Nhất Ngôn Thông Thiên

Dịch giả: Hoangtruc

Nghị - nghĩa là kiên, mà cũng là nhẫn. Nam tử có tên là Trình Nghị kia quả nhiên là một vị chủ soái biên quan đầy kiên nhẫn. Y gào thét, khiến hàng mày lão tăng cách đó không xa phải nhướng lên, khiến đệ đệ ruột thịt dưới thành phải ghìm cương ngựa lại, càng khiến cho Tả tướng thống lĩnh mấy chục vạn đại quân nơi xa xa quyết định dùng pháo oanh kích tòa thành Linh Thủy.

"Nã pháo..."

Phần cuối sinh mệnh mình, Trình Nghị đột nhiên nở nụ cười. Tiếng cười đầy cao ngạo bất khuất, làm kinh sợ cả đám chim chóc trong bốn phía rừng đêm. Đến băng tuyết đóng kín trên lỗ châu mai cũng như bị hòa tan trong tiếng cười cuồng tiếu này.

Giữa trời đất có vô vàn sắc thái. Sắc thái của nam nhi, chính là màu đỏ.

Đó là màu của máu và lửa!

Một tấm lòng trung tâm, một lời nói nhiệt huyết, tướng quân sừng sững đứng đầu tường thành như một lá cờ nhuộm đỏ thắm phấp phới nơi biên thùy Đại Phổ, phấp phới hướng về cố hương.

"Nã pháo..."

Lão giả đứng trước trận, mắt đục ngầu đã nổi lên một tầng nước ướt, lẩm bẩm nhắc lại câu gào thét của đứa con mình.

Con lão ngay tại đầu tường, tiểu đạo sĩ Thừa Vân quan cũng trong thành, thế nhưng Trình Dục vẫn hạ quân lệnh nã pháo. Bởi vì lão cảm nhận được nguy cơ cực lớn, cũng càng tin tưởng câu hét trước lúc lâm chung của con mình.


Trình Dục có thể chắc chắn, trong thành Linh Thủy đã là đầm rồng hang hổ, đã thành nơi mà người lạ không thể nào tiến vào được.

"Nã pháo..."

Mệnh lệnh Tả tướng đưa ra, đám quân binh còn đang chần chừ do dự, Trình Dục đã cầm bó đuốc lên đốt kíp nổ. Kíp nổ đầu tiên vang lên, hòa trong giọt nước mắt rơi xuống của lão giả, vạn pháo cũng nổi lên!

Ầm ầm ầm…

Vô số tia sáng vượt qua tường thành nện vào trong nội thành, phá hủy tất cả phòng ốc vốn đã tàn phá, thổi tung các thi thể thành từng mảnh. Cảnh tượng như thiên phạt xuất hiện, như tận thế hàng lâm. Dưới hỏa lực này, dù có là tu hành giả cũng phải nuốt hận dưới Hoàng tuyền.

Bộp!

Trên đầu thành, một tên lực sĩ Man tộc cao lớn chộp lấy cổ Trình Nghị. Gã khẽ dùng lực một chút đã kéo đầu của vị đại tướng quân xuống. Trước mặt vô số binh mã Đại Phổ ngoài thành, đầu của Trình Nghị trong tay gã lực sĩ Man tộc dần nát thành bột mịn.

Cuộc chiến biên quan lần này, tướng quân trấn thủ thành Linh Thủy đã chết trận sa trường!

"Nhị ca!!!"

Trình Vũ trừng hai mắt đỏ ngầu, như nổi điên xông vào cửa thành. Thế nhưng lại bị thân binh bên cạnh giữ chắc lại.


Dưới sự bắn phá của Thần Võ pháo, nội thành đừng hòng có kẻ sống được. Lúc này đi vào, chỉ có một con đường chết mà thôi.

Trên đầu tường thành, lão tăng nhân già nua khẽ ngẩng đầu, rồi tụng niệm một đoạn chú ngữ tối nghĩa. Trong tiếng chú ngữ trầm thấp đó, bốn phía tường thành Linh Thủy lại dần xuất hiện băng tuyết. Tiếng băng tuyết tạch tạch đóng băng vang lên bốn phía, rồi từ tường thành dâng lên thành một hàng rào băng, dần tụ tập với nhau ngay điểm trung tâm tạo thành một cái lồng băng cực lớn, bao phủ toàn bộ tòa thành vào bên trong.

Thần Võ pháo vẫn phụt lửa không ngừng, nhưng Thần Võ đạn không phát nổ trên mặt đất nữa mà đã có biến hóa.

Từng viên Thần Võ đạn như sao băng phát nổ ngay trên lồng băng phía trên thành, tạo thành từng lỗ to nhưng không thể lọt vào nội thành.

Thủ đoạn kì dị của cường giả Man tộc rõ ràng đã chặt đứt uy lực của Thần Võ pháo. Đến lúc này, đông nghẹt thi thể bắt đầu cất bước trên đường lớn trong thành. Lúc đầu chậm chạp, sau đó chậm rãi guồng chân. Đến khi đám xác chết này ra khỏi thành thì đã nhanh như tuấn mã rồi!

Nhìn đại quân xác chết không chút tiếng động tuôn ra khỏi thành như nước lũ, không thiếu kẻ còn mất chân mất tay, như thể dã thú vọt tới, da đầu của thiên tướng biên quân đầy hiếu chiến như Trình Vũ cũng phải run lên.

Y không sợ người sống, thế nhưng đối mặt với đại quân xác chết đầy quỷ dị này đủ khiến bất cứ người nào cũng phải kinh hồn bạt vía.

Trình Vũ không kịp suy nghĩ nhiều, quân tiên phong của y đã phải đối mặt với địch nhân. Máu tươi đột nhiên bạo phát, dù những xác chết vung vẩy đao kiếm tàn phá trong tay kia bị chặt một đao lên cổ cũng như không cảm nhận được, không kêu lên một tiếng. Thế nhưng bên phía quân binh Đại Phổ bị chém trúng một đao, sẽ không thể đứng dậy nổi.

Bên chiến bên lùi lại. Trình Vũ đã sớm đổ mồ hôi lạnh. Cuối cùng y đã hiểu vì sao nhị ca phải liều mạng thét bảo nã pháo. Hóa ra là vì trong thành Linh Thủy đã xuất hiện loại địch nhân đáng sợ này.


Đại quân xác chết đột nhiên xuất hiện khiến bên Đại Phổ không kịp trở tay, đầy mệt mỏi ngăn cản. Lúc này Thần Võ pháo mới bắt đầu chuyển hướng bắn về phía cửa thành.

Xác chết lao ra khỏi nội thành quá nhiều, nếu không có Thần Võ pháo áp chế, hơn hai mươi vạn đại quân Đại Phổ còn sống đến giờ hẳn đã bị đại quân xác chết vây kín rồi.

Xác chết không đau, cũng không chết được thêm lần nữa, chỉ biết cắm đầu tiến lên. Có lẽ đám xác chết trước mắt này còn giết chóc đáng sợ hơn cả thiết kỵ Man tộc nhiều.

Phàm nhân đã không thể lý giải được thế cục chiến trường lúc này được nữa. Trình Dục tóc trắng đầy đầu càng thêm thế lương. Chẳng qua lão nhân này lại không lùi bước, mặc kệ đại quân xác chết đánh tới, mặc kệ nanh vuốt ma thần tiến sát, lão vẫn không lùi về sau nửa bước.

Bởi vì phía sau lão, có vô số bá tánh Đại Phổ…

Mục tiêu Thần Võ pháo thay đổi, miễn cưỡng ngăn chặn được xác chết từ trong thành lao ra. Băng tuyết bảo hộ bốn phía tường thành cũng chậm rãi lùi lại. Sắc mặt vị lão tăng xếp bằng đầu tường đã tái nhợt, xem ra lão cũng không kiên trì với thủ đoạn phòng ngự thế này lâu được.

“Nửa giang sơn Đại Phổ, Trình Dục…”

Đánh giá địch nhân cao như vậy đã nói rõ vị lão giả trong mắt lão tăng kia không thua gì cường giả tu hành giới cả. Dù lão không biết võ công, dù lão càng lúc càng già cả, nhưng vẫn là một hùng sư của quốc gia Đại Phổ này.

Dù cho tuổi già, tóc bạc răng rụng, vẫn cứ liều chết thủ hộ lấy lãnh địa của mình.

"Loại người này, không nhiều lắm!" Lão tăng nhàn nhạt nở nụ cười. Ánh mắt quỷ dị hòa ái nhìn qua lỗ châu mai, chẳng qua âm thanh khẽ nói lại khiến người khác như rơi vào hầm băng.

"Giết hắn đi."


Ô... Ô... Ô...

Trên tường thành, một lực sĩ Man tộc thổi vang tiếng kèn. Trận doanh Man tộc phía bên kia lại bắt đầu như nước lũ tràn ra, như dòng chảy màu đen tràn về phía thành Linh Thủy.

Rốt cuộc chủ lực chân chính của Man tộc đã quyết định chiếm giữ nơi biên quan trọng địa này. Trong đó ngoài thiết kỵ cường tráng, còn có rất nhiều cự thú lông dài xen lẫn bên trong.

Thời khắc này, mặt đất rung chuyển như thể giang sơn Đại Phổ cảm nhận được uy hiếp từ ngoại địch, đang không ngừng rên rỉ.

Mặt trời vừa nhô lên, chiến hỏa đã bắt đầu.

Bên phía Đại Phổ chỉ có thể dựa vào lực lượng của Thần Võ pháo chống chọi lại đám quân binh xác chết, lại thêm có tứ đại gia tộc thả ra linh cầm. Nhất thời ngoài cửa thành đã trở thành bãi chiến trường mới, còn nguy hiểm và thê thảm gấp trăm lần so với nội thành Linh Thủy đêm qua.

Đại chiến kéo dài từ nội thành đến ngoại thành đang không ngừng tiêu hao binh lực của Đại Phổ. Một khi Thần Võ đạn cạn kiệt, tình cảnh kế tiếp có thể đoán ra được.

Từ Ngôn không biết Tả tướng sẽ phải ứng đối thế nào khi đã dùng hết Thần Võ đạn. Hiện tại hắn chỉ biết nếu không khí xung quanh bị cạn sạch, hắn sẽ ngộp thở mà chết không nghi ngờ gì.

Không lâu sau thì Từ Ngôn cũng bị đánh thức bởi đau nhức kịch liệt bên mắt trái.

Đỉnh đầu là một vùng đen kịt, thỉnh thoảng có cát đất rơi xuống. Hắn vẫn còn ở trong thủy lao, còn lực sĩ Man tộc kia đã tan nát toàn thân.

Hai viên Thần Võ đạn phát nổ vẫn không thể hủy được địa lao thập phần chắc chắn này. Thế nhưng địa lao có chắc chắn thế nào cũng không thể chống đỡ được Thần Võ đạn trong ngoài oanh tạc đồng loạt. Trước khi lồng băng xuất hiện thì đã có Thần Võ đạn từ ngoài thành bắn vào, mười mấy viên Thần Võ đạn đã nổ nát mặt đất phía trên địa lao. Do đó mà địa lao nơi Từ Ngôn đứng đã hoàn toàn bị nổ sụp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận