Nhất Ngôn Thông Thiên

Dịch: Hoangtruc

Tiếng ếch kêu đến từ phía sau một gốc cổ thụ. Âm thanh không lớn, chẳng qua vừa lúc Từ Ngôn đi ngang qua nơi đây nên mới nghe được.

Trong hiểm địa không thể có ếch chuột bình thường được. Cho nên nghe được tiếng ếch kêu, Trường Phong kiếm của Từ Ngôn lập tức hiện ra chắn ngang trước người.

Thấy trưởng lão dẫn đội tế ra pháp khí, trăm tên đệ tử Thiên Hải lâu lập tức dàn trận địa sẵn sàng đón quân địch, kẻ nào kẻ nấy mặt mày nghiêm trọng như lâm đại địch.

Từ Ngôn cẩn thận vòng ra sau thân cây, nhìn thấy được một màn quái dị trước mắt.

Cổ thụ năm sáu người ôm có một nửa thân là cây gỗ bình thường, một nửa khác là màu vàng. Hai màu sắc rõ ràng, được phân chia ngay từ giữa thân cây chạy dọc đi lên.

Nhìn thấy gốc cây kì quái như vậy khiến Từ Ngôn phải kinh ngạc. Thế nhưng thứ khiến hắn càng thêm kinh ngạc đó là bên dưới gốc cây phần thân màu vàng lại có một cái hốc tối như mực, tiếng ếch cũng là từ trong đó truyền tới.

"Cây bằng vàng a, phát tài rồi! Đủ hơn ngàn cân vàng ròng, dát đủ toàn bộ Mai Hương lâu đấy."

Sau lưng truyền đến tiếng thì thầm tham lam của Vương Bát Chỉ.

Vương Bát Chỉ nhìn thấy vàng ở gốc cây này, mà Từ Ngôn thì lại nhìn ra được quái thụ này đủ hung hiểm. Trong mắt trái của hắn, ở chỗ sâu trong hốc cây này có một con dị thú ẩn nấp.


"Lân Oa..."

Từ Ngôn Thấp giọng tự nói, lui về sau hai bước, thần sắc ngưng trọng.

Từng có kinh nghiệm về loại ấu thú Lân Oa sống nhờ trong giải độc đan, cho nên Từ Ngôn mới tìm hiểu rõ thêm về loại dị thú Lân Oa này.

Lân Oa có độc, hơn nữa là kịch độc. Chẳng những toàn thân nó phủ đầy lân phiến cứng rắn mà còn có thể phun ra khói độc. Yêu vật Lân Oa có thể đơn giản dùng khói độc hạ độc chết tu hành giả Trúc Cơ cảnh. Trừ phi có chuẩn bị giải dược sẵn, nếu không chỉ trong một khắc đồng hồ sau, dù là tu sĩ Trúc Cơ có tu vi cao đến đâu cũng đều bị độc chết. Kịch độc của Yêu vật Lân Oa đã đáng sợ như vậy, có thể tưởng tượng được kịch độc của Yêu linh Lân Oa trong hốc cây thế nào rồi.

Kỳ thật dù ở bất kỳ hiểm địa nào thì Yêu thú có lực lượng thân thể cường liệt cũng tuyệt không đáng sợ bằng loại có mang có kịch độc cả.

Từ Ngôn không có giải dược, cũng không thể luyện chế kịp. Cũng may Yêu linh Lân Oa bên trong hốc cây không có ý định không có ý định lao tới, bằng không mà nói dù Từ Ngôn có thể chạy thoát, thế nhưng nhất định trăm tên đệ tử sau lưng phải táng thân nơi này.

Hắn khẽ phất tay, ý bảo các đệ tử rời xa.

Có Từ Ngôn cản phía trước, đến khi đệ tử Thiên Hải lâu lùi ra được hơn trăm trượng, Yêu linh Lân Oa vẫn trong hốc cây không nhúc nhích.

Từ Ngôn vốn định cứ vậy rời đi, thế nhưng lại chợt nhận ra một nửa thân cây màu vàng kia rốt cuộc là thứ gì.


Kim Lôi tinh!

Cổ mộc dẫn lôi, lôi sinh kim. Một vài loại cổ thụ lâu năm bị sét đánh hiếm hoi không chết, ngược lại hấp thu lực lượng lôi điện, trên cành cây kết xuất một tầng lôi tinh trên bề mặt. Dần dà, cổ thụ này sẽ tạo thành nửa thân gỗ, nửa khác là tinh thạch. Mà loại Kim Lôi tinh này còn trân quý và hiếm có hơn cả Nham Lôi tinh.

Nhận ra Kim Lôi tinh, ánh mắt Từ Ngôn khẽ giật giật.

Loại tài liệu Kim Lôi tinh này không những được luyện chế thành pháp khí thượng phẩm, còn có thể cực phẩm pháp khí cực phẩm. Một khối lớn như vậy e là có tới mấy trăm cân.

Hơn nữa Kim Lôi tinh này hắn còn từng nghe qua một lần, đó chính là tài liệu cần thiết mà Khâu Hàn Lễ dùng để luyện chế Võ Thần đạn.

Từ Ngôn có thể không có hứng thú với đạn Võ Thần đạn cực lớn, thế nhưng nếu bỏ lỡ mảnh Kim Lôi tinh lớn như vậy có chút đáng tiếc.

Hắn quét mắt nhìn Yêu linh Lân Oa ngồi trong hốc cây, cảm thấy khó giải quyết.

Không có thuốc giải độc, hắn cũng không dám đơn giản đi đối phó một đầu Lân Oa đạt tới trình độ Yêu linh, còn nếu vận dụng Sơn Hà pháo thì e là gốc cây này cũng tan tành mất rồi.

Đột nhiên hai mắt Từ Ngôn tỏa sáng. Hắn đưa tay lấy ra một khối đá hình tổ ong trong túi trữ vật ra. Đó chính là Minh Kim thạch.


Minh Kim thạch đối phó được với Lân Oa, cho nên hắn định thử nghiệm xem có hiệu quả với Yêu linh Lân Oa hay không. Nếu như có thể dọa cho Yêu linh Lân Oa bên trong hốc cây hoảng sợ chạy đi thì coi như mảnh Kim Lôi tinh to lớn này cũng vào tay.

Từ Ngôn vội dẫn trăm tên đệ tử này cách xa vài dặm, phân phó các đệ tử chờ đợi tại một nơi an toàn, còn hắn lại vòng ngược lại hốc cây, rồi tìm dây leo một đầu buộc vào Minh Kim thạch, đầu kia buộc vào một cục đá bình thường.

Hắn đứng cách hốc cây một khoảng xa, vận dụng Phi thạch khảm cục đá kia vào thẳng cành cây cao vài trượng bên trên hốc, cho dây leo rủ xuống. Còn Minh Kim thạch đầu kia lại vừa vặn treo ngay trước hốc cây.

Hắn không cần thúc giục linh khí, cuồng phong ở Âm Phong hạp đã thổi qua Minh Kim thạch tạo thành tràng âm thanh rất nhỏ.

Nhân loại rất khó nghe đến loại âm thanh mà Minh Kim thạch phát ra, thế nhưng với Lân Oa mà nói thì đó là thứ âm thanh chói tai. Dù có là Yêu linh thì cũng khó chống đỡ được loại âm thanh đó. Cho nên dị thú bên trong hốc cây lập tức dựng người, hai mắt quái dị lập loè từng đợt hung quang.

Từ Ngôn đã chờ đợi một lúc lâu vẫn không thấy Lân Oa lao ra, bèn cắn răng thúc giục ra một đạo linh khí trực tiếp chui vào Minh Kim thạch.

Lần này Minh Kim thạch bắt đầu quay vòng vòng, âm thanh phát ra đến Từ Ngôn cũng nghe thấy được.

Oa oa vài tiếng, một cái bóng màu xanh sẫm chạy ra khỏi hốc cây.

Yêu linh không thể nhịn được nữa, định lao ra đánh vỡ Minh Kim thạch. Thế nhưng Minh Kim thạch bị buộc ở một đầu dây leo tựa như một con lắc, bị va chạm tức thì bay qua phía ngược lại, rồi nhanh chóng chuyển động trở về.

Lân Oa giận dữ, há to miệng, đầu lưỡi quái dị cuốn qua Minh Kim thạch như muốn nuốt tảng đá vào miệng.


Trong miệng ếch đầy những chất độc màu xanh sẫm, Minh Kim thạch vào miệng nó lập tức bị chậm rãi hòa tan.

Từ Ngôn Không nghĩ tới Yêu linh Lân Oa nuốt Minh Kim thạch vào miệng, chỉ kịp sững người. Tiếp theo hắn giận tím mặt.

Vốn hắn chỉ định đuổi con ếch quái dị này đi, đến lúc nó nuốt mất Minh Kim thạch, nghênh ngang định trở lại hốc cây thì Từ Ngôn không nhịn được nữa. Hắn đưa tay lên, Trường Phong kiếm như thiểm điện chém tới.

Tế ra trường kiếm, đồng thời để con ếch quái dị câm miệng mà Từ Ngôn còn thi triển ra Viêm Hỏa quyết.

Một quầng lửa to như cái cối xay theo sát Trường Phong kiếm lao tới.

Từ khi Đột phá cảnh giới Hư Đan, tu vi Từ Ngôn không chỉ bạo tăng mà pháp thuật thi triển còn cường hoành hơn gấp vài lần lúc ở Trúc Cơ. Nếu là trước kia, nếu không sử dụng mắt trái thì Từ Ngôn cố lắm cũng chỉ ngưng tụ ra quầng lửa cỡ quả dưa hấu mà thôi. Hôm nay hắn tiện tay thúc giục Viêm Hỏa quyết đã to như cái cối xay, hơn nữa độ nóng và uy lực còn mạnh bạo hơn nhiều.

Đối mặt với Trường Phong kiếm chém đến, Yêu linh Lân Oa bị chọc giận, chẳng những không né mà còn há to miệng phun ra một luồng chất lỏng màu xanh sẫm như một con rắn nước chớp mắt đã quấn lấy phi kiếm. Linh khí trên thân Trường Phong kiếm lập tức giảm mạnh.

Phù!!!

Quầng lửa đập tới, chân sau Lân Oa khẽ chống rồi nhảy dựng lên, đơn giản tránh đi. Dù thân thể nó không nhỏ, thế nhưng nhìn qua có thể thấy con Yêu linh này linh hoạt hơn Bạch Chưởng viên nhiều lắm.

Pháp khí bị hao tổn, vẻ mặt Từ Ngôn lạnh lẽo, điểm tay triệu Trường Phong kiếm quay về. Hắn nhìn lại thân kiếm đã thấy trải rộng một tầng độc khí nhàn nhạt, vội thúc giục linh khí đẩy vào trong pháp khí. Lúc này độc khí trên thân Trường Phong kiếm mới bị khu trừ. Thời điểm này vừa vặn thân thể Lân Oa tiếp đất, lại liên tục nhảy lên lần nữa đánh tới Từ Ngôn.

Lân Oa chưa tới, đầu lưỡi quái dị đã lướt tới trước. Lưỡi ếch dài hơn hai trượng phun ra nuốt vào như một nhành dây leo xoắn tới, chớp mắt đã quấn lấy con mồi. Một luồng kịch độc dọc theo đầu lưỡi quái dị vọt tới, một khắc sau, thân thể Từ Ngôn như bị độc lực hòa tan đi mất, không còn sót lại chút gì!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận