Nhất Ngôn Thông Thiên

Dịch giả: Hoangtruc

Trên đường đi, Từ Ngôn dần đè nén sát ý trong lòng xuống lại. Không lâu sau, Bàng Hồng Nguyệt cũng phát hiện ra bóng dáng Từ Ngôn.

Bàng Hồng Nguyệt nhìn thấy được bóng dáng Từ Ngôn trên thuyền gỗ ở phía xa kia, cả người nàng khẽ run lên, ánh mắt đầy lo nghĩ.

Nàng đang lo lắng cho tình cảnh Từ Ngôn. Đệ tử chân truyền của Hứa gia còn đang bên cạnh nàng. Mà thật ra Hứa Kính Chi cũng ở đây, nếu bị Hứa gia phát hiện, Từ Ngôn sẽ lâm vào tình cảnh nguy hiểm.

Phía cuối ánh mắt của nữ hài, Từ Ngôn chậm rãi ngẩng đầu lên. Trước đó mặt hắn còn không chút biểu cảm, một khắc sau khóe miệng đã nhếch lên nở nụ cười hề hề ngốc nghếch.

Dùng là đang cười ngây ngô, ánh mắt Từ Ngôn vẫn tràn đầy thâm tình khiến gương mặt Bàng Hồng Nguyệt khẽ đỏ lên, thoáng hiện ra một vẻ oán trách rồi nhanh chóng tán đi. Môi đào của nàng khẽ mấp máy, yên lặng dặn dò một câu.

Cẩn thận...

Từ Ngôn nhìn qua, hiểu được nương tử dặn dò, khẽ gật đầu rồi lại cúi đầu xuống.

Hắn nhìn ngọn lửa cực kỳ nhỏ bé trong lòng bàn tay, ánh mắt lập loè liên tục.

Thừa dịp còn đang trên đường, hắn cẩn thận cảm nhận mối liên hệ giữa mắt trái mình và Viêm Hỏa quyết.


Trong khoảng thời gian bái nhập vào tông môn này, Từ Ngôn đã học được không ít thứ. Thế nhưng lại gần như chưa học được bất cứ thứ gì có thể chân chính bảo vệ tính mạng hắn được.

Súc Linh quyết không có hiệu quả đối với vật còn sống, ngoại trừ thu nhỏ vài thứ thì không có tác dụng gì nữa, nói là công pháp gân gà cũng đã quá phóng đại rồi. Thiên thạch thuẫn thì có thể ngăn cản được một lần kiếm khí, nhưng nếu gặp phải cường địch chân chính cũng chỉ phát huy được tác dụng có hạn mà thôi. Xà hồn quấn trên cánh tay có uy lực nhỏ bé. Thứ duy nhất có thể ra tay được chỉ có Phách Đao quyết và Viêm Hỏa đã quyết.

Mắt trái hắn có thể khống chế độ mạnh yếu của Viêm Hỏa quyết. Cho nên Từ Ngôn cần phải nhanh chóng quen thuộc với loại năng lực không người biết tới này.

Chỉ khi thuần thục chuyển hóa lực lượng trong mắt trái, Từ Ngôn mới chính thức có được thủ đoạn bảo vệ tính mạng.

Nơi nào có thể thu nạp âm hồn chi khí chứ...

Suy tư nửa ngày, Từ Ngôn siết mạnh tay, ngọn lửa ảm đạm trong lòng bàn tay bị dập tắt hoàn toàn.

Có lẽ mắt trái hắn không chỉ thu nạp âm khí, mà linh khí cũng có thể trở thành lực lượng cho mắt trái được.

Chung quanh là đồng môn, cho nên hiện tại Từ Ngôn không cách nào nghiệm chứng suy đoán của mình.

Hắn bèn nhắm hai mắt lại, không vận chuyển Viêm Hỏa quyết nữa. Sau một ngày, hắn đại khái đã nắm giữ được thủ pháp dùng mắt trái tăng cường Viêm Hỏa quyết rồi. Chỉ cần không xúc động đến nơi sâu trong mắt trái là sẽ ổn thỏa. Như thế hắn vẫn có thể sử dụng được cỗ lực lượng kia.


Nếu có thể gia tăng uy lực của pháp thuật hỏa diễm, Từ Ngôn quyết định thử xem dùng mắt trái có thể gia tăng linh khí trong đan điền mình hay không.

Nếu nhìn lên từ trên mặt đất, sẽ thấy vài chục con thuyền gỗ phi hành trên không trung như một bầy chim nhạn đi trú về phía Nam. Với thị giác của phàm nhân thì không cách nào nhìn ra chân tướng của pháp khí phi hành này.

Đường xá rất xa, nghe nói dịch châu chấu nặng nhất là ở phía nam Đại Phổ. Mặc dù dùng đến pháp khí phi hành cũng phải mất mấy ngày mới đến nơi.

Mới đầu ngồi trên pháp khí, đám tân đệ tử còn hưng phấn. Sau hai ngày đường phi hành, bọn họ đã mất đi cảm giác mới lạ, phần lớn bắt đầu yên lặng ngồi xuống tu luyện. Thuyền gỗ cũng trở nên vô cùng yên tĩnh.

Hành động của Từ Ngôn không khiến ai nhận ra có gì khác thường. Cũng như người khác, hắn một mình tu luyện. Thế nhưng tâm cảnh Từ Ngôn lúc này lại nhưng có chút thất lạc.

Khi thử dẫn dắt lực lượng kỳ dị từ mắt trái vào đan điền, Từ Ngôn phát hiện linh khí trong đan điền không hề biến hóa. Vốn lúc đầu có bao nhiêu linh khí, thì bây giờ vẫn y hệt như vậy.

Xem ra lực lượng mắt trái chỉ có liên quan tới hỏa diễm, không có thêm trợ lực gì với tu vi bản thân rồi.

Có thêm một loại năng lực đã không dễ dàng, Từ Ngôn cũng không phải loại người có lòng tham không đáy. Càng cảm giác rõ khí tức trong mắt trái mình, Từ Ngôn cũng phát hiện ra một tai hại lớn. Đó là lực lượng trong mắt trái rất có hạn, sau khi tăng cường Viêm Hỏa quyết xong thì tinh văn trong mắt trái cũng trở nên ảm đạm không chịu nổi.


Không thể lạm dụng mắt trái nhiều được, nếu không lại cũng không cách nào cường hóa Viêm Hỏa quyết lên được.

Cắt đứt liên hệ với mắt trái, Từ Ngôn âm thầm trầm ngâm.

Thử nghiệm mấy ngày này đủ để hắn phát giác được năng lực khống hỏa của mắt trái, đồng thời cũng mơ hồ phát hiện sâu trong mắt trái còn có thứ gì đó khác thường.

Tu hành giả Trúc Cơ cảnh không cách nào nội thị bản thân, Từ Ngôn chỉ có thể dựa vào cảm giác nhạy cảm mà mô phỏng lại. Hắn cho rằng thứ khác thường trong đáy mắt mình nhất định có liên quan tới móng vuốt màu đen lúc trước.

Nhớ tới móng vuốt màu đen từ trong mắt trái lao ra, hàng mày Từ Ngôn không khỏi nhíu chặt lại.

Xem ra với cảnh giới trước mắt, hắn không cách nào xem thấu bí ẩn thật sự trong mắt trái được. Đành đợi đến lúc tu vi cao hơn mới có thể do thám được con quái vật kia trong đáy mắt kia.

Chỉ cần không dốc sức liều mạng trùng kích linh khí vào mắt trái, có lẽ móng vuốt màu đen cũng không đơn giản xuất hiện. Điểm này cũng khiến Từ Ngôn thoáng an tâm.

"Châu chấu, một đám thật lớn!"

Đột nhiên Trần Minh kêu lên khiến nhiều người trên thuyền gỗ phải đưa mắt nhìn lại.

Từ Ngôn ngồi lại bên mé thuyền, bèn đưa mắt nhìn xuống. Chỉ thấy bên dưới xuất hiện một đại dương màu xanh lá mênh mông. Vô số con châu chấu tạo thành một loại thiên tai kéo theo tiếng gáo rít từ xa đi tới. Bãi cỏ nơi núi rừng dần hòa tan. Không lâu sau, núi đồi xanh mướt chỉ còn trơ lại thân cây trụi lủi. Chỉ thoáng chốc, ruộng đồng hoa mầu bị gặm ăn sạch sẽ không còn gì.

Đây chỉ là một bầy châu chấu nhỏ mà thôi. Nếu số châu chấu xuất hiện gấp vài lần, có lẽ trăm dặm quanh đây sẽ không còn sót một ngọn cỏ nào nữa!


Gặp dịch châu chấu, nói rõ nhiệm vụ đã bắt đầu. Hơn ba mươi con thuyền gỗ ầm ầm tản ra bay về những phương hướng riêng. Từ Ngôn nhìn thấy có bốn năm con thuyền gỗ đang đuổi sát theo bầy châu chấu vừa rồi mà đi, không rõ đó là môn nhân mạch nào.

Mỗi chi mạch đều chịu trách nhiệm tiêu diệt một bầy châu chấu riêng. Chuyện này đã sớm phân phối xong xuôi, chân truyền dẫn đội mỗi chi mạch đều rõ ràng chuyện này, cho nên đến nơi này liền biến thành cục diện mỗi người tự chiến lấy.

Rời xa đám đệ tử các chi mạch khác rồi, thế nhưng Từ Ngôn vẫn luôn nhìn về một hướng khác nơi chân trời. Trong mắt trái của hắn, bóng dáng áo đỏ kia đã tụ tập lại với các đệ tử Tự Linh đường khác, hướng tới một hướng mà đi. Mà vị Nhạc trưởng lão chịu trách nhiệm trấn giữ lần này vẫn luôn xếp bằng trên thuyền mộc, ở lại ngay tại nơi này.

Trưởng lão đi theo không có khả năng bảo hộ tất cả đệ tử. Đệ tử Kim Tiền tông tứ tán khắp nơi, chốc lát sau đã cách nhau rất xa. Chỉ cần vượt ra khỏi phạm vi nhất định được, cường giả Hư Đan cũng không cách nào phát giác được nguy hiểm tiến đến. Lúc này chỉ có thể nhìn xem thường ngày ai thân thiết với vị trưởng lão kia hơn, sẽ chân chính nhận được cường giả che chở.

“Nhiếp sư huynh, chúng ta cũng tìm một bầy châu chấu đi, giết sạch châu chấu. Như vậy nhiều người sẽ không phải chết đói nữa."

Từ lúc nhìn thấy châu chấu, Trần Minh đã lộ vẻ tức giận bất bình. Dịch châu chấu mang lại cho y đầy cảm xúc, chỉ nhìn thôi cũng khiến y đầy tức giận.

“Đừng nóng vội, dịch châu chấu không thể chỉ có một bầy. Sớm muộn gì chúng ta cũng có cơ hội xuất thủ."

Nhiếp Ẩn không hổ là đệ tử chân truyền, lúc này đầy ổn trọng dặn dò: "Châu chấu bình thường không đáng sợ, nếu gặp phải Yêu vật châu chấu, mọi người nhất định phải cẩn thận. Dù sao tu vi của các ngươi chống lại yêu vật sẽ cực kỳ nguy hiểm."

Châu chấu sẽ không ăn người, thế nhưng Yêu vật thì khác. Nghe nói có khả năng gặp phải Yêu vật, đám đệ tử bắt đầu cẩn thận lại.

Lại phi hành một buổi nữa, nơi chân trời chợt xuất hiện một cảnh tượng như bão cát. Lúc này là một bầy châu chấu còn đáng sợ hơn lúc nãy nhiều. Thẳng đường đi của bọn chúng là một tiểu sơn thôn có vài trăm người cư trú.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận