Nhất Ngôn Thông Thiên

Dịch: Hoangtruc

Bóng người đứng dưới gốc cổ thụ cao hơn mười trượng kia không nhìn về phía Duyên Thọ đan cực phẩm trên đỉnh đầu, mà quét mắt nhìn qua hốc cây cách đó không xa. Cuối cùng, đưa mắt rơi xuống người Từ Ngôn.

"Muốn lấy Duyên Thọ đan sao? Đến đây tranh một chuyến vậy."

Giọng nói Khương Đại Xuyên xuyên qua tấm mặt nạ trở nên khàn khàn vài phần, nhưng vẫn nghe ra lạnh lẽo khinh thường. Ánh mắt trắng dã len qua mặt nạ lộ ra lạnh lùng mà âm trầm.

Khương Đại Xuyên nhìn như rất thản nhiên, nhưng là đang nói với Từ Ngôn. Gã vừa lộ diện, mấy người đang giao thủ nhao nhao dừng tay lùi lại.

"Nhường ngươi cả đấy, ta không muốn."

Từ Ngôn không chút biến đổi nét mặt, lắc đầu, vừa nói vừa lui về phía sau hai bước.

Nơi đây rõ ràng không phải vùng đất hiền lành gì, hắn cũng không mù. Mấy bộ xương trắng dưới gốc cây vẫn bốc hơi nóng đấy thôi, rõ ràng cho thấy là trưởng lão Hư Đan nào đó của hai phái vừa bị gặm sạch không còn mảnh thịt.

"Hừ, không muốn thì thôi vậy."

Khương Đại Xuyên hừ lạnh một tiếng, đột nhiên nhảy người lên, lao đến Duyên Thọ đan màu tím trên gốc cây. Chín hạt Duyên Thọ đan bình thường kia thì gã chưa từng liếc mắt nhìn tới.

Ùng ục ục!


Bàn tay gã đưa ra, sắp bắt được hồ lô màu tím chợt trong hốc cây đen kịt truyền đến bong bóng nổ văng. Theo đó, là một cột nước cổ quái từ trong đó vọt lên.

Bên trong cột nước xen lẫn hằng hà quái ngư như thể đàn ong vỡ tổ. Những con quái ngư này đầu to thân nhỏ cỡ chừng lòng bàn tay, thân hình dẹp, mồm há to đầy răng nhọn hoắt!

Vô số quái ngư vòng quanh vột nước lao ra hốc cây, đánh thẳng tới Khương Đại Xuyên. Dường như những con quái ngư đó đang khống chế cột nước này, khí thế hung hãn, tốc độ cực nhanh.

Quỷ sứ đứng đầu nhảy lên, quanh thân lập lòe hào quang. Một trăm cây Quỷ Minh châm tích tắc hiện ra, tạo thành một cự thuẫn có hình bán nguyệt.

Ầm!!!

Cột nước va đập vào cự thuẫn phát ra một tiếng trầm đục, bọt nước văng khắp nơi. Hơn trăm con quái ngư bị văng tung tóe, mà Khương Đại Xuyên cũng bị lực lượng chấn bay ra ngoài, rơi xuống xa xa.

Gã đạp đạp lùi lại vài bước chân mới đứng vững, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cột nước kinh khủng kia.

Cự thuẫn vỡ ra, Quỷ Minh châm lại lơ lửng bên cạnh Khương Đại Xuyên. Thúc giục một lúc trăm kiện pháp khí đã nói rõ năng lực của gã vượt xa đám các trường lão ở đây. Nhưng mà cột nước từ hốc cây lao ra càng thêm đáng sợ, tuy nói bị vỡ mất một đoạn nhưng vẫn còn chừng hơn vài chục trượng, chưa nói cột nước vẫn còn chưa định công kích tiếp mà chỉ vặn vẹo không ngừng dưới tàng cây như một con đại xà mà thôi.

Lộp bộp, lộp bộp..

Phần lớn đám quái ngư bị Quỷ Minh châm hất văng tung tóe rơi trên mặt đất không bị chết mà đang không ngừng nhảy lên. Một trưởng lão tà phái xui xẻo đứng gần chúng nó, bị một con quái ngư đột nhiên nhảy lên cắn trúng cánh tay.

"A!!!"


Một tiếng kêu rên vang lên, máu tươi bắn tung toé, thậm chí mọi người còn nghe được cả tiếng xương vỡ vụn. Cánh tay của trưởng lão Hư Đan kia vậy mà bị quái ngư cắn đứt mất!

Rặc rặc!

Ánh kiếm lóe lên, quái ngư bị cắt thành hai nửa chết mất. Dù là thế nhưng đầu cá vẫn gắt gao cắn lấy tay vị trưởng lão kia, độ hung tàn khiến người khác phải hãi hùng khiếp vía.

Có thể cắn cánh tay cường giả Hư Đan, nói rõ loại quái ngư này chí ít phải có thực lực Yêu vật. Chẳng qua là mắt cá đỏ thẫm, nhìn không ra là yêu vật hay là yêu linh!

"Đây là cá gì mà đến tu vi Hư Đan cũng không cản nổi vậy!"

"Tại sao lại ở trong hốc cây? Chẳng lẽ cá có thể lên bờ rồi hả?"

"Trong hốc cây có nước, cho nên quái ngư mới có thể còn sống. Lúc nãy còn có người bị quái ngư này nuốt sống, nếu không Duyên Thọ đan làm sao còn đến bây giờ."

"Đến Khương trường lão còn không đoạt được, chẳng lẽ nhường hết cho bầy khỉ kia!"

Tà phái đang nhao nhao nghị luận, lọt vào tai Từ Ngôn lại khiến hắn không hiểu rõ. Hắn chỉ thấy được quái ngư và cột nước kia, có con khỉ nào đâu?

Hắn còn tưởng rằng con khỉ là đám tà phái mắng mấy kẻ chính phái kia, có điều ngay sau đó đã xuất hiện một màn kỳ dị khiến Từ Ngôn phải chấn kinh.


Hắn thật sự nhìn thấy con khỉ.

Không phải một con, mà là một bầy.

Một bầy Bạch Chưởng viên trong mắt đều lóe lên hai vòng huyết văn.

Vù vù vù!

Trên vách đá chung quanh cổ thụ, hơn trăm con khỉ vượn cực lớn chui ra khỏi lớp dây leo phủ kín tường đá. Mấy con khỉ vượn này đều có cánh tay và bàn tay mọc đầy lông trắng. Vừa xuất hiện, chúng lập tức đu dây leo đi ra ngoài, nhảy nhót xoay chuyển quanh cổ thụ không ngừng.

Rõ ràng vách đá đổ sau lưng kia đều ẩn giấu huyệt động yêu hầu. Một lần xuất hiện trăm con yêu linh, tình cảnh quá mức kinh người. Nếu không phải tất cả mọi người ở đây đều là trưởng lão Hư Đan mà chỉ là đệ tử Trúc Cơ thì hẳn đã bị dọa chết khiếp rồi.

Yêu linh Bạch Chưởng viên không phát động tấn công về phía trưởng lão hai phái chính tà mà tạo thành dây đu vây quanh cổ thụ. Con nào con nấy thập phần linh động, còn cột nước đang vặn vẹo xông trước phá sau, như thể một con đại xà đánh giết bầy khỉ vượn.

Một cuộc tranh đấu giữa cá - khỉ cứ vậy xuất hiện trước mặt mọi người, ngoại trừ mấy trưởng lão Hư Đan đến đây đầu tiên thì tất cả những người còn lại đều kinh ngạc muôn phần.

Yêu linh Bạch Chưởng viên xuất hiện, Khương Đại Xuyên không ra tay nữa, hai mắt lạnh như băng đứng nguyên tại chỗ, khoanh tay đứng nhìn xem kịch vui.

Từ Ngôn vốn còn kinh ngạc, sau đó lại đầy nghi hoặc.

Hắn từng gặp qua yêu linh Bạch Chưởng viên, vừa mới vào Ma La động còn giết mất hai con, hồn phách yêu linh vẫn còn trong Phong Hồn tinh. Hôm nay nhìn thấy bầy yêu linh Bạch Chưởng viên này, Từ Ngôn lập tức sinh ra một loại cảm giác quái dị.

Như thể bí cảnh này mới chính là hang ổ của Bạch Chưởng viên, mà hai con Bạch Chưởng viên ở trong Ma La động lúc trước chẳng qua là hai con yêu linh chạy ra khỏi bí cảnh, sau đó an cư tại Ma La động mà thôi.

Chẳng lẽ bí cảnh đã tồn tại từ trước, sau đó Ma La động mới được người mở ra sau này?


Nhớ tới nơi đây vô cùng có khả năng là động phủ của tiên nhân, nghi hoặc ngắn ngủi này của Từ Ngôn cứ vậy mà tiêu tán. Hắn không nghĩ nhiều nữa, chỉ chằm chằm nhìn vào bầy khỉ vượn đu dây leo bay nhảy trước mắt.

Rặc rặc! Rặc rặc!

Cột nước như đại xà bị phần đông Bạch Chưởng viên chọc giận, tốc độ càng lúc càng nhanh, hơn nữa cột nước thò ra khỏi hốc cây cũng bắt đầu càng dài thêm. Đã có mấy con Bạch Chưởng viên hơi chút sơ sẩy lập tức cột nước nuốt hết.

Dù đạt tới trình độ yêu linh, một khi vào trong cột nước thì Bạch Chưởng viên vẫn bị gặm sạch thành xương trắng, sau đó rớt xuống bên dưới.

Trong lúc quái ngư đang gặm ăn Bạch Chưởng viên, Từ Ngôn có thể thấy rõ ràng quái ngư trong cột nước như đồng loạt lao lên, trấn trụ Bạch Chưởng viên cứng ngắc trong cột nước, hệt như lúc con rắn nuốt con mồi.

Bộp, bộp bộp!

Lại là vài tiếng trầm đục, Bạch Chưởng viên bắt đầu ra tay phản công lại cột nước. Một tay khỉ cầm lấy dây leo, tay kia mãnh liệt chụp về phía cột nước, mỗi một kích đều có thể đánh bay một hai con quái ngư ra khỏi cột nước.

Một khi quái ngư đã đi ra khỏi cột nước thì chỉ có thể nhảy loi choi trên mặt đất, tuy nhất thời không chết được nhưng đã mất đi năng lực hành động. Chỉ cần đứng cách xa một chút thì nó rất khó làm ai bị thương.

Khỉ vượn và quái ngư giao chiến dần dần kịch liệt, vài chục con Bạch Chưởng viên chịu trách nhiệm đánh phá quái ngư trong cột nước. Hơn mười con Bạch Chưởng viên khác lại nhao nhao bay lên trời, tay con này cầm chân con kia tạo thành tư thế hầu tử vớt trăng, chớp mắt đã tiến sát tới gần gốc cổ thụ. Con Bạch Chưởng viên phía dưới cùng nhất duỗi móng vuốt ra, chụp vào Duyên Thọ đan màu tím.

Không để con Bạch Chưởng viên cuối cùng bắt lấy Duyên Thọ đan, cột nước như con đại xà chấn động mạnh một cái, lập tức phân ra một cột, trực tiếp cuốn lấy con Bạch Chưởng viên vừa mới tiếp cận Duyên Thọ đan màu tím. Sau đó, âm thanh gặm ăn lại nổi lên.

Đến lúc này Từ Ngôn xem như đã hiểu rõ.

Không chỉ có trưởng lão hai phái muốn lấy được Duyên Thọ đan, mà còn có bầy yêu linh Bạch Chưởng viên kia. Còn quái ngư bên trong hốc cây đang thủ hộ Duyên Thọ đan màu tím, kẻ nào muốn hái đan dược, sẽ phải nghênh đón mãnh công của chúng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận