Nhất Ngôn Thông Thiên

Dịch giả: Archnguyen1984

Trần Đô sớm phát hiện có điều không thích hợp. Thủ hạ mang tới gian tế tà phái, gã chưa hỏi đối phương là ai đã đưa vị cao thủ Tiêu Lôi này tới. Vừa rồi Từ Ngôn một kiếm giết chết Tiêu Lôi làm gã có cảm giác như mình bị người ta tính kế. Nghe Từ Ngôn hỏi thăm xong, đang muốn phản bác, lại nhớ không rõ độc lực trong người nặng hay nhẹ, bèn đáp:

“Cái này… Quả đúng như Ngôn pháp sư nói.”

Họ Trần thấy một tia lạnh lẽo trong mắt Từ Ngôn thì không có cách nào khác, đành hùa theo. “Hứa gia chủ đúng là chết trong tay của tà phái, chính mắt bổn tọa nhìn thấy.”

Gã vốn nghĩ đã nắm được nhược điểm của Từ Ngôn, sau khi nuốt phải Hành Khí đan thì lại bị người ta nắm chặt trong tay rồi. Từ hôm nay, gã chỉ có thể đi theo Từ Ngôn, bảo sao nói vậy mà thôi.

Trần Đô vừa nói xong, hai vị pháp sư có mặt cảm thấy kỳ quái. Vừa rồi bọn họ cùng vây đánh Tiêu Lôi, nào có thời gian mà nhìn Hứa gia đánh nhau thế nào?

Có hai vị pháp sư của Thái Thanh giáo đứng ra làm chứng, người của Hứa gia nhất thời không biết phản đối thế nào. Lão già lúc trước còn chất vấn Từ Ngôn, giờ muốn nói gì đó lại không thể nói được.

“Ta cũng nhìn thấy, một người áo đen giết chết gia chủ của Hứa gia. Những lời hai vị pháp sư nói đều là thật.”

Thường Hải đứng ở bên tìm được cơ hội là vội tiến lên nói giúp cho hai vị pháp sư. Hắn vừa dứt lời, những đạo sĩ quanh đó cũng nhao nhao lên tiếng.


“Chúng ta cũng nhìn thấy, gia chủ Hứa gia chết trong tay tà phái.”

“Thủ lĩnh tà phái đã đền tội. Thái Thanh giáo chúng ta đã giúp Hứa gia các ngươi báo thù rồi.”

Có một đám người Thái Thanh giáo đứng ra làm chứng, lại có hai vị pháp sư, người của Hứa gia không biết nói gì hơn. Không có ai tận mắt nhìn thấy Bàng Doanh Hoa ra tay, cùng lắm cũng chỉ nhìn thấy kiếm khí xuất hiện gần người nàng ta mà thôi.

Vẻ mặt Bàng Phi Yến hiện lên một nét cười, nói. “Làm phiền các cao nhân của Thái Thanh giáo làm chứng, trả lại sự trong sạch cho Doanh Hoa nhà ta. Việc này toàn bộ đều do tà phái dựng lên, các vị bảo thủ hạ rời đi thôi.”

Đã nén tức giận vào bụng, người của Hứa gia thấy Bàng Phi Yến muốn đơn giản kết thúc mọi việc thì lại giận đến đỏ bừng mặt. Hết lần này tới lần khác rơi vào thế bị động, không thể làm gì. Ai bảo người ta tìm được nhiều nhân chứng, lại có tu vi rất cao như vậy chứ.

“Tốt lắm! Khoản sổ sách này Hứa gia chúng ta sẽ nhớ kỹ.” Vị lão giả của Hứa gia kia phất tay áo, hung hăng nói. “Gia chủ bị giết, lão phu sẽ báo lên tông môn, trưởng bối trong nhà nhất định sẽ đứng ra làm chủ cho Hứa gia ta, tru sát hung phạm.”

Gia chủ Hứa gia bị giết không phải là việc nhỏ, chắc chắn kinh động trưởng bối của Hứa gia trong tông môn. Tứ đại gia tộc xuất hiện ác chiến chắc chắn sẽ gây ra chấn động.

Bộ binh chạy tới, mấy ngàn quân binh đã như đao ra khỏi vỏ, tên đã lên cung, bên ngoài sân rộng sẵn sàng nghênh đón quân địch. Bọn họ phụng mệnh mà tới, chưa chắc đã vì muốn ngăn chặn trận ác đấu giữa các gia tộc mà muốn ngăn cách mảnh chiến trường này lại.

Tiền tông có quy củ của Tiền tông. Tuy nói Đông gia Tiền tông có để ý tới hoàng gia nhưng việc nội bộ của Tiền tông thì hoàng quyền không thể nhúng tay vào được. Hoàng thất không có địa vị nhất mạch đối với Tiền tông. Tứ đại gia tộc nội đấu, hoàng thất sẽ không nhúng tay. Chỉ cần không liên đới tới người dân, dù người của tứ đại gia tộc có chết chất đầy đường, quan quân cũng không cần phải điều tra.

Người Hứa gia mang thi thể Hứa Chí Khanh đi, Vạn gia cũng theo sau. Lê gia đi tới gần Bàng gia, hai nhà chuẩn bị rời khỏi quảng trường này.

Trước tình huống xảy ra, người của tứ đại gia tộc đã không thể giải quyết được, đành chờ xin chỉ thị của tông môn.

Bàng Doanh Hoa vừa thở vừa nhìn chằm chằm vào đội ngủ của Hứa gia, vẻ mặt khinh thường. Bàng Hồng Nguyệt chạy về bên cạnh Bàng Vạn Lý. Lúc người của Bàng gia bắt đầu rút lui, Bàng Phi Yến nhìn về phía Thái Thanh giáo, vẻ như cười như không.

Từ Ngôn giả bộ như không thấy biểu hiện của vị lão thái thái, hắn đảo mắt nhìn trời. Nếu Bàng Phi Yến không vạch trần hắn, hắn cũng sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra.

“Ngôn pháp sư, ngươi giết Tiêu Lôi là có ý gì?”


Tứ đại gia tộc không có ai tra cứu Từ Ngôn, nhưng người của Thái Thanh giáo có phần bất mãn. Người lên tiếng là Ngụy Minh, thân hình to lớn.

“Hắn dám nhục mạ Thái Thanh giáo, ta tất nhiên phải giết hắn.” Từ Ngôn ngẩng đầu, ra bộ đàng hoàng đáp.

“Nhưng hắn là môn chủ của Chỉ Phiến môn, nếu bắt sống sẽ có nhiều chỗ tốt cho Thái Thanh giáo ta hơn.” Bành Tử Liên ở bên cạnh cũng góp lời, sắc mặt bất thiện.

“Chỉ Phiến môn bị diệt môn, đó mới là kết cục nên có của bọn tà đạo.” Từ Ngôn nói đầy chính khí, như thể hắn không phải là một vị Thái bảo của Quỷ Vương môn vậy.

Ngụy Minh và Bành Tử Liên không xảo trá được như Từ Ngôn nên chỉ biết nghẹn lời, lại thêm Trần Đô ở bên cạnh giảng hòa thành ra chuyện giết chết Tiêu Lôi chỉ dừng ở đó. Dù sao Thái Thanh giáo cũng không coi trọng thực lực Chỉ Phiến môn. Quỷ Vương môn và Tiền tông bọn họ còn không sợ, một Tiêu Lôi quả thực còn chưa coi vào đâu.

Thấy đội ngũ Bàng gia đã rời đi, Từ Ngôn cũng không định ở lại đây lâu. Hắn không muốn lẫn vào trong đội ngũ của Thái Thanh gtiáo, tuyên một tiếng đạo hiệu rồi rời đi.

Hắn vừa đi, Trần Đô lập tức đuổi theo, hai người kề vai sát cánh mà đi, không bao lâu đã ra khỏi quảng trường.

Ra tới đường cái ngoài phố, nhìn quanh không thấy ai, Trần Đô thấp giọng hỏi. “Ngôn pháp sư, giải dược ngươi cho ta là thật hay giả?”

“Là giả.” Từ Ngôn không nói dối.

“Là giả!” Trần Đô giật thót, kéo Từ Ngôn lại gần. “Ngôn pháp sư, cháu gái của tả thừa tướng ta đã giao cho ngươi rồi, sao ngươi còn đưa thuốc giải giả cho ta?”

Từ Ngôn cười ha ha, móc bình sứ ra, đổ ra một hạt Hành Khí Đan nói. “Ta không thể không đề phòng ngươi a. Trần pháp sư chớ trách. Đây mới chính là giải dược. Vừa rồi thật đa tạ Trần pháp sư đã tương trợ, nợ nần của chúng ta coi như thanh toán xong.”


Nhận lấy giải dược, vẻ mặt Trần Đô vẫn đầy hoài nghi. Hắn nhìn Từ Ngôn chằm chăm, hỏi. “Hạt này không phải là đồ giả chứ?”

“Đây là giải dược chân chính.” Từ Ngôn nghiêm mặt, giơ ba ngón tay lên, thề nói. “Nếu Từ Ngôn ta lừa Trần Đô ngươi, đêm nay ta sẽ chết không an lành.”

Lời thề không phải thứ có thể tùy tiện phát ra, trừ phi là đám du côn đầu đường ngõ phố. Không phải là đám phàm nhân bình thường thì bọn họ không dễ dàng phát ra lời thề. Ngay cả Trần Đô với tâm địa ác độc cũng không dám dễ dàng vi phạm lời thề mình đã nói. Hắn thấy Từ Ngôn trịnh trọng thề thì đổi ngay khuôn mặt tươi cười, nuốt đan dược xuống.

“Như vậy coi như xong, hắc hắc…” Trần Đô chắp tay cáo từ, vui vẻ trở lại Hiên Minh tháp, thật lòng không biết thứ hắn ăn là giải dược thật hay là độc dược nữa.

Hành Khí đan trên người Từ Ngôn tất nhiên không phải là thật, nếu không hắn đâu phải chấp nhận sống chết đi tìm Ngư Vĩ liên như vậy.

Nhìn bóng lưng Trần Đô, hắn cười lạnh một tiếng, sau đó sải bước trở về Bàng phủ. Con heo Tiểu Hắc đi từng bước nhỏ theo sau Từ Ngôn.

Tứ đại gia tộc nội đấu đã kết thúc một thời gian nhưng nha môn quan phủ xem như thức trắng hết giao thừa. Rất nhiều mệnh lệnh trong quân đội được đưa ra, cửa hoàng cung nửa đêm mở rộng, một cỗ xe nặng nề từ bên ngoài tiến vào Hình bộ.

Đêm tân niên năm nay nhất định sẽ khởi đầu một đoạn loạn thế mây vần, mà lời thề từ miệng Từ Ngôn cũng bắt đầu trở thành sự thật.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận