Nhất Ngôn Thông Thiên

Dịch: Hoangtruc

Đối với cường giả Hư Đan mà nói, một con Đại yêu đã đủ mang đến một tràng kiếp nạn, huống chi lúc này đáy cốc lại xuất hiện đến hai Đại yêu.

Đại yêu lông trắng tiến đến, một đám Bạch Chưởng viên lớn có nhỏ có nhao nhao nhảy ra khỏi động quật trong vách núi, số lượng tới ngàn con. Mà quái ngư lao ra trong hốc cây cũng không ít, có quái ngư Đại yêu cầm đầu, chúng nó gào thét lao ra ngoài.

Dị thú hai phía kia lại không liều chết ác chiến mà đồng thời xông về phía Từ Ngôn.

Kết cục của việc đoạt lấy cực phẩm Duyên Thọ đan, đó chính là nghênh đón Đại yêu đánh chết!

Hai con Đại yêu vừa hiện thân, Từ Ngôn đã biết không ổn. Thừa dịp những người còn lại đang khiếp sợ, cả người hắn vọt lên, trực tiếp nhảy đến bên người Khương Đại Xuyên.

Ý định của Từ Ngôn, chính là dù chết cũng phải kéo theo đệm lưng. Mà Khương Đại Xuyên còn có thêm lực lượng thần bí ngang ngửa với Nguyên Anh, không mượn dùng một chút chẳng phải lãng phí sao.

Lúc ở Kim Tiền tông, Khương Đại Xuyên đã biết rõ Từ Ngôn đầy tàn nhẫn. Thế nhưng gã chưa bao giờ nghĩ tới gia hỏa mà gã gọi là biểu đệ kia không chỉ có thủ đoạn ngoan độc mà còn xấu xa đến hỏng cả người. Không để gã kịp phản ứng, Từ Ngôn đã đến bên người gã.

Từ Ngôn đã đến, hai đầu Đại yêu dữ tợn cũng đồng thời tiến đến. Một trái một phải, mang theo khí tức kinh người.

"Ta ngăn cản vượn yêu, cá lớn giao cho ngươi rồi!"

Không đợi Khương Đại Xuyên mắng chửi, Từ Ngôn đã mở miệng trước. Sau đó ánh đao nổi lên, kiếm khí như trăng tròn được thúc giục đi ra.

Từ Ngôn gần trong gang tấc thế nhưng chỉ có thể khiến Khương Đại Xuyên hận đến nghiến răng nghiến lợi. Bởi bộ dáng Từ Ngôn bây giờ căn bản là đưa lưng về phía gã, nếu hiện tại ra tay có thể đơn giản đánh chết hắn. Thế nhưng Khương Đại Xuyên vẫn không động đậy lợi dụng sơ hở đó, bởi vì con quái ngư Đại yêu kia đã giương miệng lớn dính máu cắn tới.


Cả một quầng bọt nước nổ tung, miệng cá khủng bố từ trong cột nước lao ra như thể một cái hắc động, chỉ một táp dư sức cắn tươi một người.

Khương Đại Xuyên không có cách nào khác. Hiện tại chỉ cần gã giết chết Từ Ngôn thì chính bản thân chắc chắn bị cá lớn nuốt mất, cho nên đành phải vung hắc kiếm, hét to ra tay.

Ánh đen lập lòe, uy lực của Pháp bảo bị Khương Đại Xuyên thúc giục đến mức tận cùng. Sau tiếng nổ vang rung trời, quái ngư bị đánh bay ra mấy trượng, bản thân Khương Đại Xuyên lại như một mũi tên bay ngược ra ngoài, miệng phun máu tươi.

Dù cho gã có viễn siêu hơn Hư Đan thì cũng không cách gì chống lại Đại yêu được cả. Đại yêu có thể ngang ngửa với Nguyên Anh, tuyệt không có bất luận Hư Đan nào đánh thắng được cả.

Khương Đại Xuyên bị một kích trọng thương, Từ Ngôn cũng không khá hơn bao nhiêu. Một kích toàn lực chém ra của hắn bị cự viên Đại yêu đơn giản ngăn cản được, sau đó hắn lãnh nguyên một đại cước đá bay ra ngoài, nện vào thạch bích phía xa.

Một tiếng ầm vang, vách đá sau lưng xuất hiện đường nứt rậm rạp, khóe miệng Từ Ngôn lập tức tràn ra máu tươi. Nếu không có Thiên Phong giáp bên người, một kích này đã đủ khiến hắn sống dở chết dở.

Hai con Đại yêu ra tay, Bạch Chưởng viên và quái ngư đi theo Đại yêu cũng đánh giết tới. Trong tích tắc, đám dị thú này đã hoàn toàn chiếm cứ lấy đáy cốc, giúp nhau chém giết không ngớt. Gặp phải tu sĩ nhân tộc, bọn chúng đều hung ác cắn xé. Tình cảnh đáy cốc lập tức trở nên vô cùng hỗn loạn.

Chín viên Duyên Thọ đan vừa mới bị chín cường giả Hư Đan thu thập xong, dưới tàng cây lập tức biến thành chiến trường hỗn loạn. Dù là trưởng lão Kim Tiền tông hay là trưởng lão Thiên Quỷ tông thì trong lóng cũng đều nặng nề.

Đối mặt với yêu thú đông đúc như thế, e rằng khó lòng sống sót đi ra ngoài được.

Ô...ô...n...g!!

Chợt ngay cửa vào sơn cốc truyền đến một tràng âm thanh vù vù, rồi một luồn sáng trắng hiện lên. Trong hư không đã nứt ra một vầng sáng trắng, như thể mở ra một cánh cổng ánh sáng.


"Cửa ra, cửa ra xuất hiện!"

"Cửa ra khỏi bí cảnh lại xuất hiện ở nơi đây, chạy mau!"

"Cơ hội chạy trốn chết chỉ có một, nhanh đi."

Lúc này cả đám trưởng lão Hư Đan chẳng phân biệt chính tà đều vui mừng khôn xiết. Dựa theo kinh nghiệm lúc trước, cửa ra khỏi bí cảnh sẽ xuất hiện bên ngoài bí cảnh, rất hiếm có chuyện xuất hiện ở khu vực hạch tâm. Mà hiện tại, cửa ra xuất hiện không cách mọi người quá xa, có thể nói xuất hiện như thể là cọng rơm cứu mạng tất cả.

Tinh thần tất cả đều phấn chấn cả lên, đều tung ra tất cả bản lĩnh của mình. Thậm chí có người còn không tiếc công cho nổ cả pháp khí giá trị xa xỉ, đổi lấy cơ hội chạy ra khỏi bí cảnh. Trong lúc nhất thời, đáy cốc nổi lên tiếng nổ cuồn cuộn, lửa cháy ngập trời, trên trăm bóng người nhao nhao phóng tới cánh cổng ánh sáng.

Từ Ngôn cũng nhìn thấy cửa ra xuất hiện. Hắn cũng muốn trốn nhưng cự viên lông trắng một mực không buông tha hắn. Con quái ngư Đại yêu kia ăn phải một kiếm của Khương Đại Xuyên cũng không đánh giết trả thù gã, mà như mà bỏ qua Khương Đại Xuyên chỉ chăm chăm đánh giết tới Từ Ngôn hắn.

Lúc này Từ Ngôn đã có quyết định. Đại yêu nhất định bị hấp dẫn bởi Duyên Thọ đan màu tím, cho nên hắn đưa tay cầm hồ lô tím, định bụng ném bay về phía Khương Đại Xuyên.

Mặc dù Duyên Thọ đan có tốt, cũng phải còn mạng mới hưởng được. Nếu như hắn chết ở đây thì dù có đan dược kéo dài ngàn năm cũng vô dụng.

Khương Đại Xuyên vừa mới đứng vững. Gã bị Từ Ngôn chơi xỏ đến giận sôi lên, nhìn cá lớn không đuổi giết gã nữa mà chuyển hướng đến Từ Ngôn, ánh mắt gã lập tức hiện ra ý trào phúng. Thế nhưng ánh mắt đầy trào phúng này vừa mới xuất hiện đã bị cái tư thế sắp sửa ném đồ trong tay đi của Từ Ngôn đánh tan thành mây khói.

"Ngươi đủ thối tha!!!!"

Khương Đại Xuyên nhìn ra dụng ý của đối phương, mắng to một tiếng rồi quay đầu bỏ chạy.


Lần này quỷ sứ đứng đầu tung hoành hơn mười năm ở Thiên Nam, hoành hành nhiều năm ở Thiên Quỷ tông xem như chịu phục rồi. Khương Đại Xuyên vẫn luôn cho rằng mình mới là kẻ xấu xa nhất Thiên Nam này, không nghĩ tới thiên ngoại hữu thiên, người xấu còn có người xấu hơn, rõ ràng vẫn còn gia hỏa đủ đen tối hơn cả gã.

Bộp!

Khương Đại Xuyên mang theo đầy lửa giận, vừa quay đầu đi, chưa kịp chạy đã lập tức đâm vào một bộ khôi giáp màu đen khiến gã phải choáng váng cả đầu.

"A!!! Ngôn ca ca cẩn thận!!!"

Vừa chuẩn bị nổi điên thì một tiếng nữ hài thét lên váng cả tai Khương Đại Xuyên.

Gã trừng mắt nhìn, trước mắt là một bộ áo giáp màu đen cao lớn, rõ ràng bên trong có người, còn bên cạnh người mặc áo giáp màu đen là một nữ hài nhỏ nhắn xinh xắn, mặc một thân cung y.

Sở Linh Nhi vừa mới tới đây đã bị dọa không ít. Không phải vì nàng nhìn thấy gia hỏa Khương Đại Xuyên hung thần ác sát đang quay người vọt tới, mà vì nàng nhìn thấy hai con Đại yêu đang quay đầu phóng tới Từ Ngôn cách đó không xa cho nên mới bị dọa kinh hồn như vậy.

Nghe xong ba chữ Ngôn ca ca, ánh mắt Khương Đại Xuyên lập tức lộ ra sắc lạnh. Gã bất kể nàng là ai, đã chặn đường thì giết trước hãy nói.

Có điều còn chưa vung Hắc Phong kiếm lên, gã chợt thoáng thấy ánh mắt bên trong bộ thiết giáp kia vô cùng quen thuộc, cho nên đáy lòng khẽ động, không dám ra tay.

Ô...ô...n...g!!!

Lại là một tràng âm thanh vù vù quái dị truyền đến, một cánh cổng ánh sáng thứ hai xuất hiện một bên khác của đáy cốc, vừa vặn ngay tại trên vách đá dựng đứng sau lưng Từ Ngôn.

Hư Đan hai phái sớm đã xông về cánh cổng ánh sáng nơi cửa vào sơn cốc, đã có người nhảy vào cánh cổng kia chạy trốn mất dạng. Cho nên hiện giờ dù có phát hiện sau lưng còn có cánh cửa thứ hai thì cũng không ai quay đầu lại.

Tuy rằng cửa ra ở phía sau lưng cách hắn không xa, Từ Ngôn lại không thể nào ném Duyên Thọ đan màu tím đi được. Bởi vì hắn bởi vì hắn thấy được Sở Linh Nhi xuất hiện ngay gần Khương Đại Xuyên.


Nếu hắn mà ném Duyên Thọ đan ném đi qua, chẳng phải hai con Đại yêu sẽ xé nát Sở Linh Nhi không còn gì rồi sao?

Cánh cổng ánh sáng đã xuất hiện ở sau lưng, Từ Ngôn lập tức thay đổi quyết định, thu hồi kỳ đan lại, tay bấm pháp quyết, cả người mờ đi.

Ầm ầm ầm!

Cự Viên Lông trắng một kích đập hụt, để lại một hố to trên mặt đất.

Rặc rặc!

Quái ngư dữ tợn cắn hụt, hàm răng sắc bén gập lại, tạo thành âm thanh rợn người.

Mượn nhờ phong độn tinh xảo, Từ Ngôn khó khăn lắm tránh khỏi vây giết của hai con Đại yêu, thoát ra xa hơn mười trượng, vừa vặn xuất hiện ngay cạnh cánh cổng ánh sáng. Chỉ cần hắn bước thêm một bước nữa là có thể chạy ra khỏi bí cảnh.

Bước chân nâng lên, đột nhiên lại khựng ở không trung.

Từ Ngôn quay đầu nhìn lại, sắc mặt Sở Linh Nhi trắng bệch, trong ánh mắt mang theo sợ hãi.

Nếu mình chạy thoát rồi, cô nàng sẽ mất mạng...

Chút chần chờ đó đã khiến Từ Ngôn lỡ mất cơ hội trốn chạy. Cự Viên lông trắng đã bay lên không, quái ngư đầu kia rung đầu vọt tới, một trái một phải vây giết mà đến.

Đối mặt với hai Đại yêu kéo tới, ánh mắt Từ Ngôn khẽ giật giật, đồng thời có hai điều nghi vấn xuất hiện trong lòng hắn.

Bộ giáp sắt bên người Sở Linh Nhi là ai? Vì sao trong bí cảnh lại xuất hiện hai cánh cửa đi ra?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận