau mày.
Sắp rời khỏi hang phỉ rồi, hắn không muốn mọi chuyện càng thêm phức tạp, lại càng không muốn giết thêm mấy người không oán không thù với mình. Hắn sống đầy phiền chán trong trại phỉ, cả ngày biến mình thành một con heo ngu xuẩn. Không ngờ sắp thấy tự do trước mắt, lại bị đám đầu bếp cầm cương đao lôi đi mai phục tại một chỗ trên đường núi cách Nguyên sơn trại mười dặm.
Nguyên sơn trại có hơn một ngàn người, đều là những tên tội phạm lưỡi đao ít nhiều đã nhuốm máu người. Đừng nhìn bọn hắn bình thường đều là đầu bếp chịu trách nhiệm nấu cơm làm đồ ăn, khi cầm đao lên thì đều có thể giết người như nhau cả.
Từ Ngôn không biết lần này Nguyên sơn phỉ chia làm bao nhiêu đường. Nơi hắn đang mai phục chỉ có khoảng hơn một trăm người, nơi đây cũng chỉ là một con đường núi gồ ghề khó đi, chỉ sợ có số lượng mai phục trên những con đường chính còn nhiều hơn nữa.
Từ khi ánh trăng rời núi đến khi mặt trời chiếu rọi đỉnh đầu, sơn đạo cách không xa vẫn không xuất hiện bóng dáng đoàn xe nhà giàu.
Ngược lại chỉ có mấy người nghèo đốn củi đi qua. Đám Nguyên sơn phỉ chỉ nhìn lướt qua rồi không ai quan tâm, cũng chẳng người nào để ý.
Bọn hắn không có hứng thú với người nghèo.
Ánh mặt trời từ đỉnh đầu cũng dần về phía tây núi. Đến hoàng hôn thì tên nào tên này trong đám phỉ đều ngáp dài.
Đã một ngày chưa ăn cơm. Cơm tối hôm qua cũng đã biến thành phân bón, bồi dưỡng cho đám cỏ cây bên cạnh đường núi rồi.
Tên cầm đầu chột mắt dẫn đầu nhóm nhìn sắc trời, gọi lên một tiếng. Đám người đang ẩn thân nhao nhao đi ra, rồi nhanh chóng ào ào chạy về Kỳ Nguyên sơn. Hôm nay coi như bọn chúng đã uổng công chờ đợi.
Từ Ngôn lại hết sức cao hứng khi không gặp được đoàn xe nhà giàu kia, vội theo đám sơn phỉ trở về trại.
Với mới tới cổng vào Nguyên sơn trại, Từ Ngôn đã nghe được từng tràng thanh âm lao xao từ bên trong vọng ra. Hướng theo nơi đám phỉ đang hô to gọi nhỏ đầy náo nhiệt, cạnh hàng rào lại có thêm mấy cỗ xe ngựa. Trong xe ngựa là vải vóc, da dê, trên thân xe còn vương đầy vết máu.
Từ Ngôn đi theo đám sơn phỉ mai phục hoàn toàn không có thu hoạch, nhưng tại một nơi khác thì đám sơn phỉ đã thành công cướp được đoàn xe hộ nhà giàu này.
Khẽ cau mày, trong lòng Từ Ngôn trầm xuống nhưng không biểu lộ chút gì ra ngoài. Hắn vẫn cứ cười hề hề theo sau đám phỉ, ánh mắt lướt nhìn một vòng xung quanh.
Từ Ngôn nhìn thấy một đám người lạ khoảng chừng hai ba mươi người, có lẽ là hộ vệ của đoàn xe. Mấy người này đang bị trói gô vào cọc gỗ trên bãi đất trống trước mặt, mặt mũi người nào người nấy đều bầm dập, hơn một nửa trong đám đều có vết đao trên người.
Lúc này, đám Nguyên sơn phỉ đang xúm quanh bãi đất trống. Còn Tam đương gia Cửu Đầu Xà đang cầm thanh cương đao, nói với đám hộ vệ này: “Giết một tên đồng bạn thì ngươi chính là người của Nguyên sơn trại ta. Sau này có rượu thơm thịt ngon, muốn làm gì thì làm.”
“Phì! Đám sơn phỉ các ngươi sẽ không có kết cục tốt đâu!”
Phốc!
Tiếng mắng của hộ vệ kia chưa dứt thì đầu người đã lăn lóc trên mặt đất.
Lô Hải cười lạnh một tiếng, đi đến trước mặt người thứ hai, vẫn nói câu nói cũ. Tên hộ vệ thứ hai nhìn thấy người kia bị giết bèn khiếp đảm, còn đang do dự ấp úng. Lô Hải nhìn qua một lúc cảm thấy rắc rồi bèn một đao chém xuống.
“Có thể giết người thì được gia nhập Nguyên sơn trại, dài dòng chậm chạp thì đi chết đi!” Cửu Đầu Xà hung dữ quát lớn: “Ta chỉ hỏi mỗi người một câu. Thống khoái giết người thì có thể sống. Không giết, cứ do dự thì tất cả đều chết đi!”
“Nguyên sơn trại không cần bọn hèn nhát!”
“Các ngươi nhanh giết người đi, chúng ta còn uống rượu mừng nữa. Không giết đồng bạn, thì ta làm thịt tất cả các ngươi!”
Đám sơn phỉ xung quanh nhao nhao chõ mồm vào, tên nào tên nấy đầy vẻ hung thần ác sát. Tiếp theo cũng có vài tên hộ vệ ra quyết định, cầm đao giết đồng bọn, gia nhập vào đội ngũ sơn phỉ. Chẳng qua, phần lớn trong đám này đều đã bị chết dưới đao của Lô Hải.
Hơn mười cỗ thi thể nằm trong vũng máu. Một màn máu tanh khiến đám sơn phỉ càng thêm hưng phấn, từng tên la lối om sòm kéo theo sau Tam đương gia đi vào căn nhà gỗ lớn nhất. Căn nhà gỗ này vốn là đại sảnh dùng để chia của, hôm nay, lại biến thành hỉ đường.