Nhất Ngôn Thông Thiên

Dịch giả: Hoangtruc

Vốn là một cuộc ám sát nhằm vào Từ Ngôn, kết quả là Lê Dịch Minh bị liên lụy, kéo theo việc Vạn gia và Lê gia đánh đấm lẫn nhau. Từ đó hai nhà Bàng Hứa cũng vạ lây vào, tạo thành một cuộc hỗn chiến giữa tứ đại gia tộc. Hơn nữa, Tiêu Mộng bị bắt, kéo chân Tiêu Lôi trở lại, bởi vậy mà buộc Thái Thanh giáo bị động ra tay. Loại cục diện hỗn loạn này không ai có thể dự đoán nổi.

Kỳ thật hỗn loạn bộc phát không phải từ lúc Từ Ngôn gặp nạn, cũng không phải là lúc Lê Dịch Minh bị thương. Mà chính là lúc Lê gia định qua viện trợ cho Lê Dịch Minh, có một người đã gây ra xung đột đầu tiên với Vạn gia. Người này có tu vi Tiên Thiên Nhị mạch, là tộc thúc của Lê Dịch Minh. Y nhìn thấy Lê Dịch Minh bị thương, bèn vọt tới đầu tiên. Vốn y chỉ định lách qua đội ngũ mấy người Vạn gia, không định động thủ với bọn họ, không biết lại bị ai đá ra một cước vừa hiểm vừa độc. Nếu không phải y phản ứng nhanh đã cầm chắc tuyệt hậu rồi. Y cũng không thấy rõ kẻ nào đá mình, chỉ thấy tiếp đó đối phương tặng y một tát vào mặt đến hoa mắt chóng mặt, cho nên mới giận dữ vung mạnh kiếm ra.

Bị người đá một cước, vung một tát đến quay cuồng mặt mày, thế nhưng vị cao thủ Lê gia kia cũng không nhận ra được kẻ nào đánh y, chỉ ra tay xử lý tên Vạn gia nào gần mình nhất. Y vừa ra tay, hai nhà bèn bộc phát hỗn chiến. Đến khi cao thủ hai nhà bị gia tộc bên mình quát bảo dừng tay, vị này mới xoa xoa lấy một bên mặt mình.

Chỉ là y không nhìn thấy, trên mặt mình không phải là dấu vết bàn tay năm ngón, mà là một bàn tay bốn ngón tay đỏ rực.

Vạn gia, Lê gia dừng tay nhưng Hứa gia, Bàng gia lại đang đánh giết đỏ mắt.

Hứa Chí Khanh bị giết, người nhà Hứa gia đều đỏ cả mắt. Đến gia chủ đều bị giết, còn người Hứa gia nào tỉnh táo được? Hơn nữa mấy đệ tử Hứa gia vừa mới dùng Trúc Cơ đan đề thăng cảnh giới còn đang đồng loạt vây lấy Bàng Doanh Hoa lại.

Có Bàng Hồng Nguyệt hỗ trợ, Bàng Doanh Hoa đầy tức giận nhưng vẫn ngẩng cao cổ, đối mặt với bảy tám cao thủ Trúc Cơ Hứa gia vẫn không chút sợ hãi. Nàng ta tu luyện tại tông môn, xét ra vẫn mạnh mẽ hơn những đệ tử vừa đạt tới Trúc Cơ cảnh này nhiều lắm.


Hứa gia có cao thủ Trúc Cơ, Bàng gia không phải không có. Lúc này Lâm Trung Nghĩa đã chạy tới, còn có thêm ba bốn trưởng bối tu vi Trúc Cơ cảnh Bàng gia đến trợ giúp. Cuộc ác chiến giữa cao thủ Tiên Thiên đã chuyển thành trận tử đấu giữa các Trúc Cơ.

"Được một tấc lại muốn tiến một thước!"

Bàng Doanh Hoa vốn là tự ngạo, không chút cố kỵ chuyện Hứa gia hùng hổ dọa người, vung kiếm vận chuyển Kim Cương kiếm pháp của Kim Tiền tông. Một khi nàng ta toàn lực thi triển, trừ phi là Trúc Cơ cùng giai đầy lão luyện, bằng không dư sức giết sạch đám đệ tử Trúc Cơ cảnh vừa mới tiến gia kia.

"Doanh Hoa, dừng tay!"

Sau lưng truyền đến tiếng quát trầm thấp già nua, Bàng Doanh Hoa và Bàng Hồng Nguyệt phát hiện lão tổ tông đã trở về, lập tức hạ kiếm lui lại đứng sau lưng Bàng Phi Yến.

Từ lúc Bàng gia xảy ra hỏa hoạn đến bây giờ cũng chưa kéo dài quá nửa canh giờ, cho nên Bàng Phi Yến quay về đây cũng không tính là chậm. Thật ra vị lão thái quân này đã trở lại phố Kim Tửu được một lúc. Bởi bên phía Bàng gia có hỏa hoạn nhưng không tổn thất bao nhiêu, cũng không ảnh hưởng đến mạng người cho nên Bàng Phi Yến cũng không bước vào cửa phủ mà phân phó một tiếng rồi trở lại.

Gia nghiệp Bàng gia lớn như vậy, không có chuyện không có cao thủ tọa trấn. Bàng Phi Yến nghe được Từ Ngôn nhắc nhở, nghi ngờ trận tranh chức Đông gia lần này có kỳ biến. Nếu đã có người muốn dẫn bà ta đi, không bằng tương kế tựu kế rời khỏi phố Kim Tửu.

Bàng Phi Yến vừa trở lại đúng lúc Từ Ngôn giết chết Hứa Chí Khanh. Người khác không biết, nhưng vị lão tổ tông này tận mắt nhìn thấy. Cho nên bà ta không lộ diện, mà chỉ khi hai nhà Bàng Hứa sắp tử chiến mới bước đến gần.


Bàng Phi Yến cho rằng giáo huấn cho Hứa gia một lần cũng không vấn đề gì.

Vừa nhìn thấy lão tổ tông trở về, đám người Bàng gia nhao nhao lùi lại phía sau, không ai ra tay nữa. Tuy rằng đám người Hứa gia đã đỏ cả hai mắt nhưng vẫn không đủ dũng khí vung kiếm trước mặt cường giả Hư Đan.

Không dám vung kiếm, không có nghĩa bỏ mặc chuyện gia chủ chết thế được. Một lão giả Hứa gia đã lớn tuổi thở phì phò bước ra khỏi đám người Hứa gia gần đó, đầy bất thiện quát: “Bàng lão phu nhân, hậu bối Bàng gia nhà bà chẳng những có tu vi cao thâm, mà còn lớn mật vô cùng, dám làm loạn, lại chém chết gia chủ Hứa gia ta!”

"Phì!" Bàng Doanh Hoa nghe xong bèn giận dữ nói: "Máu chó phun người, ai thấy người nhà ta giết gia chủ các ngươi!"

“Kiếm khí xuất hiện cạnh ngươi, ngươi lại là cao thủ Trúc Cơ. Không phải độc thủ của người thì là quỷ làm sao?” Có người bên Hứa gia tức giận quát mắng.

“Là ả ta ra tay, lúc đó quanh ả không có người nào khác!”

“Chúng ta tận mắt nhìn thấy, đừng mơ tưởng chống chế được.”

Đám người Hứa gia hùng hổ dọa người, khiến Bàng Doanh Hoa nổi giận lại rút kiếm ra, trên kiếm trải rộng linh khí. Nàng ta không chỉ là đệ tử dòng chính Bàng gia, mà còn là thiên tài chân chính trong tông môn, đã khi nào phải chịu oan uổng thế này đâu.


Bàng Doanh Hoa giận dữ rút kiếm muốn xử lý đám người Hứa gia vu oàn nàng, lại bị Bàng Phi Yến đưa tay ngăn lại.

"Hứa Chí Khanh chết, tuyệt không phải Bàng gia ta động tay." Bàng Phi Yến nhìn đám người Hứa gia đối diện, nói: “Hai nhà Bàng Hứa có lẽ không hòa thuận, nhưng không đến tình trạng phải đánh giết sinh tử. Hồng Nguyệt, con tới đây nói xem hỗn chiến này từ đầu đến cuối là thế nào?”

Bàng Phi Yến ra mặt, lại kêu Bàng Hồng Nguyệt nói rõ nguyên do hỗn chiến, có nghĩa vị lão thái quân Bàng gia này đã chuẩn bị giảng đạo lý với Bàng gia rồi.

“Có tà phái đánh lén Bàng gia ta. Lê Dịch Minh Lê gia bị vướng vào…”

Bàng Hồng Nguyệt đứa mắt nhìn Từ Ngôn phía xa, bắt đầu nói nguyên do của hỗn chiến. Nàng không nói tà phái đánh lén Từ Ngôn, mà nói thành tà phái đánh lén người Bàng gia.

Nguyên nhân gây ra hỗn chiến rất đơn giản, đó là do Chỉ Phiến môn ra tay đầu tiên. Đến lúc Bàng Hồng Nguyệt nói xong, Bàng Phi Yến nhẹ gật đầu, nói: "Xem ra gia chủ Hứa gia đã chết dưới tay tà phái trong loạn chiến rồi."

Một câu của lão thái quân đã định ra hung thủ, đám người Hứa gia nghe xong, cảm thấy không phục nhưng lại không dám chất vấn cường giả Hư Đan. Kẻ nào kẻ nấy đều đè nén lửa giận, trợn mắt nhìn.

"Nếu là tà phái đánh chết Hứa Chí Khanh, tất nhiên sẽ có người tận mắt nhìn thấy. Hứa gia các vị không cần sốt ruột, tìm được người làm chứng, tự nhiên sẽ rõ ràng chân tướng."

Lúc Bàng Phi Yến nói những lời này, ánh mắt mơ hồ như đang nhìn qua Thái Thanh giáo phía xa. Từ Ngôn xê dịch bước chân, phát hiện ánh mắt lão thái thái kia căn bản đang nhìn chằm chằm vào hắn.


Rốt cuộc cũng có người phát hiện…

Từ Ngôn ra tay, xung quanh vô cùng hỗn loạn nhưng vẫn không tránh được ánh mắt của Bàng Phi Yến. Lúc này Từ Ngôn mới nghĩ thông suốt, hóa ra không phải Bàng lão thái quân mới tới, mà đã tới đây từ lâu, chỉ là đứng ở một nơi gần đó xem cuộc chiến mà không hiện thân.

Quả nhiên gừng càng già càng cay!

Không biết làm sao, Từ Ngôn đành bước ra. Rõ ràng người ta muốn hung thủ là hắn ra mặt, dẫn Bàng gia thoát khỏi chuyện này. Bàng Phi Yến cũng không nói hung phạm là ai, nhưng Từ Ngôn đâu thể không hiểu.

"Bổn tọa làm chứng, đích xác là tà phái đánh lén gia chủ Hứa gia đấy."

Từ Ngôn vừa nói như vậy, những người khác đều sửng sốt. Đám người Hứa gia nhìn qua Từ Ngôn, căn bản cũng không tin.

“Cao thủ tà phải kia ẩn kín trong đám người. Lúc hắn xuất thủ, bổn tọa nhìn thấy tận mắt.” Công phu bịa đặt của Từ Ngôn còn lợi hại hơn kiếm pháp của hắn nhiều, mặt không đỏ, tim không nhảy.

"Nói bậy!" Lão giả Hứa gia kia nổi giận đùng đùng nói: "Tiểu tặc ngươi nói vậy, chúng ta càng không tin!"

Từ Ngôn mặc kệ Hứa gia có tin hay không, hắn liếc nhìn lão giả kia, rồi nhìn sang Trần Đô: “Nhìn thấy hung thủ không chỉ có bổn tọa, Trần pháp sư cũng nhìn thấy đấy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận