Nhất Ngôn Thông Thiên

Dịch: Hoangtruc

Tên đệ tử chấp sự mang theo nụ cười lạnh lẽo nhảy vào màn sáng, biến mất trong hư không. Đến khi gã xuất hiện lại thì đã đứng trên một đài tròn, chung quanh đài là vô tận sương mù cuồn cuộn nhấp nhô.

"Làm sao tên gia hỏa đáng chết kia lại còn sống quay về được? Xem ra chuyện gì cũng không có tuyệt đối a. Từ Chỉ Kiếm, ngươi đã trở về thì đứng ngay trong đại trận tông môn mà nhìn người khác cướp mất người trong lòng đi. Bàng Hồng Nguyệt đã định là vô duyên với ngươi rồi!"

Tên đệ tử chấp sự vừa lạnh lùng độc thoại kia đến từ Chấp Sự đường, mới bái nhập tông môn hai năm trước. Trong vòng hai năm, từ tân đệ tử leo đến vị trí đệ tử chấp sự thế này, chỉ có thiên phú hơn người, hoặc phải có chỗ dựa khổng lồ.

Thí dụ như Hứa gia chẳng hạn.

Hứa Lập Hoành không nổi danh ở Hứa gia, cũng có thể nói không có danh tiếng gì. Hai năm trước nhờ nuốt Trúc Cơ đan thành công, tu vi gã từ Tiên Thiên Tam mạch lên Trúc Cơ, cho nên mới được phân công đến Chấp Sự đường.

Mặc dù Hứa gia có thế lực ở Tự Linh đường nhưng vẫn sẽ không gom toàn bộ đệ tử vào một nơi. Cho nên Chấp Sự đường có không ít người của Hứa gia. Đây cũng là một cách mà đại gia tộc tạo đường lui cho huyết mạch mình. Tuy nói đây là giới tu hành thì thủ đoạn vẫn tương tự như giới phàm tục mà thôi.

Hứa Lập Hoành nhận ra Từ Ngôn, có điều Từ Ngôn lại chưa từng nhìn thấy gã đệ tử Hứa gia vô danh tiểu tốt này. Cho nên lúc Từ Ngôn mới đến cửa ra vào, Hứa Lập Hoành liếc mắt đã nhận ra. Thậm chí để che dấu ánh mắt mình lúc đó mà gã mới đề cập đến nhiệm vụ tông môn ba năm trước đây, sau đó mới dẫn dắt Từ Ngôn vào nơi hung hiểm nhất trong đại trận tông môn, nhằm lơi dụng tòa đại trận này vây hãm Từ Ngôn lại.

Chỉ cần Từ Ngôn bất động sẽ không có nguy hiểm gì. Một khi hắn bước ra thêm một bước, tất phải thịt nát xương tan!


Thiên Môn hầu bá đạo năm đó đã sớm trở thành mục tiêu thù địch của đệ tử Hứa gia. Lúc này gặp phải kẻ thù, sao Hứa Lập Hoành nương tay được. Có thế lực Hứa gia, dù cho Từ Ngôn chết trong đại trận, nếu tông môn có trách tội xuống gã sẽ không phải nhận lấy nghiêm trị.

Chỉ một cái cớ thất trách dư sức giải vây tình thế. Dù sao chỉ có một tên đệ tử bình thường chết mất, Hứa gia không đè được chuyện nhỏ ấy xuống thì sẽ không được gọi là đệ nhất đại gia tộc Tự Linh đường rồi.

"Từ Ngôn Từ Chỉ Kiếm, không ngờ chứ?"

Hứa Lập Hoành cười lạnh lẩm bẩm: "Đệ tử Hứa gia không có tư cách đối chiến với ngươi năm đó, hôm nay lại có thể đơn giản giày vò ngươi đến sống không bằng chết. Đây là báo ứng a!"

Phốc!!!

Một câu báo ứng vừa ra khỏi miệng, vùng bụng Hứa Lập Hoành đã bị một một thanh trường kiếm xuyên thủng, trên thân kiếm còn có khắc hai chữ Trường Phong.

"Báo ứng ư?"

Bóng dáng Từ Ngôn như quỷ mị từ trong hư vô xuất hiện trước mặt Hứa Lập Hoành, một tay nắm lấy kiếm, lạnh lùng nói: "Có lẽ loại người như ngươi mới có được loại báo ứng này, liên quan gì đến ta? Quên nói cho ngươi biết, bây giờ bản hầu đã là hòa thượng rồi, báo ứng cũng bị ta tu chuyển hết qua kiếp sau rồi. Muốn mạng của ta hả? Đợi kiếp sau đi!"

"Từ Ngôn!" Khóe miệng Hứa Lập Hoành tràn ra máu tươi. Gã bị trọng thương, không xuất ra được một chút linh khí nào, chỉ có thể nắm lấy chuôi kiếm dữ tợn quát: "Dám giết ta ngay trong đại trận này thì ngươi cũng sống không nổi đâu."


"Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi."

Từ Ngôn lạnh lẽo nói: "Dẫn ta rời khỏi đại trận hộ sơn, nếu không ngươi sẽ phải nếm lấy tư vị luyện hồn đấy!"

"Được, ta đưa ngươi đi ra ngoài, buông tay ra!"

Lúc này mặt mày Hứa Lập Hoành đã xám như tro. Gã căn bản không nghĩ tới đối phương lại có thể phát hiện ra đài tròn trong đại trận này, lại còn đuổi theo sau được.

Từ Ngôn chậm rãi rút trường kiếm ra, mũi kiếm khẽ vẩy đánh bay vết máu. Sau đó hắn nhìn chằm chằm vào đối phương.

Lúc trước Từ Ngôn cũng không phát hiện ra Hứa Lập Hoành quái dị, đến khi đối phương nhảy về qua một bên mới đột nhiên tỉnh ngộ. Dựa vào năng lực mắt trái, lại thêm Thiên Quỷ thất biến đệ tam biến Xuất Quỷ Nhập Thần, Từ Ngôn mới dùng độn pháp vượt qua màn sáng đuổi tới đài tròn này.

May mắn đài tròn không cách quá xa, nếu không với loại độn pháp chỉ thoát ra hơn mười trượng kia thì dù Từ Ngôn có thấy đường ra cũng không ra được.

Bởi trong đại trận này không thể phi hành được, nếu không chỉ có thể bị trận pháp đuổi giết.

Bắt được Hứa Lập Hoành, Từ Ngôn lập tức đánh trọng thương gã, tiếp đó mới gác trường kiếm ngay cổ đối phương, ép dẫn đường ra ngoài. Dù sao đại trận hộ sơn Kim Tiền tông không phải trò đùa, với bổn sự của Từ Ngôn thì không thể thoát ra được. Nếu thật sự bị lâm vào chính giữa trận pháp thì hắn chỉ có chỉ có một con đường chết.


Hứa Lập Hoành bị trọng thương, khom người ôm bụng lảo đảo đi về hướng Tây. Lúc này trên mặt gã ngoại trừ vẻ thống khổ ra, còn có cả sự điên cuồng.

Tuy nói là Hứa Lập Hoành chỉ là hạng vô danh tầm thường, thế nhưng gã lại kiên nhẫn hơn đám đệ tử Hứa gia khác nhiều. Hơn nữa gã thừa biết Thiên Môn hầu tàn nhẫn thế nào, coi như có sống sót thì cũng chỉ rơi vào kết cục mất hết công lực. Gã vất vả lắm mới trở thành tu hành giả, nếu phải quay về làm phàm nhân chi bằng chết một cách thống khoái còn hơn.

Trong lòng Hứa Lập Hoành đã ôm lấy ý niệm chết, nhìn như khuất phục nhưng kì thực gã đang cố đưa Từ Ngôn đến tử địa. Chỉ cần rời khỏi đài tròn này, gã và Từ Ngôn đều sẽ bị đại trận đuổi giết mà chết!

Bốn phía đài tròn đầy những sương mù mù mịt, bước chân hai người càng lúc càng tiến gần tới một vùng lửa cháy ẩn trong trong sương mù.

"Ra khỏi nơi đây sẽ tới một đài tròn khác. Chúng ta cần đi cùng mới được, nếu không ngươi sẽ rơi vào trong đại trận."

Đứng ở sát mép đài tròn, Hứa Lập Hoành cất giọng đầy đau đớn nói. Hơn nữa toàn thân gã đang phát run như thể bị thủ đoạn của Từ Ngôn dọa sợ đến không dám nhiều lời.

"Đi thôi."

Sau lưng gã truyền đến tiếng Từ Ngôn nói nhỏ. Hứa Lập Hoành nghe được, ánh mắt càng thêm dữ tợn, đến mức không dám ngẩng đầu lên vì sợ đối phương phát hiện ra ý đồ của mình. Đợi đến lúc Từ Ngôn đứng bên cạnh, chỉ cần bước ra thêm một bước nữa thì cả hai cầm chắc phải chết.

Bước chân hướng về cửa tử kia nhấc lên, cuối cùng lại không cách nào bước ra được. Bởi Từ Ngôn bên cạnh đã cắm Trường Phong kiếm đâm vào tim của Hứa Lập Hoành.

Hứa Lập Hoành rốt cuộc ngẩng đầu, mang theo ánh mắt không thể tin được, lại chứa đầy nghi hoặc nhìn gã thanh niên bên cạnh mình. Lúc đó, gã mới thấy mắt trái đối phương lóe lên ánh sáng, rồi biến mất.


Bịch!

Thi thể Hứa Lập Hoành ngã ngửa ra khỏi mép đài tròn.

"Làm như ta không nhìn thấy lửa hả?" Từ Ngôn quét mắt nhìn thi thể đối phương, âm thanh lạnh lùng nói: "Rõ ràng Hứa gia còn có kẻ không sợ chết cơ đấy, thật sự hiếm thấy."

Vừa nói, Từ Ngôn vừa trừng mắt trái lên. Một oan hồn bị hắn nhốt trước người.

Hứa Lập Hoành đã chết, nhưng mà hồn phách vẫn còn đó.

Từ Ngôn vận dụng Thiên Quỷ thất biến đánh ra một đạo pháp ấn. Nếu đối phương không chịu chỉ đường ra thì hắn chỉ còn cách tế luyện hồn phách đối phương thành luyện hồn, có lẽ sẽ lấy được chút ít thông tin đường thoát ra đại trận.

Hắn ngồi xếp bằng trên đài tròn, đã bắt đầu thực hiện luyện hồn. Một canh giờ sau, hồn phách Hứa Lập Hoành đã hoàn toàn bị tế luyện thành luyện hồn, trôi lơ lửng ở trước mặt Từ Ngôn như thể nô bộc.

"Phương pháp xuất trận." Từ Ngôn nhìn chằm chằm luyện hồn trước mặt, ra lệnh.

Hồn phách đầy mê mang, qua một lúc lâu bắt đầu trôi nổi về phía Đông. Từ Ngôn lập tức đứng dậy đi theo.

Vận dụng mắt trái quan sát một phen, Từ Ngôn đại khái có thể xác định lộ tuyến luyện hồn chỉ ra có lẽ an toàn cho nên không nghĩ ngợi, nắm luyện hồn thả người nhảy ra khỏi đài tròn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận