Nhất Ngôn Thông Thiên

Dịch: Hoangtruc

Vòi rồng đột kích lần thứ hai đã bức Từ Ngôn phải thúc giục mắt trái lần nữa.

Cũng như lần đầu tiên, mắt trái tự tạo thành vòng xoáy như lỗ đen hấp thu hết thảy khí tức kinh khủng kia.

Đau nhức kịch liệt kéo tới, Từ Ngôn lại thống khổ trở mình ngã xuống đất.

Lần này hắn không hôn mê, bởi có nữ hài bằng gỗ chặn một phần vòi rồng, cho nên mắt trái của Từ Ngôn chỉ đau đớn không chịu nổi còn thần trí vẫn rất tỉnh táo.

Qua một lúc lâu sau, đau đớn trong mắt dần dần biến mất, Từ Ngôn gượng mình đứng lên.

Hắn nhìn bốn phía, cả người tản mát ra sát ý kinh người.

Nơi tay cầm đao đã nổi đầy gân xanh biểu thị hắn đang điên tiết, nếu lúc này chung quanh xuất hiện chút ít tiếng động thì hắn sẽ lập tức xuất đao, hơn nữa chính là một kích vong mệnh mạnh nhất.

Bởi trong phong bạo vừa rồi, hắn có nghe thấy một lời nói thầm.

Không rõ là nói gì, nhưng lúc Từ Ngôn nghe thấy giọng nói nhỏ này, toàn bộ thô bạo nơi đáy lòng hắn bị kích phát lên, như thể gặp phải nguy cơ phải chết. Hoặc nói là hắn đã tao ngộ phải tử địch đang dòm ngó.

Đó là một loại cảm giác không rõ ràng, nhưng nguy hiểm dâng lên khiến Từ Ngôn phải run rẩy sợ hãi.

"Ai...?"

Hắn há miệng thở hổn hển. Người thanh niên đứng trong bóng đêm đó cúi đầu, đầu gối cong xuống, như thể một con ác thú đang thủ thế chuẩn bị bạo khởi.

Không ai trả lời, càng không có chút thanh âm nào truyền đến.


Trong mắt trái hắn vẫn là tinh văn xoay chuyển không ngừng. Tinh văn từ sáng ngời biến thành ảm đạm, cho đến đen kịt.

Lúc này bộ dạng Từ Ngôn khiến người ta đầy sợ hãi. Hắn trừng mắt trái, năm gờ nho nhỏ nổi lên, dường như quái vật ẩn thân trong mắt sắp lao ra ngoài.

Tiếng thú rống trong đầu hắn vang lên không dứt không ngừng, khí tức hoang cổ kéo thô bạo sâu trong đáy lòng hắn tràn lên. Cứ như thế, tình cảnh của Từ Ngôn dần trở nên đầy nguy hiểm.

Cọt kẹt..t..tttt

Tiếng gỗ ma sát từ phía sau truyền đến, nữ hài bằng gỗ té ngã trên mặt đất, hai tay cong queo quơ quơ lên.

Tiếng gỗ cạ vào nhau rất nhỏ lại làm Từ Ngôn như bừng tỉnh lại, hắn bắt đầu dốc sức liều mạng áp chế mắt trái.

Từ Ngôn bèn quyết định há miệng, phun ra một đám ánh sáng vàng vòng vèo như một sợi dây xích. Trong vầng sáng vàng đó là một viên Kim Đan ánh vàng rực rỡ đang lơ lửng bất định. Hắn phun Kim Đan ra rồi đưa tay đánh vào mắt trái, vết gồ trong mắt cứ như vậy bị kim đan ép xuống trở lại như cũ, mà Kim Đan cũng trở nên ảm đạm vài phần.

Hắn không tiếc hao phí lực lượng Kim Đan mới miễn cưỡng ngăn chặn dị tượng trong mắt trái xuống. Hai mắt hắn khẽ nhắm, Kim Đan lại bay ra ngoài, chui vào Tử Phủ.

Hai chân hắn đạp ngược lui lại mấy bước, rồi ngã ngồi ra đất. Hắn nhắm chặt hai mắt vào bắt đầu khôi phục thương thế.

Về cơ bản hắn không bị ngoại thương, chỉ có Kim Đan bị chút nội thương. Có điều tổn thương đến này là từ đan thể bản nguyên nên cực kỳ chí mạng, nếu Từ Ngôn không có Kim Đan cổ quái mà chỉ là Hư Đan thì e rằng Hư Đan đã bị khí tức trong mắt trái đánh rách tả tơi rồi.

Khôi phục hơn nửa ngày Từ Ngôn mới mở hai mắt ra.

Bên người, nữ hài bằng gỗ đã ngồi dậy, yên tĩnh ngồi trong góc như không dám gặp người. Nàng phát hiện Từ Ngôn trợn mắt nhìn bên vặn vẹo uốn éo thân thể, quay lưng về phía Từ Ngôn.

Kỳ thật hiện tại đã không phân rõ đó là trước hay sau lưng nữ hài rồi, bởi nàng lúc này đã là một mảnh gỗ trụi lủi có hình người mà thôi, ngoại trừ vân gỗ ra thì không còn hình dạng gì nữa cả.


"Gỗ ngốc, cứu ta làm gì hả?"

Giọng điệu Từ Ngôn mang theo chút ít tức giận, nói: "Đi vào trong rễ cây mau, đừng ở đây vướng chân tay ta."

Nữ hài gỗ đã bị bào bớt đi một phần vẫn không nhúc nhích, chỉ ngồi như thế, như thể tử vật.

Kỳ thực không phải là Từ Ngôn không cảm kích khi được nàng liều mình cứu giúp như thế, hắn chỉ giả bộ tức giận mắng chửi đuổi nữ hài kia đi. Bởi cái thân thể bằng gỗ kia tuyệt đối không thể chịu thêm được lần vòi rồng kéo tới mà sẽ vỡ nát mất.

Giọng nói như đầy ác độc thế kia chẳng qua chỉ là một lời đuổi đi mà thôi. Hắn nói xong câu đó, Mộc Linh không nhúc nhích, hắn lại khẽ sững người.

Quay về trong rễ cây...

Từ Ngôn bỗng bừng tỉnh, bắt đầu đầy cuồng hỉ, kinh hô một tiếng: "Có đường rồi!"

Không phải đường thẳng, mà là ở đoạn rễ cây như kết nối với cấm chế kia. Rễ cây kia chính là nơi thi triển phong độn thích hợp nhất rồi.

Mộc sinh Phong.

Phong độn có thể độn vào trong cây cối đấy.

Từ Ngôn vừa gõ đầu mình, vừa thầm mắng mình quá đần độn. Ngoại trừ cấm chế quái dị ra thì nơi đây vẫn còn có một đoạn rễ cây cực lớn kia mà.

Rễ cây tất nhiên là vùi trong lòng đất, như vậy chỉ cần độn trong rễ cây chẳng phải có thể chui ra khỏi mặt đất sao!


Tinh mang trong mắt hắn chợt hiện, tìm được đường ra khiến Từ Ngôn cười hắc hắc không ngừng.

"Tiểu Mộc đầu, ta sắp đi ra ngoài. Trước khi đi, ta vẽ lại mặt giúp ngươi vậy."

Vừa nói, Từ Ngôn vừa lục lọi túi trữ vật của mình. Cái túi trữ vật như tiệm tạp hóa của hắn cũng có rất nhiều điểm lợi hại, thứ gì cũng có. Không lâu sau, hắn đã tìm được bút mực, không có nước thì lấy chút nước suối là ổn rồi.

Dù sao cũng là một khúc gỗ, có lẽ không sợ Mộc độc.

Từ Ngôn đi tới bên người nữ hài bằng gỗ, cũng mặc kệ đối phương có đồng ý hay không, hắn chộp lấy người ta rồi bắt đầu cẩn thận vẽ vời.

Bàn về lừa người, có thể nói cả Thiên Nam này không ai bằng Thiên Môn hầu, thế nhưng về hội họa thì Từ Ngôn chỉ là một kẻ phàm phu mà thôi.

May mắn hắn có trí nhớ hơn người, có thể nhớ rõ bộ dáng lúc trước của nữ hài gỗ. Không lâu sâu, mặt mày đã biến mất của nữ hài lại lần nữa xuất hiện, chẳng qua môi nàng không có mực đỏ để vẽ, hắn đành phải dùng mực đen luôn vậy.

Quan sát tác phẩm của mình một phen, Từ Ngôn gật đầu khen một tiếng không tệ. Sau đó hắn kéo đối phương đi tới cạnh dòng suối.

"Nhìn xem ta vẽ thế nào? Linh thể của cây cối cũng gọi là Mộc linh, mà ngươi thì khác, ngươi là do ta vẽ nên, về sau cứ gọi ngươi là tiểu Mộc đầu đi, tên này cũng hay mà."

Vừa dứt lời, Từ Ngôn khẽ nhíu mày. Hắn nhìn thấy nữ hài gỗ không xoay người nhìn cái bóng mà ngửa bụng, gập lưng, xoay gáy hướng xuống mặt suối.

"Vẽ ngược mất rồi."

Lời vừa ra khỏi miệng, Từ Ngôn trợn trừng hai mắt, hoảng sợ nói: "Chẳng lẽ ta vẽ ngược rồi hả? Cái tên đần nhà ngươi sao không lên tiếng hả?"

Từ Ngôn toát mồ hôi lạnh, vội kéo nữ hài bằng gỗ vào trong nước, kì cọ cả buổi mới rửa sạch được mắt mũi vẽ lộn phía sau đầu của đối phương đi.

"Sai lầm nhất thời thôi, đừng để ý, chúng ta vẽ lại lần nữa."

Đợi đến lúc mặt mũi nữ hài đã khô, Từ Ngôn lại lần nữa vẽ lại mặt nữ hài.

Khoan hãy nói lần này không những vẽ đẹp hơn lần trước, mà lúc vẽ tới môi nữ hài, hắn do dự một chút rồi lôi từ trong túi trữ vật ra một đóa Linh hoa màu đỏ không rõ tên là gì, không có giá trị cho lắm mà hắn tiện tay nhặt được cho vào trong túi trữ vật.


Hắn đưa cánh hoa đỏ lên môi tạo thành bộ dáng bờ môi, dùng sức đè xuống. Đến khi cánh hoa rơi ra, miệng nữ hài xuất hiện vết đỏ nhỏ, bờ môi hồng đỏ nhìn qua linh động hơn trước rất nhiều.

"Thế này xinh đẹp hơn nhiều."

Từ Ngôn gật đầu nói, không ngờ nữ hài bằng gỗ vội vã chạy tới bên dòng suối, ngồi xổm xuống nhìn trái xoay phải, như thể một tiểu cô nương đang mân mê cái đẹp.

"Ta phải đi, tiểu Mộc đầu, ngươi cũng trở về đi."

Nhẹ giọng nói nhỏ, Từ Ngôn nhìn qua nữ hài bằng gỗ bên bờ suối, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, sau đó sau đó xoay người mà đi.

Hắn tới gần cấm chế, đánh giá lấy đoạn rễ cây như thân cây khổng lồ kẹp giữa cấm chế và tường đá một phen.

Nếu như cự mộc khổng lồ này là rễ cây mà nói thì thân đại thụ nhất định không nhỏ. Như nữ hài bằng gỗ nói, có thể đạt tới phương viên trăm dặm, mà dù không lớn như vậy nhưng chỉ cần tán cây nhô lên khỏi tầng băng phía trên là được.

Ánh kiếm lóe lên, Từ Ngôn thử chém lên rễ cây, chỉ nghe thấy tiếng kim loại giòn vang. Trường Phong kiếm vậy mà bị đánh bật ra.

Đoạn cây cực kỳ cứng rắn khiến Từ Ngôn không ngờ tới. Dù sao nếu không đủ cứng rắn thì làm sao có thể sinh trưởng ở trong động quật như tường đồng vách sắt thế này được.

Hắn khẽ động pháp quyết, không do dự nữa, cả người hóa thành gió mát độn vào trong cự mộc, nhanh chóng dọc theo cự mộc độn lên trên cao.

Từ Ngôn mang theo tâm tình sung sướng, tốc độ độn nhanh. Lúc này hắn mới thực sự cảm kích sư tỷ Hàn Thiên Tuyết, nếu không phải mình khổ luyện phong độn nhiều năm thì lần này e rằng đã bị khốn chết tại nơi này.

Có điều Từ Ngôn còn chưa vui vẻ được bao lâu, phong độn hắn thi triển đã sắp mất đi hiệu lực mà đỉnh đầu vẫn đen kịt một mảnh như trước. Hiện tại đừng nói mặt đất mà hắn còn không nhìn thấy được chút ít ánh sáng nào nữa.

Không xong!

Hắn thầm mắng một tiếng, không nghĩ tới một lần thoát ra hơn một ngàn trượng lại vẫn không tìm tới được lối ra. Từ Ngôn kinh hãi quay đầu, theo đường cũ độn trở về.

Hắn không trở lại không được, bởi nếu bị kẹt trong mảnh gỗ này, thì chắc chắn phải chết không nghi ngờ gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận