Nhất Ngôn Thông Thiên

Dịch giả: Hoangtruc

Địa lao sụp xuống, lồng giam không may mắn tránh thoát được mà bị đá tảng đè sập cả. May mắn là sau khi nơi thủy lao dưới địa lao nơi Từ Ngôn ở đó lại chỉ bị sập hơn phân nửa, xung quanh Từ Ngôn còn chừa lại khe hẹp rộng chừng hai trượng. Thể nhưng nơi này lại chẳng cao bao nhiêu, hắn đứng lên chắc chắn sẽ đụng đầu.

Mắt trái đau đớn chỉ trong tích tắc rồi lại biến mất. Từ Ngôn tháo bịt mắt xuống, xoa xoa con mắt.

Sẽ không hút thêm khí tức gì chứ…

Mang theo lo lắng nặng nề, Từ Ngôn xem trái xem phải một lúc lâu, thỉnh thoảng còn trừng mắt trái lên nữa. Cả buổi trời không phát hiện mắt trái xuất hiện quái vật gì, hắn mới dần yên tâm.

Không có quái vật thò ra là tốt rồi, dù sao mắt trái của hắn đã cổ quái từ lúc còn nhỏ.

Hắn lại đeo bịt mắt lên, cũng không dám điều động linh khí quán chú vào mắt trái nữa. Trừ phi hắn phải ở trong hoàn cảnh phải chết, bằng không hắn tuyệt đối không muốn nhìn thấy móng vuốt đen kia.

Bị nổ sập?

Từ Ngôn ngốc chát nhìn chằm chằm vào đá tảng trên đỉnh đầu. Cái cảm giác bị nhốt trong hang đá thế này thật không tốt. Bởi vì chính hắn tự đi vào trong địa lao này, cho nên cũng biết rõ chắc chắn nơi này cách mặt đất phải hơn hai mươi trượng.

Ở sâu trong lòng đất như vậy, không biết khi nào mới sụp thêm nữa, khe hở duy nhất này mà sụp thì dù có tu vi Trúc Cơ cảnh cũng vẫn bị chôn sống như thường. Hơn nữa hắn cũng không thể đào bới lung tung được, nếu không vạn nhất đào đến nơi nào đất cát mềm yếu, kết cục chắc chắn phải bị chôn sống đấy.

Không nên xuống đây a…

Hối hận cũng không ích gì, Từ Ngôn phẫn hận cởi sợi dây thừng trên người mình xuống. Sở Linh Nhi vẫn còn phía sau lưng hắn.


Thầm đánh dấu một kí hiệu điềm xấu “Ngôi sao chổi” lên người vị tiểu công chúa Đại Phổ này, Từ Ngôn cũng quyết định sau này phải cách xa Sở Linh Nhi ra. Không có nàng, chắc chắn Từ Ngôn đã sớm chạy ra khỏi địa lao, sao có thể rơi vào kết cục thế này. Không nói tới chuyện thiếu chút nữa bị một tên Man tộc giết chết, lại bị rơi vào tình cảnh bị nhốt thế này.

"Khục khục khục..."

Bị động tác của Từ Ngôn làm bừng tỉnh, Sở Linh Nhi mở mắt. Không đợi nàng tỉnh táo nhìn quanh bốn phía thì một bàn tay to lớn đã bịt kín lấy miệng nhỏ của nàng.

Dây trói trên người Từ Ngôn đã được cởi bỏ, nhưng dây trói trên người Sở Linh Nhi vẫn còn đó. Lúc ấy vì trói cho chặt mà Từ Ngôn phải tốn không ít sức lực, cho nên vị tiểu công chúa lúc này đến nhúc nhích chút ít cũng không được.

"Chớ phun máu, phỏng người."

Từ Ngôn cau mày nói, một tay bụm lấy miệng Sở Linh Nhi, đưa mặt tránh ra thật xa.

Hắn đã nhìn thấy uy lực khi Sở Linh Nhi trào máu.

Tên Man tộc to con thiếu chút nữa bị phỏng mù mắt, nếu như phun lên mặt mình chắc chắn sẽ phỏng toàn bộ mặt hắn mất.

Hai mắt thiếu nữ lóe sáng, dần chuyển sang bình tĩnh lại, rồi khẽ nheo lại thành hình trăng lưỡi liềm. Nàng híp mắt cười nhìn Từ Ngôn đang không rõ chuyện gì.

Phát hiện đối phương đã an tĩnh lại, Từ Ngôn dần buông tay ra, quệt quệt khóe môi, miệng thở phì phì cởi bỏ dây thừng.

“Nơi này sụp rồi, chúng ta không đi ra được.”


Cởi trói cho Sở Linh Nhi ra, Từ Ngôn bắt đầu đánh giá chung quanh, tìm kiếm biện pháp thoát thân. Phía sau hắn, thiếu nữ cuộn người ngồi trong góc, suy yếu nói: “Ta không đi ra, nơi này rất tốt, rất ngăn nắp. Làm quan tài cũng được.”

“Ngươi muốn chết, nhưng ta còn chưa sống đủ a.” Từ Ngôn nhìn hồi lâu cũng không có cách gì cả, bèn ảo não ngồi đối diện Sở Linh Nhi, hỏi: “Không phải cô đang ở Đại Tề sao? Làm sao chạy đến Linh Thủy thành vậy?”

“Đáng lẽ ngươi phải ở Bàng gia, làm sao cũng tới Linh Thủy thành?”

Nữ hài nghiêng đầu hỏi lại, mang theo một phần nghịch ngợm. Có điều sắc mặt Sở Linh Nhi rõ ràng không tốt, tái nhợt đến không có chút máu nào cả.

“Ta trốn tới đây không được sao?” Từ Ngôn lại càng ảo não.

“Ta cũng vậy, ha ha ha, khục khục…” Nữ hài nghịch ngợm nở nụ cười. Mới cười vài tiếng lại ho khan một tràng, một tia máu tươi từ khóe miệng chảy xuống.

“Ai làm cô bị thương? Vì sao tay chân cô nóng bỏng người như vậy? Đến máu cũng phỏng được?”

Nhìn thấy thương thế đối phương nặng nề như vậy, Từ Ngôn bình thản trở lại, nhíu mày hỏi: “Chẳng lẽ cô trúng phải tà thuật gì của cường giả Man tộc hả?”

Sở Linh Nhi ho khan sau nửa ngày, lắc đầu, vô cùng suy yếu dựa vào góc tường, nói rất khẽ: “Là một lão hòa thượng bắt ta tới đây. Lão ta rất mạnh, có lẽ định dùng thân phận công chúa của ta chọc giận bên Đại Phổ. Còn thương thế trên người ta lại không liên quan tới lão, là bẩm sinh mà ra.”

"Lão hòa thượng?"

Từ Ngôn nghe vậy cả kinh, hỏi: “Có phải là một lão hòa thượng già gầy teo, nhìn như sắp chết đến nơi?”


Sở Linh Nhi hiếu kỳ gật gật đầu, nói: "Ngươi biết lão?"

"Vô Trí hòa thượng, phương trượng Ngọc Lâm tự, Khách Mục Man tộc..."

Từ Ngôn ánh mắt trở nên lạnh lùng. Hắn không quen biết nhiều hòa thượng cho lắm, chỉ biết chỉ có vị Vô Trí ở Ngọc Lâm tự là hòa thượng có quan hệ với Man tộc mà thôi.

Biết được Sở Linh Nhi bị đưa đến Linh Thủy thành là do Vô Trí hòa thượng, Từ Ngôn kết luận ra được chủ mưu sau lưng trận tập kích bất ngờ Hoàng thành Tề quốc kia chính là vị Khách Mục của Man tộc. Có điều hắn kinh hãi chính là năm đó trong lòng núi Ngọc Lâm, hắn đã từng giao thủ cùng Vô Trí, chẳng qua thân pháp đối phương quá mức quỷ dị, căn bản không thể nắm bắt được người ta.

Nghĩ tới đây, toàn thân Từ Ngôn chợt rét lạnh, trầm giọng hỏi: “Những thiết kỵ Man tộc kia làm thế nào xông vào Hoàng thành Tề quốc được?”

"Băng..."

Sở Linh Nhi nhớ lại tình cảnh đầy khiếp sợ kia, khẽ đáp: “Ngoài thành xuất hiện một sườn núi được đúc bằng băng chạy dọc từ mặt đất lên tới tường thành. Man tộc chạy băng dọc sườn núi ấy vọt vào Hoàng thành. Lúc ấy ta đang trốn trong lỗ châu mai, còn cho rằng đã tránh thoát được một kiếp. Không ngờ vừa trượt khỏi sườn băng ra ngoài tường thành đã gặp phải lão hòa thượng kia.”

“Cô đã giao thủ với lão?”

Sở Linh Nhi lắc đầu, nói: "Lúc ở Tề quốc ta đã phá Ngũ mạch. Có điều Tiên Thiên Ngũ mạch trước mặt lão ta căn bản không có cơ hội xuất thủ.”

Nghe được câu trả lời này, đáy mắt Từ Ngôn nổi lên một vòng kinh ngạc, tóc mai lại rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.

Từ Ngôn vẫn luôn cho rằng thảm sự núi Ngọc Lâm sụp xuống, chôn sống rồi hơn vạn đệ tử Quỷ Vương môn năm đó là do một tay mình tạo thành. Thế nhưng hôm nay nghĩ lại, hòa thượng Vô Trí có năng lực một đêm tàn sát sạch sẽ Hoàng tộc Tề quốc, võ giả Tiên Thiên trước mặt lão không có cơ hội xuất thủ, thì chuyện đánh nhau trong núi rõ ràng là người ta đùa bỡn đám cao thủ Quỷ Vương môn kia.

Tính cả Từ Ngôn hắn nữa, tất cả đều bị Vô Trí Ngọc Lâm tự đùa bỡn!

Nhớ lại lúc ấy bản thân mình chém gãy mấy cột đá, Từ Ngôn thầm giật mình. Con Xuyên sơn giáp bên cạnh lão hòa thượng Vô Trí cũng tương tự như Yêu linh, đụng gãy cột đá còn nhiều hơn số cột đá thập thất Thái Bảo hắn chém gãy.


Năm đó Ngọc Lâm sơn sụp xuống quả nhiên là tính toán của hòa thượng Vô Trí. Mục đích của yêu tăng kia chính là chôn giết hơn vạn đệ tử Quỷ Vương môn.

Năm đó nhìn thấy Vô Trí chỉ để lộ ra thực lực Trúc Cơ, hóa ra lão mới là một con heo ăn thịt hổ.

Đoán ra chân tướng năm đó, Từ Ngôn lạnh lẽo cả người. May mắn năm đó hắn không nhìn chằm chằm vào Vô Trí mà chỉ đặt toàn bộ chú ý lên người đám Thái Bảo kia. Nếu thật muốn giết chết lão hòa thượng, không rõ hắn đã phải chết bao nhiêu lần rồi.

Vốn là trọng thương tà phái Tề quốc, rồi sau đó đồ diệt Hoàng tộc khiến cho Tề Quốc đại loạn. Tiếp đó là gây rối Linh Thủy thành, tiêu hao đại lượng binh lực Đại Phổ. Từ Ngôn xem ra dụng ý của Man tộc không giống như xâm lược, mà như là một loại khiêu chiến, hoặc là nói thành là khiêu khích.

Man tộc tuyên chiến với ai?

Không phải hai nước Tề Phổ, mà là tông môn tu hành ẩn sau lưng hai nước.

"Đúng là loạn thế a..."

Từ Ngôn thở dài một tiếng, không suy nghĩ nhiều nữa. Hắn vốn cho rằng mình đã trở thành tu hành giả Trúc Cơ cảnh, đã mạnh mẽ hơn nhiều. Hôm nay mới chính thức phát hiện tu hành giả Trúc Cơ cảnh vẫn chỉ là con sâu cái kiến trong mắt những cường giả mưu đồ thiên hạ kia mà thôi.

Ọt ọt ọt…

Bụng Từ Ngôn sôi réo rồi. Trời bên ngoài có lẽ đã sáng choang, là lúc hắn nên ăn điểm tâm sáng rồi.

Trước tiên phải nên đi ra ngoài mới được. Nếu bị nhốt dưới lòng đất quá lâu, đói mấy ngày không sao, nhưng không gian nhỏ như vậy tất có rất ít không khí. Đến khi không khí bị hút sạch, chưa kịp chết đói đã bị ngộp thở mà chết trước rồi.

Nghe tiếng bụng Từ Ngôn sôi réo, Sở Linh Nhi tò mò trừng mắt nhìn. Mà Từ Ngôn cũng ngẩng đầu nhìn về phía vị công chúa kia, có điều hai mắt sáng rỡ tràn đấy hung tính và đói khát.

Như thể một con sói hoang đang rình thỏ trắng trước mặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận