Nhất Ngôn Thông Thiên

Dịch: Hoangtruc

"Hóa ra là Từ trưởng lão, Lâm trưởng lão."

Thu hồi Thiên Diện hoa, Từ Ngôn quay đầu kinh hô một tiếng, vội vàng ôm quyền đi tới.

"Hai người đến đây hồi nào vậy? Trước kia đã từng nói qua tìm được Thiên Diện hoa nhất định bán cho Lâm trưởng lão, cuối cùng không nuốt lời rồi."

Vừa mới trước mặt người ta cướp đi linh thảo xong, Từ Ngôn nói mấy lời này ra khiến mí mắt của cả Từ Trạch và Lâm Tiểu Nhu đều giật giật không thôi, thậm chí đến cả hai quỷ sứ bên kia còn cảm thấy da mặt Từ Ngôn thật sự quá dày.

Đến tình cảnh thế này, Từ Trạch cũng đã không quá không quan tâm linh thảo gì đó rồi. Lão đưa tay chỉ vào hai vị quỷ sứ đối diện, nói: "Từ trưởng lão tới đúng lúc lắm, hai lão tặc kia rất khó đối phó."

"Đối phương là quỷ sứ Thiên Quỷ tông, Từ trưởng lão tuyệt đối phải cẩn thận!" Lâm Tiểu Nhu nâng Lăng La đỉnh lên quát khẽ.

"Quỷ sứ?" Từ Ngôn giương mắt nhìn lên, khóe miệng nhếch cười lạnh nói: "Nghe qua Thiên Quỷ tông có ba mươi sáu lộ quỷ sứ tiếng tăm lừng lẫy, gặp được cũng tốt!"

Vừa dứt lời, Trường Phong kiếm ra tay, thân hình Từ Ngôn khẽ động lao thẳng đến kẻ cao gầy trong hai quỷ sứ kia.

"Đùa mà thành thật, các ngươi giả bộ bị ta đánh trọng thương, sau đó thừa dịp bọn hắn chủ quan lại tiếp tục hành động giết tới!"

Trước khi vung Trường Phong kiếm lên, Từ Ngôn dùng thủ pháp linh khí thành tia phóng ra hai đạo truyền âm chui vào trong tai hai quỷ sứ kia.

Sớm biết thủ đoạn Từ Ngôn ngoan độc như vậy, hai quỷ sứ kia âm thầm nhe răng cười, trong mắt đầy vẻ hiểu rõ. Hai người đồng thời vọt lên, cuốn lấy Từ Ngôn.


"Bọn chuột nhắt vô danh, hôm nay sẽ cho ngươi biết thế nào là thủ đoạn của quỷ sứ!"

"Dám cả gan ngăn ta đoạt bảo, ngươi chôn mạng ở đây đi vậy!"

Hai quỷ sứ lên tiếng quát mắng, cờ vung lên, chùy tung mạnh, thoạt nhìn như toàn lực đánh ra nhưng thực ra lại chỉ diễn trò mà thôi. Dù Từ Ngôn có tung người tiến lên, thì hai người vẫn khẽ gật đầu thể hiện ta đã hiểu rõ rồi.

Đừng nhìn chỉ là giả bộ, thế nhưng cũng phải tạo ra tràng cảnh náo nhiệt đặc sắc một chút. Cho nên thanh Trường Phong kiếm bị Từ Ngôn thúc giục đến hàn quang chói mắt, còn hắn như thể mãnh hổ xuống núi, kình phong tạo ra khiến cả Từ Trạch và Lâm Tiểu Nhu đều phải nghẹn họng nhìn trân trối.

Biết rõ Từ Ngôn đánh giết giỏi, không nghĩ tới vị này vừa động thủ đã ra đấu pháp không muốn sống. Sau khi kinh ngạc rồi, Từ Trạch Lâm Tiểu Nhu vội vàng tiến lên tương trợ.

"Trùng Thiên Nhất Kiếm!"

Bỗng nhiên Từ Ngôn hét to một tiếng, hô lên một cái chiêu thức thuận miệng bịa ra, Trường Phong kiếm chỉ thẳng hậu tâm quỷ sứ dáng người cao gầy mà đi, hòa cùng kiếm chiêu với khí thế ầm ầm. Lúc này, Từ Ngôn lại nháy nháy hai mắt.

Quỷ sứ cao gầy biết rõ thời cơ đã đến, giả bộ như không né tránh được.

Phốc!!!

Máu tươi bắn tung tóe, Trường Phong kiếm đâm lút cán vào hậu tâm quỷ sứ kia, xuyên thẳng ra phía sau.

"Ngươi..."


Quỷ sứ cao gầy kia giơ tay lên chỉ mặt Từ Ngôn, trong ánh mắt mang theo thần sắc đầy sợ hãi, có điều lại không nói nên lời nữa.

Vị quỷ sứ lùn tịt bên kia thấy vậy, chẳng những không lo lắng cho đồng bạn mà còn ngầm giơ ngón cái lên tự nhủ Từ quốc chủ này có thiên phú diễn kịch thật xuất sắc. Mà đồng bạn gã biểu hiện cũng càng giống như đúc, bộ dáng gần chết này đến bản thân gã cũng khó lòng giả bộ ra được.

Biết rõ cơ hội đã đến, quỷ sứ lùn kia đột nhiên nhìn thẳng vào Từ Trạch và Lâm Tiểu Nhu, chuẩn bị động thủ.

Phốc!!!

Trường đao lóe lên ánh sáng xanh, từ bên hông sườn gã chọc qua. Quỷ sứ lùn kia chỉ cảm thấy đau nhức kịch liệt. Gã trợn to mắt không thể tin nhìn chằm chằm vào Từ Ngôn đang tiến tới gần mình.

"Đến thật à!"

Xoạt!

Ánh đao lóe lên phân thi thể kia làm hai phần, Từ Ngôn vung hai tay lên, một tay bắt lấy Thanh Lân đao, tay kia nắm lấy Trường Phong kiếm đang xoay quanh người. Trên thân kiếm lưỡi đao vẫn còn máu tươi nhỏ xuống, nhìn qua khiến hắn như thể một sát thần.

"Giả dối nhiều thì có gì vui, giết người còn có thể giả được sao..."

Từ Ngôn chỉ khẽ trầm thấp lẩm bẩm cho chính mình nghe. Chiến trường trong thời gian ngắn đã biến hóa thế này khiến Từ Trạch và Lâm Tiểu Nhu đều kinh ngạc, ngốc chát tại chỗ.


Trước sau cũng chỉ chừng thời gian uống cạn chén trà, hai quỷ sứ có chiến lực kinh người này đã biến thành thi thể. Từ Trạch không dám tin, Lâm Tiểu Nhu cũng kinh ngạc đến không thốt nên lời.

Từ Ngôn lại đáp xuống, nhặt túi trữ vật trên hai cỗ thi thể lên, cười hắc hắc với hai người Từ Trạch và Lâm Tiểu Nhu, không nói hai lời bay vút đi mất.

Mãi đến khi hai quỷ sứ bị giết mất, đám đệ tử hạch tâm Thiên Quỷ tông mới phát hiện có điều không đúng.

Hình như quỷ sứ là bị Từ Ngôn giết chết?

Làm sao Từ Ngôn lại giúp đỡ người bên Kim Tiền tông được?

Có điều tình hình hiện nay không cho phép bọn chúng suy nghĩ nhiều, một khi thủ lĩnh chết mất, nghênh đón bọn chúng chính là bị Hư Đan chính phái toàn lực giết chết.

Đệ tử mang theo bị giết chết hơn phân nửa, làm sao Từ Trạch và Lâm Tiểu Nhu có thể buông tha hơn trăm tên đệ tử Thiên Quỷ tông này được. Từ Ngôn rời đi, bọn họ lại cũng không đi mà chia nhau tế ra pháp khí. Không lâu sau, toàn bộ đệ tử thủ hạ của hai quỷ sứ kia đã bị giết sạch không còn lại kẻ nào.

Hư Đan giết Trúc Cơ quá mức đơn giản, dù Từ Trạch Lâm Tiểu Nhu có chiến lực không ra sao trong đám cường giả Hư Đan, thế nhưng trong mắt đệ tử Trúc Cơ thì hai người vẫn là bậc Hư Đan không cách nào chiến thắng được.

Không để ý tới cơn giận còn sót lại chưa tiêu của hai vị trưởng lão Linh Yên các, Từ Ngôn đi xuyên qua khu rừng, sau đó tới gần một gốc cây cổ thụ.

Vừa tới gần đó, phía sau gốc cây chợt có một người đi ra.

"Thế nào rồi Ngôn ca nhi, thu hoạch lần này sao rồi hả?"

Vương Bát Chỉ cùng một đám đệ tử Thiên Hải lâu đều bị Từ Ngôn lưu tại đây, dù sao mang theo đám người này chỉ khiến hắn cảm thấy vướng bận thêm mà thôi. Cho nên hắn thường tìm một chỗ chỗ an toàn, bản thân tự đi ra ngoài tìm kiếm một phen xem có chiếm được tiện nghi nào hay không?

Lại nói, chỉ trong một ngày này Từ Ngôn thu được không dưới mười túi trữ vật, linh thảo tài liệu trân quý nhiều vô số kể.


Ỷ vào thân phận chính tà đều ăn được, Từ Ngôn như cá gặp nước trong Âm Phong hạp này. Dù sao da mặt hắn đủ dày, bất kể trưởng lão chính tà, chỉ cần có lợi là gom trước rồi nói sau.

Nhìn thấy Vương Bát Chỉ, Từ Ngôn tức giận hừ một tiếng, vung tay ném ra một túi trữ vật.

Đó là từ trên người đệ tử Thiên Quỷ tông mà có được, bên trong chỉ có hơn mười mảnh linh thạch mà thôi. Vì ngăn cản tên Vương Bát Chỉ há mồm nói nhảm hắn mới ném túi trữ vật này qua.

Đất trống phía sau gốc cây là trăm tên đệ tử Thiên Hải lâu bình yên vô sự, kẻ nào kẻ nấy đều đầy nhàm chán.

Chỗ tốt khi đi theo Từ Ngôn chính là vào hiểm địa mà như giẫm trên đất bằng, cho nên trăm tên đệ tử Thiên Hải lâu này đều không có lấy vết xước. Chỉ đợi Từ Ngôn làm thịt mấy con Yêu thú xong thì cả bọn mới tiến tới thu thập chút ít vụn vặt còn lại.

"Hết ngày hôm sau là hết ngày thứ hai của Âm Phong hạp rồi, các ngươi cũng cần phải trở về."

Đứng trước mặt chúng đệ tử, Từ Ngôn trầm giọng phân phó: "chỉ cần một ngày đã dư thời gian cho các ngươi trở về Tề Mi sơn rồi. Ta cho cho các ngươi lời khuyên, tốt nhất trên đường đi về đừng ngó ngang ngó dọc, tranh thủ rời khỏi hiểm địa này càng nhanh càng tốt."

"Từ trưởng lão không trở về cùng chúng ta hay sao?" Một đệ tử còn trẻ tuổi nghe nói thế bèn mở miệng hỏi.

"Tốc độ các trưởng lão chúng ta có thể sánh được sao?" một chân truyền Thiên Hải lâu lớn tuổi hơn nói: "Âm Phong hạp chỉ là nơi sâu trong Ma La động mà thôi. Xuyên qua Âm Phong hạp mới có thể đến bí cảnh chính thức, trong đó mới có cơ hội lấy được Duyên Thọ đan. Nơi đó chúng ta không thể vào, chỉ có trưởng lão mới vào được."

"Chúng ta vẫn nên trở về thôi, đi theo Từ trưởng lão đã được không ít chỗ tốt rồi."

"Bí cảnh hung hiểm, trưởng lão phải thật cẩn thận!"

Đám đệ tử nhao nhao ôm quyền cúi đầu với Từ Ngôn, rồi sau đó đi ngược đường cũ trở về. Nhìn xem bọn hắn rời đi, Từ Ngôn cũng được nhẹ nhõm thêm vài phần.

Nơi đây là hiểm địa, không ai nguyện ý mang theo một đám vướng víu cả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận