Nhất Ngôn Thông Thiên

Dịch: Hoangtruc

Trời mới chuyển sang tối, trong phòng của Từ Ngôn đã nồng nặc mùi rượu.

Hôm nay ngoại trừ Phỉ lão tam ra thì chẳng còn ai dám đến phòng Từ Ngôn nữa cả. Dù là Phỉ lão tam tươi cười đầy chân thành, nhìn thấy một bàn đồ ngon rượu ngọt thì gã cũng không nuốt trôi được, chỉ có thể phụng bồi uống rượu bên cạnh mà thôi.

Lưu Khuê đầy yếu ớt đã hồi phục hơn không ít, miễn cưỡng ngồi đối diện Từ Ngôn. Y còn cầm đũa không nổi, sau này có Phỉ lão tam giúp đỡ mới ăn được vài miếng.

"Nếu không có sư huynh, chỉ sợ cái mạng này của ta không còn... Huhuhu..."

Đang ăn, không rõ Lưu Khuê nghĩ đến chuyện gì đó đầy thương tâm mà trở nên nghẹn ngào, cuối cùng chuyển sang than khóc.

"Ta không muốn ở lại chỗ này nữa, ta muốn trở về..."

"Lưu sư đệ, sống ở đâu thì nên theo đó." Từ Ngôn cười nhạt một tiếng, mở miệng cắt ngang tiếng khóc của đối phương, nói: "Nghỉ ngơi nhiều, dưỡng thương cho tốt vào. Chúng ta còn phải dốc sức một phen ở Thiên Quỷ tông này, sớm ngày trở thành đệ tử hạch tâm mới không uổng công hành tẩu giới tu hành chứ."

Lời nói chân thành nhưng ánh mắt Từ Ngôn đã chuyển lạnh lẽo. Lưu Khuê còn muốn nói gì đấy nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Từ Ngôn, lại nhìn qua Phỉ lão tam ngồi bên cạnh. Cuối cùng y cũng không nói nên lời.

"Ngày mai ta sẽ đến gặp ngươi, tiện thể mang cho ngươi chút ít đan dược chữa thương."

Từ Ngôn không nhanh không chậm nói: "Hôm nay đã mệt mỏi rồi. Phỉ lão tam, đưa hắn trở về đi."

Từ Ngôn phân phó xong, Phỉ lão tam lập tức đứng dậy đỡ Lưu Khuê rời đi. Nghe nói ngày mai Từ Ngôn sẽ mang theo đan dược chữa thương qua, tinh thần Lưu Khuê mới đỡ được chút ít. Dù sao giải độc đan của y vẫn còn trong tay Từ Ngôn.


Đợi đến lúc hai người kia đi rồi, Từ Ngôn mới đóng cửa phòng lại, lấy giải độc đan mà Triệu Lĩnh đưa ra cẩn thận xem xét.

Đan dược này giống hệt của Lưu Khuê, bởi vậy có thể xác định đối phương không biết mình là người Hứa gia muốn tiêu diệt. Chẳng qua hắn nhất thời không nhìn ra được dấu vết cổ quái bên trên đan dược là thứ gì.

Hắn nhẹ trừng mắt trái lên. Không lâu sau đó, trong mắt trái Từ Ngôn đã nhìn thấy được mặt ngoài của đan dược quả thật có vài điểm đen. Hơn nữa rõ ràng mấy điểm đen này còn đang động đậy, tuy rất nhỏ nhưng thật sự rất giống với vật sống.

Kỳ thật giải độc đan bị người khác động tay động chân cũng không tính là kỳ quái. Muốn khống chế đám đồng môn còn lại, động chút ít tay chân trên giải độc đan chính là cách làm đơn giản nhất.

Bởi vì chỉ cần là người nuốt phải Dung Cốt đan, thì nhất định phải ăn giải độc đan này vào.

Thủ đoạn không chế từng khâu từng khâu thế này của Hứa gia khiến Từ Ngôn không những kinh sợ, mà còn khiến hận ý trong lòng càng thêm sâu đậm.

Cũng may hắn có hai hạt giải độc đan. Lúc này hắn bèn thúc giục linh khí, một tay khua lên bấm niệm pháp quyết. Phù một tiếng, một ngọn lửa bùng lên trong bàn tay.

Từ Ngôn bắt đầu Dùng Pháp luyện thử luyện hóa điểm đen cổ quái trên giải độc đan.

Một khi ngọn lửa bao trùm đan dược, điểm đen bên bề mặt đan cũng lập tức biến mất không thấy gì nữa. Dường như tất cả chúng đều chui cả vào sâu bên trong hạt đan dược. Thử hồi lâu, nhưng Từ Ngôn vẫn vô kế khả thi.

Không thể luyện hóa Đan dược quá lâu, bởi như thế dược hiệu sẽ biến mất, đan sẽ vô dụng.

Gặp lửa thì biến mất... Là cái vết gì vậy?


Tản ngọn lửa trong bàn tay đi, Từ Ngôn lại giơ hạt đan dược lên, dùng mắt trái quan sát cẩn thận lần nữa. Lần này, hắn nhanh chóng nhìn ra một điểm kỳ quái.

Cái vị trí vốn xuất hiện điểm đen kia đã có một cái lỗ rất nhỏ, nhỏ hơn lỗ kim châm vài lần nên mắt thường không thể nhìn thấy được. Nếu Từ Ngôn không có mắt trái đặc thù thì căn bản cũng không thể phát hiện ra được lỗ nhỏ này.

Điểm đen biến mất, lỗ nhỏ quỷ dị...

Chẳng lẽ là vật còn sống?

Nghĩ tới đây, Từ Ngôn giật mình kinh hãi.

Không phải không có chuyện biến đan dược thành hang ổ của mấy thứ kì quái. Cho nên nếu quả thật giải độc đan có chứa vài loại côn trùng cổ quái, thì tâm cơ kẻ tên là Triệu Lĩnh này quá mức âm hiểm rồi.

Lẳng lặng ngồi đến nửa ngày, bề ngoài của đan dược lại lần nữa xuất hiện mấy điểm đen nhỏ.

Lúc này đây Từ Ngôn đã chắc chắn không phải điểm đen kia nổi lên, mà chúng nó là thứ gì đó nhỏ xíu chui ra khỏi cái lỗ nhỏ đấy. Có vẻ như là đuôi của loại trùng nào đó, cũng có thể là đầu của chúng.

Trong phòng lờ mờ, đột nhiên Từ Ngôn trừng mắt trái lên, một đạo linh khí bị hắn đưa vào trong mắt.

Linh khí thúc giục, tinh văn nơi đáy mắt chậm rãi hiện ra.

Lần này vận dụng cả uy năng thực sự của mắt trái, xem như Từ Ngôn đã dùng toàn lực rồi.


Rất nhanh, mắt hắn đã nhìn thấy dáng vẻ thật sự của mấy điểm đen kia.

Quả nhiên đúng như suy đoán, mấy chấm đen nhỏ trên bề mặt đan dược là từng con trùng cổ quái rất nhỏ. Không phải đầu, mà là đuôi của trùng. Cái đuôi kia vẫn đang đóng mở cái lỗ nhỏ kia lại, như thể là cái miệng đang hít thở lấy không khí.

Mười mấy điểm đen là mười mấy con quái trùng. Cảnh tượng khiến da đầu người khác phải tê dại này lại khiến lòng hắn càng lúc càng nặng nề hơn.

Hắn không biết đám trùng này, lại càng không nhìn rõ được diện mạo thật sự của nó mà chỉ nhìn thấy được một dải đuôi hẹp dài đang nhúc nhích trên đan dược đầy buồn nôn mà thôi.

Quan sát hồi lâu, Từ Ngôn chặt đứt linh khí đổ về mắt trái. Hắn tạm thời cất đan dược đi, ngồi xếp bằng nhắm mắt.

Quả nhiên Giải độc đan đã bị người khác động tay động chân. Có lẽ nuốt đan dược này vào sẽ giải được độc của Dung Cốt đan, thế nhưng lại bị một loại độc khác khống chế. Xem ra Hứa gia không có ý định để mười tên tân đệ tử Linh Yên các còn sống trở về.

Thu lại đáy lòng nặng nề, tinh thần Từ Ngôn dần bình ổn lại.

Hắn vẫn còn gần một tháng nữa. Chỉ cần trong đoạn thời gian này tìm được phương pháp xử lý quái trùng trong đan dược kia thì vẫn có thể phá cục thoát đi được.

Nửa đêm, cửa phòng bị đẩy ra, Từ Ngôn như một đạo u hồn vô thanh vô tức đi ra ngoài.

Phiền toái của Giải độc đan cũng không phải là việc cấp bách, Từ Ngôn còn phải xử lý một phiền toái khác ngay lúc này.

***

Lưu Khuê được đưa đến một gian phòng cách đó không xa. Từ khi trở về địa bàn Phỉ lão tam, ngoài chuyện sầu khổ trong lòng ra thì Lưu Khuê còn có thêm lo lắng không yên.

Dưới sự tra tấn của Độc Nhãn Long và Chấn Thiên Hổ, y đã khai sạch mười cái tên nội ứng đến từ Kim Tiền tông, chẳng qua chưa khai ra Triệu Lĩnh mà thôi. Không phải y kín miệng không khai, mà vừa mới chuẩn bị bán đứng Triệu Lĩnh thì Từ Ngôn đã tìm tới.


Kỳ thật Độc Nhãn Long cùng Chấn Thiên Hổ căn bản còn chưa động thủ gì cả. Chỉ là Độc Nhãn Long mới dùng lời đe dọa, còn Chấn Thiên Hổ thì mới chủ động hiến thân biến Lưu Khuê trở thành phu quân một lần mà thôi.

Chịu đựng qua nữ nhân to béo Chấn Thiên Hổ dày vò một phen, xem như Lưu Khuê đã chết điếng người, lại đối mặt với Độc Nhãn Long như dã thú tra tấn, y mới nhanh chóng khai ra mọi chuyện.

Nhớ tới mấy chuyện khủng bố nhất trong đời vừa trải qua, Lưu Khuê cuộn tròn run rẩy trong phòng. Y sợ Chấn Thiên Hổ biến thành lệ quỷ đến đòi mạng mình, cũng sợ Độc Nhãn Long tính toán thu gặt mạng y. Đồng thời còn mơ hồ e ngại vị đồng môn Từ Ngôn kia.

Phải khai ra hết...

Thừa dịp Độc Nhãn Long còn chưa mật báo ra bên ngoài, có lẽ nên khai hết thân phận mấy kẻ khác cho trưởng lão tà phái thì hơn!

Lưu Khuê run rẩy đã suy nghĩ rất nhiều, rồi y siết chặt nắm tay, ánh mắt trở nên kiên quyết.

Y phải nhanh chóng nói ra ẩn giấu sớm hơn, sau đó cầu trưởng lão giúp mình tìm thuốc giải độc. Một khi thân phận mấy tên đệ tử chính phái khác bị truyền ra, lập tức sẽ biến thành chuột chạy qua phố, mà kẻ mật báo như y có lẽ sẽ may mắn thoát nạn. Nói không chừng y còn được trưởng lão tà phái ban thưởng cho chút ít linh thạch và pháp khí nữa.

Chỉ cần có giải độc, lại đạt được chút ít chỗ tốt, sau tìm cơ hội chạy ra khỏi tà phái. Như vậy y sẽ không quay về Kim Tiền tông nữa, mà dựa vào thân thủ này hưởng thụ vinh hoa phú quý trong chốn phàm tục, so ra còn sướng gấp trăm lần so với trong tông môn tu hành!

Âm thầm suy tính đường lui cho mình, Lưu Khuê càng nghĩ càng cảm thấy mật báo mới là chủ ý ổn thỏa nhất. Nếu bị Độc Nhãn Long hớt tay trên trước, lúc đó e rằng Lưu Khuê y cũng sẽ nằm trong mười tên đệ tử Linh Yên các kia, đừng mong sống sót được.

Ngay lúc này...

... Đi tìm trưởng lão tà phái nói rõ chân tướng, có lẽ còn kịp!

Lưu Khuê chật vật vịn theo bức tường đứng dậy. Y đã hạ quyết tâm, thế nhưng còn chưa đi ra ngoài thì cửa phòng y đã có người chậm rãi đẩy ra.

Dưới ánh trăng, bóng dáng Từ Ngôn mang đầy vị đạo lạnh lẽo xuất hiện ở cửa ra vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận