Nhất Ngôn Thông Thiên

Dịch: Hoangtruc

Từ xưa chính tà đã không chung đường, có lẽ là vì không có người trung gian đây.

Từ khi có Từ Ngôn trở thành cường nhân cả hai phái, có lẽ hành trình bảo địa của hai tông Thiên Quỷ tông và Kim Tiền tông e là phải có biến đổi.

Vốn đây phải là một cuộc chiến chính tà với một đường chém chém giết giết, thậm chí phải còn suýt phân chia cao thấp thắng bại ở Âm Dương động, không ngờ lại bị Từ Ngôn làm xáo trộn hoàn toàn, trở thành một hành trình chiếm tiện nghi cho mình.

Hắn đứng tiền trạm rồi, tất cả đội ngũ chính phái đi tới đều rẽ qua lối phải, chui vào hơi nước rồi tụ hợp lại với đám trưởng lão Từ Trạch, Lâm Tiểu Nhu. Còn đám người tà phái thì cứ lần lượt đi vào con đường mé trái.

Đám đệ tử Thiên Quỷ tông đi phía sau cùng đội ngũ tiến vào Âm Dương động còn phát hiện tâm tình Từ quốc chủ hôm nay không tốt lắm.

"Nhanh chân lên, ai đi cuối, ta chặt chân kẻ đó!"

Từ Ngôn trợn mắt quát mắng đám đệ tử Thiên Quỷ tông, sau đó nắm lấy một đệ tử hạch tâm hỏi thăm: "Phía sau còn bao nhiêu người?"

"Phía sau còn năm đội nhân mã, không đến ngàn người." Một đệ tử hạch tâm Thiên Quỷ tông sợ hãi rụt rè trả lời.

"Chậm vậy sao? Gặp phải Yêu linh hả?"

Từ Ngôn phối hợp thì thầm hỏi, còn tưởng người khác gặp phải Yêu linh.


"Thường thì không tới Âm Phong hạp sẽ không gặp phải Yêu linh." Đệ tử Thiên Quỷ tông bị Từ Ngôn giữ lại hỏi có tuổi tác không nhỏ, xem ra có chút lịch duyệt, cẩn thận từng li từng tí đáp: "Ai mà xui xẻo đến mức chưa tới Âm Phong hạp đã gặp phải Yêu linh được, tối đa may ra gặp phải Yêu vật là cùng."

Người khác không nhìn thấy Yêu linh, có điều Từ Ngôn lại vừa thịt hai con. Cho nên nghe xong, hắn lập tức nổi trận lôi đình, khóe mắt giật giật.

Vừa mới vào đến đã đụng phải hai con Yêu linh, chẳng phải càng đi vào bên trong, có khi còn gặp thứ gì kinh khủng hơn nữa hay sao? Coi như hắn cực độ không may đi!

Nhìn thấy sắc mặt Từ Ngôn không hay ho gì, các đệ tử Thiên Quỷ tông càng quẩy chân bước nhanh hơn, bay vọt vào trong. Trong chốc lát, tất cả đều tất cả đều vọt vào thông đạo bên trái.

Bọn người kia đi rồi, lửa giận của Từ Ngôn cũng tiêu tán vài phần.

Cũng may, phía trước có một gia hỏa càng đầy xui xẻo dẫn đội...

Nhớ tới Khương Đại Xuyên vận rủi quấn thân, Từ Ngôn yên tâm vài phần. Không bao lâu, một người quen biết cũ của hắn xuất hiện ở Âm Dương động.

"Từ Ngôn?"

"Khâu trưởng lão!"

Nhìn thấy người tới, Từ Ngôn đầy kinh ngạc. Đó lại là Khâu Hàn Lễ ở Thiên Quỷ tông.

"Làm sao mà Khâu trưởng lão ngài cũng tới đây?"


Lúc ở bên ngoài có tới mấy vạn người tụ tập cho nên Từ Ngôn không nhìn ra Khâu Hàn Lễ, lúc này mới kinh ngạc hỏi.

"Sao ta không thể tới?" Khâu Hàn Lễ trầm mặt hỏi: "Gần đây chợt nghĩ ra một loại thủ pháp luyện khí mới, không ít tài liệu, đành phải tự mình đi một chuyến."

Sau lưng Khâu Hàn Lễ lại không dẫn theo đệ tử, chỉ một thân một mình mà đến. Gặp vị trưởng lão Thiên Quỷ tông này, dù Từ Ngôn đã Kết Đan những thái độ vẫn đầy cung kính.

"Không biết Khâu trưởng lão cần loại tài liệu nào?"

Từ Ngôn nghiêm túc hỏi. Nếu như trên người hắn có, sẽ trực tiếp đưa cho Khâu Hàn Lễ. Dù sao lúc trước ở Thiên Quỷ tông, người ta đã giúp hắn không ít. Nếu không có kinh nghiệm luyện khí của Khâu Hàn Lễ, Từ Ngôn cũng không luyện ra được Sơn Hà pháo.

Hắn hỏi rồi, Khâu Hàn Lễ cũng không khách khí, liên tiếp báo ra hơn mười loại tài liệu hiếm có.

Từ Ngôn bèn tìm kiếm trong túi trữ vật một lúc lâu cũng chỉ tìm được vài loại trong tài liệu Khâu Hàn Lễ cần mà thôi. Sau đó hắn bèn phân ra một nửa tài liệu đưa cho đối phương.

Trong hai năm trở thành Hoàng đế Tề Quốc, vơ vét được toàn bộ bảo khố Hoàng tộc Đại Tề, cho nên thân gia Từ Ngôn hôm nay đầy xa xỉ.

Nhìn thấy Từ Ngôn quả thật xuất ra mấy thứ tài liệu kia, Khâu Hàn Lễ không chút khách khí thu vào, thoả mãn gật gật đầu nói: "Sao ngươi lại chạy qua bên chính phái kia rồi? Cẩn thận chút, tuy nói Kim Tiền tông là tông môn chính phái, thế nhưng không phải tất cả đều là quân tử."

"Không phải quân tử đều bị ta thịt cả rồi."


Từ Ngôn thấp giọng thì thầm một câu, Khâu Hàn Lễ không nghe rõ, cũng không muốn tìm hiểu thêm, như thể Từ Ngôn có xuất hiện ở đâu cũng không quan trọng.

Nhìn nhìn chung quanh không người, Khâu Hàn Lễ bèn kéo Từ Ngôn qua một bên, thần thần bí bí lấy túi trữ vật ra. Túi đồ của lão rung nhẹ, một thứ lớn cỡ thân người rơi ầm ra.

Còn tưởng rằng Khâu Hàn Lễ có vật gì tốt cho mình, đến khi nhìn thấy thì Từ Ngôn không còn hào hứng nổi nữa.

Đó là một khẩu Thần Võ pháo cỡ lớn.

Không giống với Thần Võ pháo bình thường, khẩu Thần Võ pháo này của Khâu Hàn Lễ cao hơn một trượng. Có điều lớn hơn nữa cũng chỉ là Thần Võ pháo, trong Sơn Hà đồ của Từ Ngôn còn có hơn vạn khẩu, cho nên hắn không có hứng thú.

"Thế nào, Võ Thần pháo của lão phu uy vũ chứ?"

Khâu Hàn Lễ dương dương đắc ý, râu mép vễnh lên.

"Chỉ là khẩu Thần Võ pháo lớn mà thôi, làm sao lão nhân ngài còn đổi cả tên người ta vậy?"

Từ Ngôn có chút bất đắc dĩ, đừng nói Võ Thần pháo, coi như có đổi tên thành Thần Diệu pháo thì nó cũng là Thần Võ pháo à."

"Đây là do tự lão phu nghĩ ra, Thần Võ pháo cái gì? Gọi là Võ Thần pháo!" Khâu Hàn Lễ giận dữ, vỗ khẩu pháo giải thích.

Biết rõ vị lão giả này nóng nảy quật cường, Từ Ngôn đành phải luôn miệng nói: "Được được được, thì là Võ Thần pháo, uy vũ thì uy vũ, nhưng Võ Thần pháo lớn như vậy thì mỗi lần bắn ra bao nhiêu Thần Võ đạn?"

Sao Khâu Hàn Lễ không hiểu Từ Ngôn chỉ thuận miệng hỏi bâng quơ, bèn hừ một tiếng nói: "Ta biết tiểu tử ngươi xem thường. Chẳng lẽ ngươi cho rằng lão phu rảnh rỗi quá mới luyện chế ra thứ quái dị này sao? Sai mười phần!"


Chỉ vào họng pháo tối om, Khâu Hàn Lễ đắc ý bảo: "Võ Thần pháo của Lão phu không bắn ra Thần Võ đạn, mà dùng Võ Thần đạn! Uy lực Một viên Võ Thần đạn gấp vạn viên Thần Võ đạn. Một viên bắn ra, Hư Đan cũng phải quy thiên!"

Còn tưởng rằng Khâu Hàn Lễ nhất thời nhiệt huyết dâng trào mới luyện chế ra khẩu Thần Võ pháo cực lớn, nghe nói đến ba chữ Võ Thần đạn, vẻ mặt Từ Ngôn đã chợt đổi.

Hắn không để tâm đến cái tên có khí phách hay không, mà vì Khâu Hàn Lễ đã nói hai chữ "một viên"

"Một viên?" Từ Ngôn kinh ngạc thò hai tay ra, ước lượng họng súng, không thể tin mà hỏi: "Thần Võ đạn lớn như vậy?"

"Võ Thần đạn!" Khâu Hàn Lễ quyệt miệng uốn nắn, sắc mặt dương dương đắc ý.

"Khâu trưởng lão có Võ Thần đạn hay không? Có thể cho ta mở mang tầm mắt?" Từ Ngôn cảm thấy vô cùng mới lạ, vội hỏi.

"Võ Thần pháo có một khẩu, Võ Thần đạn lại không có. Bằng không lão phu đến Ma La động làm gì hả?" Khâu Hàn Lễ than thở một tiếng, nói tiếp: "Nếu không thiếu khuyết tài liệu, chỉ cần Võ Thần đạn do lão phu luyện chế ra đủ để giúp phàm nhân giết chết được Hư Đan!"

Một câu không có chút tùy ý dọa cho Từ Ngôn suýt nhảy dựng lên. May mắn đám người Kim Tiền tông đều ở sâu trong thông đạo, hai người lại cách lối rẽ khá xa. Nếu không chỉ cần có người nghe được, Khâu Hàn Lễ ắt hẳn phải mất mạng.

Người khác không bàn, thế nhưng đội ngũ Sở Hoàng sơn tất sẽ tìm Khâu Hàn Lễ dốc sức liều mạng.

Thần Võ pháo là lợi khí của Đại Phổ, chỉ cần có đủ Thần Võ pháo sẽ dư sức đuổi giết tu sĩ Trúc Cơ. Khuyết điểm duy nhất là quá mức cồng kềnh, hơn nữa uy lực Thần Võ pháo rất khó uy hiếp được tu hành giả dùng pháp khí hộ thân. Thế nhưng nếu có người luyện chế ra được loại pháo có thể sánh ngang với vạn khẩu Thần Võ pháo, như vậy sẽ hệt như lời Khâu Hàn Lễ nói, chỉ cần có thể lắp được Võ Thần đạn vào thì phàm nhân nã pháo cũng có thể đuổi giết được cường giả Hư Đan!

Có thể khiến phàm nhân uy hiếp được cả tu hành giả, đây chính là thiên đại sự. Đến lúc đó Võ Thần pháo vừa ra, những lời như tiên phàm cách biệt sẽ trở thành trò cười.

Có thể đuổi giết được Hư Đan, thì về sau không đến Nguyên Anh, đừng mơ nói chuyện tiên phàm cách biệt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận