Nhất Ngôn Thông Thiên

Dịch: Hoangtruc

Từ Ngôn nhớ tới sư phụ mình.

Từ Sơn, Từ Đạo Viễn.

Lão đạo sĩ được xưng tụng là Kiếm Ma Đại Phổ.

Thiên Tịch Hào Sơn, Bạch Ngôn Linh Xuyên. Trong tám chữ quái dị trong cấm địa Kim Tiền tông, bảy chữ đều đã có tên người đối ứng, duy chỉ còn chữ Sơn.

Lúc này nhớ tới lão đạo sĩ, trong ánh mắt Từ Ngôn không chỉ có khiếp sợ mà còn có cả một tầng sự nghi ngờ nổi lên.

Phàm là những người từng tiến vào Thiên Hà vịnh, nếu không chết ở đây thì cũng là thân trúng kịch độc, hoặc hoàn toàn hóa điên. Chỉ trừ Sở Bạch bình yên vô sự.

Nếu không đột phá Nguyên Anh, e rằng Sở Bạch cũng phải trọng thương. Nói cách khác, chỉ cần đi vào Thiên Hà vịnh sẽ sẽ rất khó đi ra ngoài. Dù có đi ra được cũng phải trả một cái giá rất lớn. Thế nhưng từ khi lão đạo sĩ tẩu hỏa nhập ma thì chỉ ẩn cư ở Thừa Vân quan, Từ Ngôn đã ở cùng lão đạo sĩ từ nhỏ, hắn chưa chưa bao giờ thấy lão đạo sĩ rời khỏi Thừa Vân quan cả.

"Chẳng lẽ sư phụ không đi Thiên Hà vịnh?"

Nghi hoặc tự nói, hàng mày Từ Ngôn cau chặt lại. Rồi hắn lại có một suy đoán quái dị khác nổi lên trong lòng.

"Thiên, Tịch, Hào, Sơn, Bạch Ngôn Linh Xuyên..."


Bỏ qua chuyện Sở Linh Nhi và Khương Đại Xuyên cùng tiến vào Thiên Hà vịnh cùng đợt với hắn, thì Sở Bạch hẳn là người đến Thiên Hà vịnh gần đây nhất, cũng là khoảng sáu bảy năm trước. Từ Ngôn bắt đầu suy tính đại khái khoảng thời gian những người kia tiến vào Thiên Hà vịnh.

Kim Hào phát điên khoảng vài chục năm trước, Trương Thiên Tịch cũng chết mấy chục năm trước. Người đầu tiên tiến vào Thiên Hà vịnh có lẽ là Hàn Thiên Tuyết, cách đây cũng khoảng trăm năm. Kể từ đó, nếu như đến chữ Sơn chính là lão đạo sĩ, như vậy có lẽ khoảng hai ba mươi năm về trước lão đạo sĩ đã bị đẩy vào hiểm địa này.

Suy tính đến hai ba mươi năm về trước, Từ Ngôn ngạc nhiên. Có lẽ lúc đó chính là khoảng thời gian lão đạo sĩ tẩu hỏa nhập ma, giết chết người nhà.

Chẳng lẽ sư phụ biết có một kiếp này, cho nên không tiếc tự phế tu vi, không tiếc giết sạch người nhà!

Từ Ngôn kinh ngạc, nhận phỏng đoán ra một chuyện vô cùng khiếp sợ. Nếu phỏng đoán này đúng, hắn càng không nghĩ ra làm sao lão đạo sĩ lại kiên quyết đến thế.

Không để ý tu vi tính mạng mình, càng không đoái hoài tới sinh tử người nhà, do vậy mà thoát khỏi tính toán của Vương Khải và Hà Điền. Chẳng lẽ lão đạo sĩ còn có chuyện trọng yếu nào cần làm?

Vành mắt Từ Ngôn bắt đầu đỏ lên, hắn thật sự không dám tưởng tượng sư phụ của mình lại là người lạnh lùng như vậy, càng không nghĩ ra có chuyện gì có thể còn quan trọng hơn người nhà và tính mạng của bản thân đây?

Từ Ngôn dần dần ngồi xổm người xuống. Lần này hắn bị phỏng đoán kinh người của mình giày vò đến lòng như đao cắt, tay ôm chặt đầu, cố nén nước mắt.

Lão đạo sĩ hòa ái muôn phần, lòng mang từ bi sẵn sàng thay thế hai đứa trẻ nhỏ đưa thân vào biển lửa, làm sao có thể ngay lúc tỉnh táo mà tự tay giết chết người nhà của mình, lại tự tay phế bỏ tu vi của mình?

Chẳng lẽ...


Là vì ta!

Bộp một tiếng, rốt cuộc Từ Ngôn không áp chế nổi khiếp sợ trong lòng, ngã ngồi ra mặt đất. Lúc này tâm thần hắn chấn động kịch liệt.

"Vì cái gì?"

Hai mắt mờ mịt nhìn chăm chăm không chút thần thái, Từ Ngôn thì thào tự nói: "Sư phụ, người một mực chờ ta sao? Vậy ta đây từ đâu mà đến đây..."

Ùng ục, ùng ục.

Đang lúc Từ Ngôn vô cùng mê mang, cái màng đỏ thẫm cách đó không xa nổi lên một cái bong bóng. Bong bóng càng lúc càng lớn, cho đến khi nó đẩy tấm màng đỏ căng ra, hình thành một cột nước như thể bùn nhão.

Cột nước đỏ thẫm vô cùng quái dị như muốn lao ra, lại một mực bị lớp màng đỏ kia ngăn trở. Cứ thế kéo căng đến đến mức tận cùng, rồi cứ vậy tan vỡ ra.

Bụp!

Đỉnh cột nước bị phá vỡ, một vòi rồng cuồng bạo vọt ra, khiến cho Từ Ngôn đang lâm vào mê mang giật mình tỉnh người lại.


Cuồng phong lao ra cấm chế tức thời tiến tới khiến Từ Ngôn không kịp ngăn cản, trực tiếp bị thổi bay ra ngoài.

Lúc cả người hắn bay về sau, mắt trái hắn trừng lên như muốn nhìn thấy bên trong của bong bóng nổ tung kia. Một luồng gió rít xẹt qua, cấm chế vỡ tan lập tức khôi phục nguyên dạng.

"Phong độn!"

Từ Ngôn gầm nhẹ định dùng thuật này chạy thoát khỏi cuồng phong. Thế nhưng tích tắc sau, hắn đã đầy kinh ngạc, bản thân hắn không thi triển được pháp thuật.

Không chỉ có pháp thuật không được, trong cuồng phong còn xuất hiện một loại lực lượng kinh người như núi cao vạn trượng nện xuống.

Cọt kẹt..t..tttt!

Thiên Phong giáp trên người hắn truyền đến tiếng bị đè ép đến mức tận cùng, tiếp đó là một ngụm máu tươi phun ra.

Thân thể Từ Ngôn không nhúc nhích được, pháp khí không cách nào thúc giục ra, độn pháp không thi triển được... cứ vậy hắn bị vòi rồng kéo vào tử địa.

Từ Ngôn căn bản không nghĩ tới có vòi rồng đột nhiên xuất hiện như vậy, cho nên không có lực chống cự lại, cảnh giới Hư Đan hoàn toàn không thể ngăn cản được vòi rồng này!

Gào!

Một tiếng thú rống nổ vang trong đầu hắn, ánh sáng nơi mắt trái không bị khống chế xoay tròn, càng lúc càng nhanh, cuối cùng tạo thành một vòng xoáy không đáy đột ngột kéo vòi rồng đang bao vây lấy Từ Ngôn vào trong đáy mắt.

Theo tiếng thú rống lên là một tràng đau đớn tê tâm liệt phế, ngoài thân là áp lực kinh khủng, bên trong là tiếng thú rống như muốn xé rách thần hồn, ánh mắt Từ Ngôn ảm đạm lại rồi hoàn toàn mất đi vẻ sáng ngời.


Phịch!

Bóng dáng kia té rớt ở nơi xa, cứ vậy ngất đi.

Ngọn gió quái ác lao ra từ trong cấm chế nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa. Chúng đã bị mắt trái Từ Ngôn thu nạp toàn bộ. Sau cơn vòi rồng càn quét, toàn bộ động quật lại tràn ngập một cỗ linh khí dao động kinh người. Cỗ linh khí sau cơn vòi rồng từ trong cấm chế lộ ra còn tinh thuần gấp mấy lần so với linh khí trong mắt trái hắn.

...

Còn ở hai động quật khác, cũng có cấm chế đỏ thẫm và thân cây không nguyên vẹn, chỉ là không có bộ xương khô.

Khi chỗ động quật Từ Ngôn xuất hiện vòi rồng kinh khủng, hai động quật kia cũng bắt đầu có vòi rồng hiển hiện.

Lúc này Khương Đại Xuyên đang dốc sức liều mạng giơ cao hắc kiếm, không tiếc hao phí cỗ lực lượng Nguyên Anh thần bí ngăn cản vòi rồng ăn mòn. Với tu vi của gã, lại thêm lực lượng truyền thừa chí hung từ điện chủ Hung điện mới chỉ vừa vặn ngăn cản được vòi rồng. Mà khi vòi rồng qua đi, mặt nạ của Khương Đại Xuyên cũng vỡ vụn. Gã há to miệng thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch nhìn chằm chằm màng đỏ quái dị trước mặt.

Gã cảm nhận được linh khí dao động kinh người, vội vàng đè nén khiếp sợ trong lòng xuống, khoanh chân ngồi nhanh chóng khôi phục lực lượng bản thân. Đợi đến lúc linh khí khôi phục xong, gã bắt đầu thử phá vỡ tầng cấm chế vô cùng quỷ dị này.

Bởi vì đó là nhiệm vụ của gã, là mệnh lệnh đến từ cường giả Thần Văn, dù có là quỷ sứ cũng không cách nào kháng cự được.

Khác với Khương Đại Xuyên ương ngạnh chống cự, Sở Linh Nhi lại guồng chân chạy như điên.

Từ khi đi đến phần cuối động quật, nhìn thấy cấm chế kỳ dị kia, Sở Linh Nhi đã hoảng đến mức hồn vía thất lạc. Cho nên vừa nhìn thấy bong bóng cực lớn xuất hiện trên cấm chế, vị tiểu công chúa này đã quay người bỏ chạy.

Tuy rằng Sở Linh Nhi đã trốn ra rất xa nhưng vẫn hứng phải gió bão tập kích. Nhờ có Giao nhãn kỳ dị mà nàng miễn cưỡng ngăn cản gió lốc này, thế nhưng cuối cùng vẫn bị cuốn vào trong đó. Phần lớn uy lực vòi rồng đều bị Giao nhãn ngăn cản nhưng Sở Linh Nhi vẫn bị trọng thương, toàn thân đầy máu rơi xuống mặt đất, không rõ sinh tử thế nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận