Nhất Ngôn Thông Thiên

Dịch giả: Hoangtruc

Từ Ngôn nhớ tới lúc Mập Cửu nói đến Ngư Vĩ liên, có nói rằng Thanh ngư hầm củ sen không những có mùi vị tuyệt ngon nhất thiên hạ, mà còn có hiệu quả kiện thể kỳ diệu với nam nhân.

Hắn nhớ tới lúc sư huynh biết được Bàng Hồng Nguyệt là vợ hắn, vẻ băn khoăn mờ nhạt trong mắt cũng tiêu tán mất.

Rồi lúc ở bên ngoài Lưu Lan cốc, Tư Mã Lưu Lan cổ quái hỏi Bàng Hồng Nguyệt xem giữa hai vợ chồng hắn có vui vẻ hay không.

"Không thể nào..."

Từ Ngôn ngã người ra giường, suy yếu kêu rên: “Chẳng lẽ Ngư Vĩ liên còn có hiệu quả tăng dương đến chí cực sao?”

Nam là dương, nữ là âm. Vạn vật trong thiên địa đều phân chia âm và dương. Nếu dương khí đến cực hạn, kết quả sẽ vỡ toác kinh mạch, cuối cùng sẽ bạo thể mà chết.

Hôm nay Từ Ngôn mới chính thức cảm nhận được, hắn đã bị lừa! Mà người lừa hắn cũng không phải ai khác, mà là chính hắn.

Ngư Vĩ liên sinh trưởng dưới đáy hàn đầm, quanh năm không có ánh mặt trời. Tất nhiên loại linh thảo này thuần âm, là vật thuộc về cực âm. Dương cực tất suy, mà âm cực lại ngược lại. Nữ tử ăn Ngư Vĩ liên có lẽ không sao, nhưng nếu là nam ăn phải, không phải là dương khí sẽ bộc phát hay sao chứ?

Nghĩ tới đây, Từ Ngôn không khỏi hối hận. Nhất thời thông minh bị thông minh hại.


Chỉ trách hắn lịch duyệt yếu kém. Nếu sớm lên tiếng hỏi dược hiệu của Ngư Vĩ liên thì căn bản đã không rơi vào kết cục tính mạng như chỉ mành treo chuông thế này. Dù hắn không hỏi Tư Mã Lưu Lan hay Sở Bạch, thì chỉ cần hỏi tên đầu bếp béo Mập Cửu một câu thôi cũng được.

Hiện tại Từ Ngôn rất muốn bóp chết Mập Cửu, thế nhưng hắn lại không đi nổi một bước. Dược hiệu Ngư Vĩ liên sinh ra, được tích tụ qua nhiều ngày, hôm nay đã hoàn toàn bộc phát. Toàn thân Từ Ngôn không chỉ có mồ hôi lạnh, mà toàn bộ kinh mạch trên người hằn gồ cả lên trên, tựa như những con giun nhỏ khiến người khác không khỏi lạnh người.

Kiếp nạn đột nhiên xuất hiện khiến Từ Ngôn không kịp trở tay, Hắn chỉ có thể cắn chặt răng, dốc sức liều mạng ngăn chặn luồng dương khí kinh khủng này bốc lên.

“Hồng…Hồng Nguyệt!”

Tranh thủ còn tỉnh táo, Từ Ngôn gầm nhẹ tên nương tử mình. Đáng tiếc còn chưa nghe thấy người ta trả lời, hắn đã cảm thấy một luồng hơi bỏng rát tê tâm liệt phế kéo tới, rồi trước mắt tối sầm lại.

Ngoài cửa viện tử, bước chân nữ hài chậm lại, rồi sau đó nhanh chóng bước thẳng tới tú lầu.

Bàng Vạn Lý đã tỉnh lại. Tuy bị một kiếm đâm thủng phần bụng nhưng may mắn không thương tổn đến kinh mạch. Nhờ có lão tổ tông Bàng gia xuất ra linh đan dược hiệu mà Bàng Vạn Lý xem như đã giữ được tính mạng.

Bên ngoài phòng Bàng Vạn Lý là rất nhiều thân tộc lớn nhỏ đang đứng chờ. Những kẻ này không lo lắng nhiều đến sinh tử cùa Bàng Vạn Lý, mà là lo lắng xem chọn lựa gia chủ kế tiếp sẽ là người nào. Lão tổ tông bàng Phi Yến không lên tiếng, bọn hắn chỉ có thể yên lặng chờ đợi. Nếu như phụ thân đã không đáng ngại, Bàng Hồng Nguyệt cũng sớm rời khỏi.

Đã có đại ca chăm sóc phụ thân, Bàng Hồng Nguyệt vẫn không yên lòng nhưng nàng không muốn nhìn vẻ mặt mấy kẻ tộc nhân lúc này.

Bóng dáng Bàng Vạn Lý chém giết trên đài đấu đã trở thành hình ảnh rất ấm áp trong lòng Bàng Hồng Nguyệt. Hóa ra phụ thân nàng vẫn luôn cưng chiều người con gái này, tình thương của cha trước nay chưa từng thay đổi qua.


Mang theo tâm tình ấm áp, Bàng Hồng Nguyệt trở về tiểu viện. Nàng tạm thời chưa đi tới tông môn, ít nhất đợi thương thế phụ thân lành lặn rồi mới tính.

Vừa vào viện tử, Bàng Hồng Nguyệt đã nghe thấy tiếng Từ Ngôn thấp giọng gọi. Hàng mày thanh tú của nữ hài cau lại, bước nhanh vào tú lầu.

Đây là lần đầu tiên Bàng Hồng Nguyệt nghe thấy Từ Ngôn kêu gọi đầy thống khổ như vậy.

Đi vào trong phòng, liếc mắt nhìn thấy Từ Ngôn đang thống khổ cuộn mình trên giường, Bàng Hồng Nguyệt lập tức kinh hãi, chạy xem xét.

“Từ Ngôn, ngươi sao vậy?”

Trong tiếng lay gọi của Bàng Hồng Nguyệt, Từ Ngôn vẫn cau chặt hàng mày, gân xanh trên trán trên cổ nhảy lên, sắc mặt đỏ bừng.

Bàng gia không thiện về y thuật. Nên khi nữ hài nhìn Từ Ngôn như vậy, bèn nghĩ tới chuyện trúng độc đầu tiên. Do vậy mà nàng vội quay người chạy ra khỏi phòng định kêu nha hoàn đi mời thầy thuốc.

Kêu Minh Châu vài tiếng, nhưng viện tử hiện không có ai cả, đám nha hoàn hạ nhân đều bị đại quản gia điều đi cả rồi.

Nữ hài gấp rút dậm chân quay trở về phòng. Lúc này Bàng Hồng Nguyệt đã nhìn thấy toàn bộ gân xanh nổi dọc khắp cổ của Từ Ngôn, như thể sắp sửa căng nứt cả ra. Nàng vội vạch áo hắn nhìn xuống bên dưới. Đến lúc cả phần trên của Từ Ngôn bị cởi trần ra, ánh mắt Bàng Hồng Nguyệt lập tức tràn đầy hoảng sợ.

Chỉ thấy nửa người Từ Ngôn nổi đầy những con giun lớn, nhìn kỹ là những sợi gân máu như bị căng tràn quá mức, sắp sửa vỡ bung ra.


“Là Dương cực chi triệu!”

Nữ hài kinh hô lên lên mấy chữ đáng sợ kia. Sau đó nàng không nhịn được mà bịt miệng lại, ánh mắt đầy kinh hãi.

Là một đệ tử dòng chính của gia tộc tu hành, còn là thiên tài tu luyện, tất nhiên Bàng Hồng Nguyệt có nghe qua chuyện âm dương phân chia. Lúc còn nhỏ có thể nàng không để ý đến chuyện dương cực xuất hiện thế này, nhưng thiếu nữ năm nay đã mười tám, làm sao không biết được?

Bàng gia không có công pháp tiết dương, cho nên muốn cứu Từ Ngôn, Bàng Hồng Nguyệt chỉ còn một cách duy nhất mà thôi.

Thân thể xử nữ chí âm…

Bất chợt do dự, nữ hài không muốn Từ Ngôn phải chết, thế nhưng biến cố đột ngột này làm đầu óc nàng thật sự rối loạn.

Bộp!

Nữ hài ngồi đầu giường bị một bàn tay người túm chặt lấy. Trong lúc đầy mông lung, Từ Ngôn thống khổ gầm nhẹ một tiếng, như thể hung thú sắp phải chết.

Tỉnh táo và mê loạn không ngừng luân chuyển, trước mắt Từ Ngôn lúc thì là Bàng Hồng Nguyệt, lúc thì là một ngọn lửa nóng. Hắn gắt gao tóm chặt tay của nữ hài, yết hầu hắn khô nóng muốn nứt ra, không thể thốt nên lời nào được.

"Chỉ Kiếm..."

Giọng nói Bàng Hồng Nguyệt khẽ khàng, đôi mắt to trong veo còn có thêm cả một gợn nước mắt. Nữ hài cắn nhẹ lấy môi anh đào, do dự chốc lát rồi nhẹ nhàng cởi y phục xuống.


Không có nha hoàn nào trong viện tử cả, Bàng Hồng Nguyệt không còn cách nào khác. Nàng không thể trơ mắt nhìn Từ Ngôn bị dương cực chi triệu mà căng nứt kinh mạch được. Bởi như vậy, dù Từ Ngôn có may mắn sống sót cũng sẽ chân chính trở thành phế nhân, phế đến mức chân không đi nổi, tay không nhấc nổi, cả đời phải nằm trên giường.

Như vậy Từ Ngôn, sẽ chết đấy..

Bàng Hồng Nguyệt rất rõ ràng cái kết cục này, cho nên dưới ánh nến, một bóng dáng xinh đẹp in lên khung cửa sổ giấy. Sau đó bị Từ Ngôn ôm sát vào ngực.

Lục cục… lục cục…

Một hòn đá nhỏ lăn rớt xuống một bên. Mặt trên hòn đá còn có một dấu tay ấn nhẹ bên trên, giống hệt với dấu tay mà Từ Ngôn bóp quá chặt trên tay nữ hài để lại.

“Là ngươi sao… ở Mã Vương trấn…”

Lời nói rất khẽ, ánh nến đỏ cũng bị nữ hài phất tay thổi tắt. Ánh trăng khẽ luồn vào, chiếu rọi lấy hai bóng dáng triền miên trên giường.

"Hư Đan... Hồng Nguyệt!" Từ Ngôn dần tỉnh lại, hắn hoảng sợ nói lớn.

Đối mặt với tử địa, nhưng hắn vẫn nhớ đến chuyện thân thể nguyên âm có trợ lực với Bàng Hồng Nguyệt.

“Ta sẽ không để ngươi chết!” Nữ hài chau hàng mày thanh tú lại, sắc mặt tái nhợt thế nhưng đầy tỉnh táo, quật cường nói: “Dù cho cả đời này… ta không thành Hư Đan.”

Đại Phổ nổi lên một trận mưa gió, từng tràng pháo dần vang lên khắp kinh thành, một bãi chiến trường trong Bàng gia, tại buổi đêm nơi tú lầu thanh tĩnh vắng người này, ánh mắt Từ Ngôn dần bình tĩnh lại, tay ôm lấy bóng dáng mềm mại kia chặt thêm vài phần.

Có điều một vệt đỏ tươi trên mặt giường lộ ra dưới bóng trăng lại có chút chướng mắt…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận