Nhất Ngôn Thông Thiên

Dịch giả: Hoangtruc

Trong mắt trái hắn, nơi sâu kia là một mạng nhện chằng chịt đầy quỷ dị.

Đó không phải là mạng nhện thật sự, mà là những sợi tơ sương mỏng đan xen tạo thành hệt như một tấm lưới mạng nhện!

Mỗi sợi tơ sương đều nối với một tên Man tộc. Mà những sợi tơ nhện này lại chỉ đến từ một nơi duy nhất.

Phía Đông Nam, có một gian phòng lớn chỉ còn lại một nửa.

Gian phòng này cũng bị tàn phá như các gian phòng khác, lại cách rất xa Từ Ngôn nhưng hắn vẫn nhận thấy được. Sương mù cổ quái xuất hiện trong thành chắc hẳn có liên quan tới tầng băng cứng trên tường thành, có lẽ có quan hệ chặt chẽ với nửa gian phòng lớn kia.

Là cường giả Man tộc sao…

Trâm ngâm chốc lát, Từ Ngôn quyết định tìm kiếm cứu cánh cuối cùng. Bởi nếu cứ như vậy, bên phía Đại Phổ khó mà đoạt lại được thành Linh Thủy này, thậm chí còn không có cả cơ hội trốn chạy ra khỏi thành.

Trong Man tộc có người khống chế được cả thiên tượng. Phát hiện này khiến Từ Ngôn cảm thấy không tài nào tưởng tượng nổi. Nhìn tầng băng phủ kín trên tường thành, Từ Ngôn chợt nhớ tới tin tức về việc Hoàng thành Tề quốc bị tàn sát.

Có thể không dưng ngưng tụ ra được băng tuyết đến thế này, có thể tạo thành cả cầu thang băng tuyết thì tường thành có cao mấy cũng chỉ thứ đồ trang trí mà thôi. Chẳng lẽ lúc Hoàng thành Tề quốc bị tàn sát cũng là gặp phải tình cảnh băng tuyết khóa kín thành trì thế này hay sao?


Bước lên tầng băng cứng, Từ Ngôn không do dự nhìn xem phần cuối sương mù kia đang ẩn dấu thứ gì. Mắt trái của hắn có thể nhìn được khoảng cách rất xa, nếu có thể nhìn thấy cường giả Man tộc thì hắn quyết không ra tay nữa.

Vì một phần ân tình mà Từ Ngôn mới hiệp trợ Tả tướng, thế nhưng ân tình này còn chưa tới mức khiến hắn phải bán mạng. Không đánh lại, Từ Ngôn chắc chắn sẽ bỏ chạy.

Vừa định bước xuống thành, Từ Ngôn lại mãnh liệt ngẩng đầu.

Nơi góc đường cách đó không xa, một đội thiết kỵ Man tộc đang gào thét giết đến. Bọn chúng đang đuổi theo mười tên bại binh chạy thẳng hướng tới nơi này. Sau lưng đám Man tộc nàycòn có hơn một trăm đạo sĩ nữa.

Phía trước là một đám quân binh Đại Phổ, đuổi theo sau là Man tộc, mà sau cùng nữa là người của Thái Thanh giáo. Rõ ràng là ba nhóm người này vừa mới đụng mặt nhau, rồi nhanh chóng rơi vào cục diện hỗn chiến.

Khắp nơi trong thành này đều có thể nhìn thấy chuyện này, Từ Ngôn không để ý, định vượt qua đám người đó. Đột nhiên ánh mắt hắn khẽ đổi.

Từ Ngôn nhìn thấy Trần Đô trong đám người của Thái Thanh giáo.

Lần này Quốc sư đã phái Trần Đô suất lĩnh đệ tử Thái Thanh giáo đến hiệp trợ Tả tướng. Nếu đã gặp phải gã ở nơi đây, Từ Ngôn cũng có chủ ý.

Gian phòng lớn tản mát ra sương mù quái dị tuyệt đối không phải là vùng đất hiền lành.


Nếu tự mình đi tới có lẽ sẽ nguy hiểm, cho nên Từ Ngôn quyết định tìm kiếm vài sự trợ giúp. Tốt nhất là gài hàng vài gia hỏa Thái Thanh giáo sẽ không khiến hắn áy náy gì cả.

Đi xuống tường thành, Từ Ngôn hạ thấp phần mũ giáp xuống che gần kín gương mặt. Sau đó hắn nấp vào một chỗ khuất, hòn đá trong tay cũng được phóng ra.

Hắn đã dùng hết gần bảy tám phần Thần Võ đạn, chỉ còn dư lại chừng mười viên, cho nên đã sớm chuyển sang phi thạch lại. Phi thạch đánh lén, kéo theo đó là vài tên Man tộc ngã ngựa.

Uy lực của phi thạch không đủ xuyên qua được thiết giáp nặng nề, nhưng có thể đánh cho vài tên rớt xuống ngựa. Lúc đó chiến lực Man tộc lập tức giảm xuống ba phần. Quân binh Đại Phổ đã bị đuổi giết tới chân tường, trước mặt không đường đi, bọn hắn đành phải quay đầu dốc sức liều mạng. Đám người Thái Thanh giáo cũng vừa đến nơi, bènkéo tới, tiến hành chém giết Man tộc nơi tường thành.

Hơn một trăm cao thủ Tiên Thiên, lại thêm cường giả Trúc Cơ cảnh là Trần Đô, dư sức đối phó với hai ba mươi tên Man tộc kia. Không lâu sau, Man tộc đã bị đánh giết sạch sẽ.

Trần Đô lau vết máu trên mặt, đầy âm trầm đánh giá lại tường thành bên cạnh mình.

Thái Thanh giáo phụng mệnh giúp đỡ Tả tướng, thế nhưng Trần Đô gã lại không có ý định dốc sức liều mạng chiến đấu trong thành Linh Thủy. Lúc trước đám cự thú lông dài đã dọa gã không ít, về sau lại phát hiện thành Linh Thủy bị băng tuyết phủ kín, Trần Đô đã cảm thấy không ổn. Gã bèn mang theo đám cao thủ thủ hạ xung phong liều chết tiến đến sát tường thành. Ý định của gã là chạy ra khỏi thành này.

Con trai Tả tướng có chết hay không gã không quan tâm, cũng không muốn liều mạng giúp sức cho Tả tướng. Trừ phi đầu óc gã bị hỏng hết rồi.

Tường thành cao vài chục trượng, người thường nhảy xuống chắc chắn phải chết, cao thủ Tiên Thiên cũng không ngoại lệ. Trừ phi có được thiên phú thân nhẹ như yến có lẽ mới không chết được.


Nhìn tường thành một lúc lâu, Trần Đô khẽ nhếch miệng.

Gã quả thật là Trúc Cơ cảnh, nhưng không giải khai mạch thứ tư. Lúc giải khai được mạch thứ ba, gã đã phục dụng Trúc Cơ đan đạt tới Trúc Cơ cảnh. Không tới Tứ mạch, không đạt được thiên phú thân nhẹ như yến, cho nên gã có nhảy xuống e rằng cũng phải vứt mất nửa cái mạng.

Trần Đô lại chỉ có một kiện hạ phẩm pháp khí, không thể ngự kiếm phi hành được. Không bay được, coi như gã không thể trốn thoát khỏi tòa thành này.

Đang lúc gã đang do dự có nên kêu thủ hạ chuẩn bị dây thừng, trèo khỏi tường thành trơn trượt này ra ngoài hay không thì chợt nghe thấy có tiếng người nói.

“Phía Đông Nam có một nơi thông thẳng được ra tới ngoài thành.”

Nghe nói có thể đi thẳng ra ngoài, Trần Đô đầy kinh hỉ, đồng thời cũng đầy nghi hoặc không rõ tin kia thật hay giả. Gã đưa mắt nhìn quân binh vừa thông báo tin kia, nghi ngờ hỏi: “Ngươi là quân canh giữ thành Linh Thủy?”

“Giáo úy chịu trách nhiệm trông giữ cửa thành Nam, đã có tướng lĩnh thoát đi. Chi bằng các hạ liên thủ với ta, cùng nhau giết thẳng ra ngoài thành!” Từ Ngôn mặc một thân khôi giáp, cố đổi sang giọng nói khàn khàn thô kệch. Hắn lại đội mũ sắt, chỉ hở ánh mắt ra, lại đang là đêm tối nên căn bản Trần Đô không nhận ra được.

“Mà thông đến nơi đâu? Bắc Chiếu hay Đại Phổ?” Trần Đô cẩn thận hỏi. Nếu như thông đến Bắc Chiếu thì chạy ra khỏi thành lập tức sẽ phải dối mặt với nơi trú quân của Man tộc. Cho nên chỉ có thể thông về Đại Phổ mới được.

“Phía sau thành đó là Đại Phổ.”

Trần Đô yên tâm, do dự một chút, thấp giọng nói: “Dẫn đường, chúng ta cùng nhau chém giết ra ngoài!”

Nói giết ra ngoài thành nghe êm tai, đổi thành chạy ra ngoài thì quả thật đã đánh mất hết sạch thể diện của Thái Thanh giáo.


“Đi theo ta!”

Từ Ngôn khàn khàn quát một tiếng, sau đó dẫn đầu đi trước. Sau lưng hắn, Trần Đô suất lĩnh đám cao thủ theo sát phía sau.

Bọn họ đi trên đường cũng không thuận lợi lắm, gặp phải mấy đợt sóng Man tộc. Thế nhưng Từ Ngôn chọn đường tránh đi, hắn sợ mình động thủ sẽ bị Trần Đô nhận ra, như vậy sẽ thành công cốc. Dựa vào mắt trái, hắn mang theo đám người Thái Thanh giáo ngoặt rẽ bảy tám lần, càng lúc càng đến gần căn phòng phía Đông Nam.

Từ Ngôn cẩn thận lại đầy quen thuộc với địa hình khiến tia nghi hoặc cuối cùng trong lòng Trần Đô biến sạch sẽ.

Hiện tại Trần Đô hoàn toàn tin tưởng kẻ trước mặt mình chính là giáo úy biên quân thành Linh Thủy. Nếu là quân binh Đại Phổ vừa tới, không có khả năng quen thuộc địa hình trong thành như vậy cả.

Gã không biết bí ẩn mắt trái Từ Ngôn, còn tưởng rằng cũng chỉ là một kẻ nội ứng sợ chết chuẩn bị bỏ trốn mà thôi. Kỳ thật gã đã bị người ta mang đến một vùng tuyệt hiểm.

Nửa đêm, trời đất giá lạnh.

Nhiệt độ bên trong thành Linh Thủy càng lạnh lẽo. Cái hoàn cảnh lạnh như băng này càng thúc đẩy Man tộc đến từ Tuyết sơn thêm mãnh liệt. Bên phía Đại Phổ lại càng không xong. Vốn Đại Phổ đã quen với thời tiết ôn hòa, một khi nhiệt độ đang nóng lại hạ nhanh xuống, chiến lực của quân binh Đại Phổ cũng nhanh chóng đại giảm không gắng gượng nổi.

Ác chiến tiếp tục, chiến ý bên phía Đại Phổ đã phai nhạt đi rất nhiều, có không ít quân binh dần hội tụ đến thành Tây, đốt lên từng đống lửa. Nếu không có đại tướng quân Trình Nghị tọa trấn, chỉ sợ đội ngũ đã sớm tan tác. Dù vậy quân binh Đại Phổ đã không còn tâm trạng ứng chiến, kẻ nào kẻ nấy vây quanh đống lửa, trên mặt ánh lên một vẻ tuyệt vọng.

Nửa đêm về sáng, hỗn chiến trong thành Linh Thủy thưa dần, nhìn thấy cục diện như vậy, Trình Nghị bèn quyết định cố thủ tại thành Tây.

Đại Phổ lựa chọn thủ vững, kỵ binh Man tộc lại không ngừng chạy khắp đường sá, đuổi giết địch nhân còn rải rác trong nội thành. Từng tên kỵ binh như u linh gào thét trên con đường. Giữa đám địch nhân cường đại đáng sợ đó, có một lão tăng khô gầy như đang hóa duyên chậm rãi bước trên đường. Gương mặt lão tăng hiền lành hòa ái, chẳng qua ánh mắt lại lãnh khốc vô tình. Lão đang bước từng bước thẳng hướng về thành Tây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận