Nhất Ngôn Thông Thiên

Dịch giả: Hoangtruc

Âm giọng đòi lại túi trữ vật của Từ Ngôn không nhỏ, toàn bộ mọi người trong quảng trường, kể cả trưởng lão chấp sự đều nghe thấy rõ ràng.

Anh em bà con với nhau đòi lại túi trữ vật là chuyện khá mới mẻ không dễ gì nhìn thấy. Vì vậy mọi người đều đồng loạt tò mò quay lại nhìn.

Từ Ngôn cũng rất bất đắc dĩ mới xài loại hạ sách này. Bởi đây là cơ hội duy nhất của hắn. Trước mặt trưởng lão chấp sự, hắn không tin Khương Đại còn có thể chống chế.

Hắn không thể đi Linh Yên các, bởi thân phận Khương Đại rất khả nghi, nhất định cũng đang che dấu tu vi. Đến Linh Yên các rồi, Từ Ngôn còn không quen thuộc cuộc sống nơi đấy, thiết nghĩ muốn đòi lại túi trữ vật còn khó khăn hơn nhiều. Cho nên Từ Ngôn thừa dịp này nhanh chóng xé rách da mặt. Chỉ cần cầm túi trữ vật trở về, Từ Ngôn lập tức bày ra ngọc bội thân phận của Hoàng tộc Sở gia, đồng thời lộ ra tu vi Lục mạch, như thế không sợ không đi được Sở Hoàng sơn.

Từ Ngôn thập phần khôn khéo, ý định của hắn cũng thập phần ổn thỏa, mà thời cơ chất vấn cũng càng được lựa chọn cẩn thận tỉ mỉ. Đến Khương Đại cũng không nghĩ ra Từ Ngôn lại hô to lên vào lúc này.

Một khi hô lên được, Từ Ngôn lập tức yên tâm. Hắn không sợ Khương Đại trở mặt, hắn chỉ sợ mình hô không lên tiếng được.

Từ Ngôn khẽ nheo nheo hai mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gã thanh niên béo. Lúc đầu Khương Đại có chút ngạc nhiên, rồi sau đó như không có việc gì xoay người lại, không vội vàng đi đến pháp khí phi hành.

“Lại nói bậy nữa rồi. Em họ à, quái bệnh mộng du này của ngươi khi nào mới đỡ hơn hả?” Chẳng những Khương Đại không sợ hãi, mà còn mỉm cười nói. Gã đầy trầm ổn như thể chưa từng lấy trộm túi trữ vật của Từ Ngôn qua.


Nhìn đối phương không chút sợ hãi, Từ Ngôn phác giác chuyện có chút không ổn. Có điều bây giờ hắn cũng không thể nghĩ cách nào khác được, đành đưa tay chỉ vào Khương Đại quát to: “Lúc còn bé ngươi luôn ức hiếp ta, đến tông môn rồi còn cướp mất túi trữ vật của ta. Mau trả ta!”

Anh em bà con cũng không tính là họ hàng gần, trở mặt thành thù cũng là chuyện không hiếm thấy. Đám người xung quanh bắt đầu nghị luận ồn ào. Mấy vị đệ tử chân truyền không nói gì, đám tân đệ tử lại cảm thấy có chuyện vui.

“Em họ ngươi nhớ lộn rồi. Tất cả gia sản của chúng ta đều đã đổi thành Trúc Cơ đan cả, ngươi còn túi trữ vật nào nữa chứ? Tranh thủ tỉnh táo lại đi, sắp đến tông môn rồi, đừng làm chuyện xấu hổ nữa.”

Khương Đại nói xong định tiến lên giữ chặt lấy Từ Ngôn thì hắn đã vội lách mình tránh đi.

“Đừng giả bộ nữa!” Từ Ngôn không muốn bị đối phương đụng đến, vội hô to: “Nơi tông môn chính phái, cường giả hội tụ thế này không dung lũ tiểu nhân như ngươi đâu. Trả ta túi trữ vật, nếu không chúng ta đến tìm trưởng lão chấp sự nhờ giải quyết.”

Trần Quy ở phía xa nhìn hai người liếc, vẻ mặt có chút không vui.

Tuy nói trưởng lão chấp sự ở Chấp Sự đường không chỉ có một người, thế nhưng Trần Quy gã cũng không có tâm tư đâu mà quản mấy chuyện lông gà vỏ tỏi thế này.

Vẻ mặt của Trần Quy đã rơi vào trong mắt vị thanh niên dẫn đội bên phía Linh Yên các. Phát hiện vị trưởng lão chấp sự này không vui, người này vội nhanh chóng bước lên đứng giữa Từ Ngôn và Khương Đại, nói: “Hai người các ngươi thật sự là anh em bà con?"


Từ Ngôn gật đầu, Khương Đại tức thì khẽ giật giật khóe miệng.

Người đệ tử chân truyền mắt híp kia chỉ vào mình nói: “Ta là đệ tử chân truyền Linh Yên các, tên là Nhiếp Ẩn, các ngươi có thể gọi ta là Nhiếp sư huynh. Các ngươi đã bái nhập vào Linh Yên các ta, đã thành sư huynh đệ, lại là bà con, thế nào mà còn mạnh mẽ đoạt túi trữ vật của người thân mình như vậy?"

Nói qua, Nhiếp Ẩn nhìn về phía Từ Ngôn, hỏi: "Lúc nãy trước khi tới tông môn, anh họ ngươi đã đoạt túi trữ vật của ngươi?"

“Chính xác là vậy!” Từ Ngôn vội nói: “Nhiếp sư huynh, túi trữ vật của ta ngay trên người hắn, bên trong có đồ đạc chứng minh thân phận ta."

Nhiếp Ẩn nghe nói nhẹ gật đầu, chuyển hướng Khương Đại, nói: "Ngươi nói, đến cùng có cướp túi trữ vật của em họ ngươi hay không? Huynh đệ phản bội nhau không phải là chuyện hay ho gì, không nói chuyện này sẽ khiến người ta nhìn vào mà cười chê, sau này các ngươi còn ở chung với nhau nữa. Dù sao cũng là người thân, đã lấy đồ của người ta thì trả lại đi.”

Xem ra vị đệ tử chân truyền Linh Yên các này tương đối hiểu chuyện, hơn nữa kinh nghiệm phong phú, điều giải những chuyện phân tranh đầy thuận buồm xuôi gió.

“Đã nói không lấy, là không lấy!” Khương Đại nhếch miệng, nói: "Nhiếp sư huynh không tin, vậy cứ lục soát người a. Em họ ta đây có chút bệnh không tiện nói ra, đầu óc nói không chừng lại thỉnh thoảng trở nên hồ đồ.”

Nói xong, Khương Đại dang hai tay ra, không ngại để cho người ta soát người.


Nhiếp Ẩn nghe Khương Đại nói xong, chính y cũng nhìn không thấu hai người anh em họ cổ quái kia rồi.

Y bèn nghi ngờ nhìn về phía Từ Ngôn.

"Ta đến lục soát!"

Từ Ngôn minh biết túi trữ vật mình ngay trên người Khương Đại, hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này. Có trưởng lão chấp sự cách đó không xa đang nhìn lại, hắn cho rằng Khương Đại cũng không dám động tay động chân gì.

Bước ra trước, Từ Ngôn không khách khí lục soát từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, đến quần trong của Khương Đại cũng bị lục soát qua ba lượt.

Mặt mày Từ Ngôn càng lúc càng tái nhợt. Lục soát cả buổi, vậy mà hắn không thấy chút bóng dáng túi trữ vật của mình đâu cả.

Tuy nói túi trữ vật nhỏ gọn, thế nhưng cũng cỡ bằng lòng bàn tay. Cho nên dù có giấu kĩ thế nào cũng không có chuyện không lục soát ra được. Hôm nay không tìm thấy túi trữ vật làm chứng, Từ Ngôn sẽ biến thành nói hưu nói vượn, mà Khương Đại tức thì đã thành khổ chủ.

"Không có."

Khương Đại buông hai tay, hảo ý nói: "Yên tâm đi em họ. Lần này chúng ta bái nhập Linh Yên các, nhất định có thể luyện chế ra loại linh đan chữa tốt bệnh cho ngươi. Loại người trí nhớ hồ đồ như ngươi, nếu không chữa khỏi, ta cũng không có mặt mũi nhận làm họ hàng thân thích với ngươi trước mặt mọi người a, đi!”

Một phát bắt được Từ Ngôn, Khương Đại đi lên pháp khí phi hành.


Từ Ngôn đắng chát, hết lần này tới lần khác lại không phản bác được. Nắm tay đối phương lại như kìm sắt, căn bản không giãy thoát ra được.

Không tìm ra túi trữ vật, Nhiếp Ẩn cũng thở dài một hơi. Một người mất mặt không tính là gì, nếu thật sự hai người bà con này xuất hiện tranh chấp như vậy, y thật không dám đưa hai tân đệ tử này trở về Linh Yên các được cả.

Phần thể diện này Linh Yên các không gánh nổi được.

Nếu Từ Ngôn có bệnh khó nói phát tác, hiểu lầm anh họ của mình cũng không coi vào đâu. Nhiếp Ẩn chắp tay chào mấy vị đệ tử chân truyền còn lại, nhanh chóng thúc giục pháp khí phi hành, bay sâu vào trong một dãy núi.

Ngồi đang pháp khí phi hành có thể nhìn thấy mọi cảnh quan trong tông môn to lớn này, đám tân đệ tử tò mò nhao nhao nhìn xem thế nào. Vài người gặp ngọn đại điện to lớn trên mặt đất, đều chỉ trỏ, khuôn mặt đầy vẻ mới lạ không thôi. Chỉ có Khương Đại cùng Từ Ngôn ngồi phía sau thuyền là khác, một kẻ vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng, cũng không nhìn tới cảnh trí đồ sộ ngoài kia. Còn một kẻ mặt mày đầy sầu khổ, đầy ủ rũ.

"Từ Chỉ Kiếm..."

Khương Đại liếc mắt nhìn người thanh niên bên cạnh thấp giọng nói: "Chờ đến Linh Yên các, nhất định sẽ trị thật tốt bệnh của ngươi. Về sau nhớ kỹ, coi như thật sự có túi trữ vật thượng phẩm cũng không thể đơn giản mang trên người được. Không nói đến chuyện bị người khác dòm ngó, mà đôi khi còn phải ném cả mạng đi đấy! Như vậy chẳng phải không may hay sao?”

Sao Từ Ngôn có thể không nghe ra lời châm chọc trong đó, nếu không phải bàn tay đối phương nắm chặt lấy tay mình, hiện tại hắn đã sớm lao đầu nhảy xuống rồi sau đó bỏ trốn mất dạng rồi.

“Đỡ nhiều rồi, không sao, không cần anh họ quan tâm tới đâu. Ngươi cứ làm việc của mình đi, đừng để ý tới ta.”

Vẻ mặt Từ Ngôn đầy đau khổ, nói một câu. Tuy hắn không có túi trữ vật, thế nhưng vẫn còn Sơn Hà đồ sau lưng. Dù hắn có té xuống cũng có thể không chế được pháp khí phi hành của mình. Đáng tiếc đã bị người tóm được, lại còn trong sơn môn của Kim Tiền tông, coi như hắn có trốn cũng khó thoát khỏi đại trận huyền ảo bao phủ cả tông môn này được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận