Nhất Ngôn Thông Thiên

Dịch: Hoangtruc

Biên: Spring_bird

Mãi sau đó Từ Ngôn mới biết rõ.

Hóa ra Thường Tân muốn hắn cứu Bách Lý trấn là muốn hắn đi giải thích với thành chủ một phen, miễn cho người vô tội Bách Lý trấn phải gặp trắc trở. Không nghĩ tới động tác Từ Ngôn quá nhanh, chém giết truy binh không còn kẻ nào.

Cho tới bây giờ, Từ Ngôn càng không thể nào giải thích nổi cái cố chấp cổ hủ của Thường Tân nữa rồi.

Đã bị người giết đến cửa nhà còn định đi giải thích cái gì chứ? Thường Tân thừa hiểu thành chủ không nói đạo lý còn hy vọng tâm tình thành chủ lúc đó tốt đẹp, có thể buông tha Bách Lý trấn bọn hắn.

Lúc trước Từ Ngôn vẫn cảm thấy Thường Tân là một kẻ gan dạ, không tiếc đánh bạc tính mạng giúp đỡ trấn mình thu thập linh thảo. Hôm nay xem ra, trong đầu Thường Tân như dây cung thiếu tên, tất cả thôn trấn hạ cấp đều bị đại thành chủ áp bách đến thế này mà còn không có ai lên tiếng?

Coi như không đánh lại thành chủ, tha hương đi xa còn không được sao? Phải dùng tới cách tử thủ ở thôn trấn hay sao?

Sau khi Thường Tân hoảng sợ một trận, bèn vội vã mang theo đội ngũ chạy về Bách Lý trấn. Trên đường chủ yếu nói toàn lời năn nỉ, cầu Từ Ngôn giúp đỡ hỗ trợ giải thích hiểu lầm, chỉ thiếu nước quỳ xuống dập đầu. Hán tử hơn bốn mươi tuổi, một đường đi chỉ toàn đỏ bừng cả vành mắt.

Từ Ngôn không chịu nổi cái bộ dáng lần này của Thường Tân. Nếu đã tính là quen biết, hắn đành gật đầu đáp ứng. Còn về phần đi hắn giải thích thế nào thì cũng không còn là chuyện của Thường Tân nữa.

Lúc đoàn xe bị chặn lại, thì đã cách Bách Lý trấn không xa, sắp sửa về đến thôn trấn.


Vừa mới đến bên ngoài trấn, đột nhiên có một người từ trong rừng hoang lao tới, toàn thân đầy máu, râu tóc bù xù như kẻ điên.

"Từ Ngôn! Mau trả mạng lại cho thôn nhân ta!"

Người kia lảo đảo vọt tới gần, đưa hai tay lấm đầy máu tưới bắt lấy Từ Ngôn, lại bị tầng một Linh lực vô hình ngăn cách ở ba thước bên ngoài.

"Triệu Hổ!" Thường Tân vừa nhìn đã nhận ra là Triệu Hổ thôn Thần Lộ, vội vàng tiến lên ngăn đối phương lại, kinh hãi nói: "Ngươi làm sao vậy? Thôn Thần Lộ đã xảy ra chuyện gì? Triệu Long đâu?"

"Đại ca của ta, cùng dân chúng cả thôn..." Triệu Hổ kêu rên một tiếng: "Đều bị người phủ thành chủ giết cả rồi!"

"Cái gì?" Thường Tân kinh hô một tiếng, bàn tay đỡ đối phương cũng buông lỏng ra, hai mắt ngốc, trong miệng si ngốc lẩm bẩm: "Toàn bộ chết rồi, toàn bộ người thôn Thần Lộ chết cả rồi."

Thôn Thần Lộ còn nhiều hơn Bách Lý trấn chừng hơn ngàn người, một lần bị đồ sát sạch khiến Từ Ngôn nghe được còn biến đổi sắc mặt.

Chỉ bởi mấy khối linh thạch, bị một kẻ tiểu nhân xúi giục, người phủ thành chủ đã đồ diệt một lúc mấy nghìn phàm nhân. Nếu không phải Từ Ngôn ngăn cản nhóm người thẳng hướng Bách Lý trấn kia, e rằng Bách Lý trấn cũng trở thành tử địa rồi.

Lúc ấy Ngưu An chỉ nói thành chủ phái người đuổi theo bắt đám người Thường Tân, cũng không nói là định đồ diệt hai thôn trấn.

""Là ngươi làm hại, là ngươi làm hại a!"


Triệu Hổ cười thảm một tiếng, chỉ vào Từ Ngôn nói: "Ngươi không xuất ra linh thạch, chúng ta chỉ cần trả giá tính mạng trăm người, là vì linh thạch của ngươi mang tới tai ương diệt thôn a. Tính mạng hơn ba ngàn người đều vì ngươi mà chết, ngươi là sao chổi tinh!"

Một tháng giao phó trăm cân Tử Mục thảo, nếu không giao đủ sẽ bị giết chết trăm người. Triệu Hổ coi là không sao, lại đổ hết lên đầu Từ Ngôn.

"Triệu huynh, Từ huynh đệ xuất thủ tương trợ cũng là vì chúng ta, người ta làm sai chỗ nào a." Mặt mũi Thường Tân tràn đầy đắng chát khuyên nhủ.

"Chết mất trăm người, thôn Thần Lộ chúng ta vẫn còn nhiều người sống sót. Hôm nay toàn bộ đều chết hết, toàn bộ đều chết hết!" Triệu Hổ trừng mắt nhìn Từ Ngôn chằm chằm, nói: "Ai bảo hắn xuất thủ tương trợ? Hắn không đưa linh thạch ra, thôn Thần Lộ chúng ta cũng sẽ không bị diệt tộc!"

"Không tính diệt tộc, còn ngươi sống đấy thôi."

Sắc mặt Từ Ngôn trầm xuống, lạnh lùng nói: "Ngươi chết, mới tính là chính thức bị diệt tộc. Nhìn ngươi sống qua quá mệt mỏi rồi, tiễn ngươi một đoạn đường cho khỏe vậy."

Hảo tâm lại ra chuyện sai là điều Từ Ngôn cũng không muốn, nếu như sớm biết người phủ thành chủ chia làm hai đường, nghĩ đến phàm nhân một thôn kia Từ Ngôn cũng có thể chạy tới thôn Thần Lộ giết sạch đám hộ vệ phủ thành chủ rồi. Cứ thế bị người trách cứ, sao Từ Ngôn có sắc mặt tốt được?

Hắn là cảnh giới Hư Đan đấy, giúp đỡ mấy tu sĩ Trúc Cơ này vài lần đó là vì hắn không kiêu ngạo. Đổi lại thành cường giả Hư Đan khác, thì ai để ý tới một đám tu sĩ Trúc Cơ không nhập lưu chứ?

"Được. Ngươi tiễn ta một đoạn đường đi."

Triệu Hổ cũng nóng nảy không kém, cả giận nói: "Chỉ cần ngươi trả ta tính mạng ba nghìn một trăm thôn dân, mạng này ta không cần nữa."


"Mạng ngươi không đáng bằng nhiều mạng người khác như vậy." Từ Ngôn lãnh đạm nói: "Chẳng qua ta trả lại ngươi mạng của thành chủ. Ngươi chết, ta giúp ngươi giết Ngưu Trường Nhạc báo thù."

Vốn là bị đối phương uất chí mà Từ Ngôn chỉ thốt nên một câu nói nhảm mà thôi. Không ngờ vừa nói xong câu này, trong ánh mắt Triệu Hổ lập tức bay lên một loại thần thái điên cuồng.

"Một lời đã định!"

Sắc mặt Triệu Hổ dữ tợn, đột nhiên rút ra một thanh đoản đao từ sau lưng, đâm thẳng vào trái tim mình.

Máu tươi bắn tung tóe, Triệu Hổ thân đầy trọng thương cười thảm đảo hướng. Trước khi chết gã vẫn dốc sức liều mạng nhìn chằm chằm vào Từ Ngôn, sợ đối phương đổi ý.

Triệu Hổ tự sát, Thường Tân sợ hãi, Từ Ngôn lại càng thêm âm trầm.

Hắn tuyệt đối không nghĩ tới một tu hành giả Trúc Cơ cảnh lại chọn cách tự sát để đoạn cả đời thế này, chỉ vì cầu người báo thù.

"Đến chết còn không sợ, cũng không dám đi phủ thành chủ chém giết một trận?"

Từ Ngôn nhíu chặt hàng mày kiếm, giận tím mặt, lạnh giọng: "Ngươi tu đạo gì vậy? Tu đạo con sâu cái kiến hay sao hả?"

Tự sát, với phàm nhân mà nói đã đủ khiến người ta khinh thường, đối với tu hành giả mà nói càng là cảnh không cách nào tưởng tượng được. Từ Tiên Thiên võ giả đến cảnh giới Trúc Cơ đều là bậc tồn tại cao cao tại thượng trong mắt phàm nhân, làm sao có thể lựa chọn loại chết tự sát thế này?

Tu hành giả Thiên Bắc quá mức uất nhục, điểm này khiến Từ Ngôn cảm thấy khó hiểu.

"Làm sao hắn lại chọn tự sát?"


Từ Ngôn mặt trầm như nước nhìn về phía Thường Tân, uy áp cảnh giới Hư Đan mơ hồ tản ra. Đám Tiên Thiên võ giả chung quanh bị uy áp này chấn liên tiếp lui về phía sau, đầu cũng không dám ngẩng lên.

Dưới uy áp của cường giả, Thường Tân rốt cuộc bừng tỉnh, mặt mày đau khổ giải thích: "Thôn Thần Lộ chính là nguyên quán của huynh đệ Triệu Gia, trong thôn có một nửa số người là thân thích. Một đại gia đình lớn bị giết sạch không còn một mống, đổi lại là ai cũng không cách nào chịu đựng nổi. Phần thù này gã không báo được, lại không dám đi báo thù, nghe nói Từ huynh đệ có thể báo thù cho hắn nên mới lựa chọn tự mình chết đi."

Nói xong, Thường Tân cúi đầu, ngữ khí đắng chát nói: "Nếu như nếu đổi lại là ta, chỉ sợ cũng phải chọn lựa như vậy..."

"Hoang đường!"

Từ Ngôn quát lạnh nói nói: "Người nhà đã chết, các ngươi không nghĩ chính tay đâm cừu gia? Chẳng lẽ các ngươi không phải tu Tiên, mà là tu đạo cổ hủ hèn mọn sao?"

Đối mặt với Từ Ngôn chất vấn, Thường Tân không lời nào để nói. Y cúi đầu không nói. Càng như thế, Từ Ngôn càng nổi giận, muốn tiến tới đạp cho vài cước.

"Được rồi, ngươi trở về đi, ta đi thành Trường Nhạc một chuyến, giúp Bách Lý trấn các ngươi vĩnh viễn tuyệt hậu họa."

Nếu như Triệu Hổ đã tự sát thật, Từ Ngôn sẽ không nuốt lời với một người đã chết làm gì. Không để Thường Tân nói thêm, Từ Ngôn đã đứng dậy nhảy lên Sơn Hà đồ, mang theo một thân sát khí đi thẳng tới thành thành Trường Nhạc.

"Tu Tiên..."

Ngửa đầu nhìn xem thanh niên đi xa kia, Thường Tân đau khổ hít một tiếng, lẩm bẩm: "Thân là thôn trấn hạ cấp thành Trường Nhạc, chúng ta nào có tư cách tu tiên, có thể bảo trụ tính mạng người nhà đã là thiên đại phúc khí rồi. Nếu như chúng ta đi, thôn trấn chắc chắn giao không đủ trăm cân linh thảo, không đến hai năm thì tộc nhân sẽ tuyệt tích cả..."

Hán tử thân hình to lớn, trên bờ vai lại bị một tầng gông xiềng vô hình khóa chặt. Trừ phi y không phải là kẻ không quan tâm sinh tử người nhà, tự mình rời xa thành Trường Nhạc, bằng không mà nói sẽ mãi phải sống dưới cái bóng của những đại thành chủ kia, nhiều thế hệ không cách nào trở mình được.

Đây chính là chân tướng của Thiên Bắc, con người nô lệ...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận