Nhất Ngôn Thông Thiên

Dịch giả: Hoangtruc

Phần cuối biển cát, ngay cửa ra khỏi bãi đá là một đám chừng hơn hai mươi quỷ sứ Thiên Quỷ Tông đang tung ra đủ loại pháp thuật, hào quang ngũ sắc, ánh kiếm lập loè, linh khí ngút trời.

Hai người cát kia bị vây công nhưng càng đánh càng hăng, vung mạnh cự thạch soàn soạt sinh gió, quanh người cuồn cuộn cuồng sa. Một khi cự thạch vỡ vụn, người cát sẽ lập tức nắm tiếp tảng đá khác, cho nên đối chiến với hơn vài chục Hư Đan cũng không rơi vào thế hạ phong.

Từ Ngôn nhìn thấy chiến trường từ xa, tuy chiến đấu xem ra khó mà phân giải nhưng kết cục lại đã sớm định xong.

Bởi vì Khương Đại Xuyên căn bản còn chưa động thủ mà chỉ đứng bên cạnh xem náo nhiệt.

Dường như phát giác được có ánh mắt nhìn qua, sau lưng Khương Đại Xuyên chợt hiện lên một luồng sáng trắng. Gã đã lập tức vận chuyển Tiên Mi quỷ nhãn mãnh liệt nhìn về phía sau.

Dù khoảng cách khá xa, thế nhưng Khương Đại Xuyên có tu vi Hư Đan đỉnh phong nên không thành vấn đề.

Nơi bãi đá phía xa trống trơn, chỉ có một cơn gió mát không người nhìn thấy phiêu tán đi. Phía sau một tảng đá lớn, thân hình Từ Ngôn chậm rãi ngưng tụ mà ra.

Một lần giao phong vô hình gần như không người biết được.

Hắn buộc phải vận chuyển phong độn mới tránh được ánh mắt của đối phương, không khỏi bội phục Khương Đại Xuyên có trực giác thật nhạy cảm. Cách xa như vậy vẫn cảm giác được người khác nhìn trộm, độ nhạy cảm của gã đã gần bằng với Yêu thú rồi.


Đối thủ khó dây dưa...

Làm sao tu vi gã không bị đánh rớt xuống Trúc Cơ?

Từ Ngôn thầm thở dài, cả người khẽ động hóa thành một cơn gió mát độn đi xa. Rồi hắn nhanh chóng xuất hiện trước mắt đám trưởng lão chính phái Từ Trạch. Đội ngũ Kim Tiền tông cứ vậy dừng bước, đứng tại chỗ chờ đợi.

"Phía trước có tiếng động, hình như có đánh nhau." Từ Trạch thăm dò nói, có điều nhìn thế nào cũng không thể thấy rõ tình hình phía xa được.

Nơi này cách cửa ra khá xa, còn có vô số cự thạch đan xen khoảng giữa. Cho nên dù có là Khương Đại Xuyên cũng không cách nào nhìn thấy chính phái được, trừ phi Thiên Quỷ tông chuyển sang giết ngược trở lại may ra chính tà mới có thể gặp nhau.

"Có hai người cát đang chặn ngay cửa." Từ Ngôn thấp giọng nói: "Đợi đám người Thiên Quỷ tông giải quyết xong người cát kia, chúng ta hãy xuất hiện."

Từ Ngôn không nhiều lời nữa mà khoanh chân ngồi, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Chỉ cần qua khỏi bãi đá này là đến được Âm Phong hạp. Hạp cốc đó không chỉ rộng lớn mà còn là cực hạn hành trình của đám đệ tử Trúc Cơ.

Bởi vì qua ngày hôm sau, đệ tử Trúc Cơ còn không trở lại thì sẽ hoàn toàn bị vây trong Ma La động. Muốn tìm được cửa ra vào Ma La động cần phải trở lại Âm Dương động, rồi sau đó lần ngược trở về. Chỉ cần đi dọc thông đạo men tới đỉnh cao nhất mới có thể rời khỏi.

Hơn nữa cửa ra cũng không nhìn thấy rõ ràng được, trừ phi chính mình bước qua mới rõ bản thân đã ra khỏi Ma La động.


Địa điểm tầm bảo chính thức chính là tại Âm Phong hạp. Thế nhưng thời gian để mọi người lưu lại đây không nhiều, trong khi các Trưởng lão Hư Đan còn phải xuyên qua Âm Phong hạp đến bí cảnh chính thức.

Một khi đi qua Âm Phong hạp là đã đến được bí cảnh thần kỳ, nghe nói Duyên Thọ đan cũng chỉ xuất hiện trong bí cảnh này mà thôi.

Không đến nửa canh giờ chờ đợi, tiếng đánh đấm nơi xa càng ngày càng nhỏ lại, rồi sau đó yên lặng lại.

Từ Ngôn mở mắt ra, rồi nhảy lên một tảng đá lớn.

Hắn trừng mắt trái lên, mơ hồ nhìn thấy lối đi ra đã không có người cát cực lớn nữa, mà đội ngũ Thiên Quỷ tông cũng đã giảm bớt. Bọn họ đang rời khỏi khu vực bãi đá này.

Bởi khoảng cách của bọn họ đã xa hơn, mắt trái Từ Ngôn cũng không nhìn rõ lắm. Cho nên hắn không tin Tiên Mi quỷ nhãn của Khương Đại Xuyên có thể nhìn thấy mình được.

Trong quá trình chờ đợi, các đệ tử Kim Tiền tông cũng không dám lên tiếng. Dù sao cũng là đi theo phía sau tà phái, trong lòng mọi người đều có chút ít run sợ, chỉ có các trưởng lão là còn thấp giọng trò chuyện cùng nhau.

Nếu tính ra, cường nhân Hư Đan đi vào Ma La động lúc này ở mỗi bên Kim Tiền tông và Thiên Quỷ Tông cũng có chừng trăm người, thế lực không chênh lệch nhiều. Có điều vì còn có quỷ sứ đứng đầu, cho nên Kim Tiền tông mới bị đè ép. Dù vậy, trăm vị Hư Đan tụ tập với nhau vẫn đủ khiến Khương Đại Xuyên kiêng kị vài phần.

Có hai lão phụ trong đám trưởng lão Kim Tiền tông gặp được Từ Ngôn rồi vẫn một mực trầm mặc không nói gì cả.


Một người là Bàng Phi Yến đã già nua, còn người kia là Cừu Khi Liên sư tôn của Bàng Hồng Nguyệt.

Trong lần tông môn diễn võ lúc trước, hai vị trưởng lão này chưa bao giờ xem trọng Từ Ngôn qua. Mãi đến khi Sơn Hà pháo giết sạch hơn mười chân truyền Hứa gia, lại có Đại yêu Thiên Nhãn vương xà nuốt sống Hứa Xương, hai người mới thật sự lau mắt mà nhìn Từ Ngôn. Về sau hắn lại trở thành chân truyền Thái Thượng, là trưởng lão Hư Đan trẻ tuổi nhất Kim Tiền tông, luận về thân phận và tu vi đều đủ khiến hai người khiếp sợ đến tột đỉnh. Bàng Phi Yến lại càng hối tiếc về mắt nhìn người của mình ngày đó.

Bà đã biết Từ Ngôn lúc còn ở Bàng gia, thế nhưng trong mắt bà ta, Từ Ngôn chỉ là tiểu hài tử có chút thông minh, vẫn cách rất xa đám thiên tài trong tông môn, căn bản địa vị hắn không xứng với Bàng Hồng Nguyệt. Thế nhưng hôm nay xem ra, thiên tài chân chính thường không lộ tài năng, một khi bộc lộ tài năng thì sẽ khiến thiên địa biến sắc, nhật nguyệt ảm đạm.

Tương tự với tâm tình Bàng Phi Yến, trong lòng Cừu Khi Liên cũng vô cùng khổ sở. Thật sự bà cũng là suy nghĩ cho Bàng Hồng Nguyệt mới đáp ứng chuyện cầu hôn bên phía Hứa Xương. Thế nhưng ai biết được Từ Ngôn không có tiếng tăm gì lại đã trở thành tồn tại chói mắt như thế, thậm chí hơn vạn môn nhân Kim Tiền tông đến Ma La động lần này cũng do hắn cầm đầu.

Nhìn qua trưởng lão trẻ tuổi đứng trên tảng đá kia, Cừu Khi Liên lắc đầu cười khổ.

"Mắt mờ không thấy rõ được mạnh yếu ưu khuyết, là nói loại người như chúng ta hay sao?" Bà ta thấp giọng thở dài một tiếng, nói: "Với thiên phú của hắn, tất sẽ thành tựu Nguyên Anh."

"Cũng có lẽ, là phía trên Nguyên Anh không chừng..." Bàng Phi Yến nhẹ nhàng gật gật đầu, nói với lão hữu: "Ta sẽ vào bí cảnh, bộ xương già này chỉ còn sống được vài ngày. Nếu không chiếm được Duyên Thọ đan thì chết tại Ma La động này cũng không hẳn tệ lậu cho lắm!"

"Vậy cùng đồng hành thôi. Bao nhiêu năm rồi ta chưa liên thủ với ngươi nhỉ?" Cừu Khi Liên gật đầu nói: "Chuyện của đám hậu bối ta sẽ không quản nhiều nữa, đã già rồi a, khí độ càng lúc càng mục nát cố chấp. Xem ra đại nạn sắp buông xuống, chúng ta nên tranh thủ kiếm đường ra cho đám hậu bối vậy. Cũng nhân cơ hội này, tranh thủ cứu mình trước, có lẽ cũng là cơ hội cuối cùng trong đời này."

Hai phu nhân già nua nhìn nhau cười cười. Hai cặp mắt già nua đều ánh lên rạng ngời.

Thọ nguyên sắp hết không chỉ là bi ai của phàm nhân, mà cũng là nỗi bi ai của tu hành giả.

Đã bước lên đường tu hành, không ai nguyện ý chết già trên giường cả,


Hiểm địa chôn xương mới là con đường phù hợp nhất của tu hành giả.

Một đốm huỳnh quang từ chỗ cao bay xuống như ánh sao băng, ánh sáng đó từ tảng đá nắm chặt trong tay Từ Ngôn, còn cả người hắn lúc lên cao lúc xuống thấp dần rời đi xa.

Cửa ra đã không người, đội ngũ Thiên Quỷ tông đã đi cả vào trong Âm Phong hạp. Như vậy đội ngũ Kim Tiền tông cũng nên đi về phía trước rồi.

Từ Ngôn khẽ động, đám trưởng lão Kim Tiền tông nhao nhao đứng dậy đi theo, sau đó là vô số đệ tử Trúc Cơ. Đám người nhanh chóng tới gần cửa ra của bãi đá.

Đến khi tất cả tưởng lão tới nơi, lại thấy Từ Ngôn ngồi chồm hổm trên mặt đất đang tìm kiếm thứ gì đó.

"Từ trưởng lão, đang tìm gì vậy?" Từ Trạch đi lên, nghi ngờ hỏi.

"Nhìn xem thi thể người cát đi đâu rồi." Từ Ngôn cúi đầu đáp.

"Người cát nha, một khi bị đánh tan tất nhiên sẽ biến lại thành cát, không có thi thể." Từ Trạch cảm thấy khá mất mặt, chỉ dám nhỏ giọng giải thích.

"Pháp thuật hình thành người cát hả? Chẳng lẽ là pháp thuật của Tiên Nhân?" Từ Ngôn lại không ngại mất mặt, hỏi tiếp.

"Đích xác là pháp thuật ngưng tụ thành, có thể ngăn cản đội ngũ Thiên Quỷ tông lâu như vậy cho thấy ít nhất pháp thuật cũng xuất ra từ tay Nguyên Anh." Từ Trạch tiếp tục nói: "Sa Chúc thổ, phần lớn pháp thuật thổ thuộc tính thường lấy phòng ngự làm chủ, có thể ngưng tụ ra người cát cực lớn cho thấy người thi triển đạo pháp thuật này đã có tạo nghệ pháp thuật Thổ hệ thuần thục rồi."

Nghe Từ Trạch giảng giải, Từ Ngôn đầy bình tĩnh hỏi một câu: "Người cát thân cao ba trượng, hai tay nặng mấy ngàn cân... Lão chắc chắn là cảnh giới Nguyên Anh có thể ngưng tụ ra được?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận