Dịch: Hoangtruc
Biên: Spring_bird
Ổn định tinh thần, nội thị Tử Phủ.
Trước mắt Từ Ngôn xuất hiện một cảnh tượng kinh người. Kim Đan ánh vàng rực rỡ lúc này trên đỉnh đang phun trào một tia lửa cháy hừng hực.
"Rò quá mức rồi....."
Hắn kinh hô lên, rồi vội vàng ngưng thần tĩnh khí, cảm nhận dị biến của Kim Đan. Có điều bản thể hắn vẫn ngồi xếp bằng, không nhúc nhích.
Lúc trước Kim Đan chỉ lộ ra một đám đan hỏa mà thôi. Hiện tại đã biến thành một quầng lửa, toàn bộ Kim Đan như thể ấm trà không có nắp bị đun sôi lên, lửa lớn đang ùng ục bốc cháy.
Từ Ngôn có thể không để tâm nếu bị rò một chút, đằng này rò nhiều đến vậy dọa hắn sợ không ít, còn tưởng rằng Kim Đan sắp nổ bung.
Cảm nhận cả buổi, hắn đầy nghi hoặc không thôi. Ngoại trừ cảnh giới chậm chạp tăng lên, không còn điều gì đặc biệt nữa cả.
"Đan hỏa rò rỉ cũng gia tăng tu vi được sao?"
Sắc mặt Từ Ngôn cũng biến ảo bất định.
"Đây là cái cách thức gì vậy?"
Thấp giọng hô một câu, Từ Ngôn cũng bó tay. Áp chế Kim Đan một lúc lâu sau hắn vẫn không thể hãm được lượng đan hỏa rò ra, thậm chí hắn còn tế cả Kim Đan ra bên ngoài cơ thể vẫn không làm ảnh hưởng tới đám hỏa diễm kia chút nào.
Thật sự hết cách, Từ Ngôn đành một chưởng đánh Kim Đan đi vào mắt trái.
Kim Đan đập vào mắt, chẳng những không cách nào đan hỏa tiết ra ngoài, mà còn kết hợp với mắt trái hắn, khiến ánh lửa càng hừng hực hơn.
Từ Ngôn vội vàng đem Kim Đan ra, lần nữa đưa về Tử Phủ. Hắn mở hai mắt ra than thở.
Người khác đều là Hư Đan, làm sao hắn lại ra Kim Đan? Hắn vốn đang có chút cảm giác ưu việt, hôm nay Kim Đan bị rò một lỗ, đan hỏa ào ào xuất iện, cái cảm giác về sự ưu việt áp đảo cùng giai kia lập tức biến thành ảo não.
"Ngưng ra Hư Đan chẳng phải là được rồi sao? Hết lần này tới lần khác lại ra Kim Đan, chẳng lẽ sư phụ đã bịp ta?"
Hôm nay Từ Ngôn coi như đã biết sợ người bịp mình. Ích Vân quyết tu ra Kim Đan, hắn chỉ có thể nghĩ đến lão đạo sĩ.
Rồi hắn cười khổ lắc đầu. Lão đạo sĩ sẽ không lừa gạt mình, điểm này trong lòng hắn tự biết rõ, hơn nữa vô cùng chắc chắn. Bởi vì vị lão nhân kia là sư phụ của hắn, là thân nhân của hắn.
"Nếu như Kim Đan rò lửa, vậy cứ rò thật nhiều đi!"
Giữa hàng lông mày Từ Ngôn nổi lên ngoan lệ, trầm thấp hét lên. Từ Ngôn bắt đầu vận chuyển Ích Vân quyết.
Hắn vận dụng tâm pháp, khiến Kim Đan chậm rãi xoay tròn, đan hỏa trên đỉnh cũng đầy tràn cả ra, mơ hồ đã có xu thế bao bọc toàn bộ Kim Đan.
Từ Ngôn không rõ dị tượng Kim Đan thế nào, đành lựa chọn bế quan tu luyện. Mấy ngàn linh thạch được phủ kín bên cạnh. Lần này hắn nảy sinh ngoan lệ, là muốn nhìn xem đan hỏa trong kim đan đến cùng thì có thể rò đến mức nào.
Nhật nguyệt luân chuyển, ngày đêm đổi nhau.
Cảnh trí bên ngoài núi hoang từ cuối mùa thu hoang vu chuyển sang tuyết ào ào rơi nhiều.
Im hơi lặng tiếng tĩnh tu nửa năm trong núi hoang, ngày đông giá rét đến mức thú con cũng không muốn bò ra khỏi tổ. Thiên Bắc mênh mông bát ngát dần dần bị tuyết rơi bao phủ, trắng xoá một mảnh, nhìn không thấy phần cuối.
Đất Bắc tuyết rơi đầy trời, Thiên Nam lại hoa nở tươi đẹp.
Trái ngược với trời tuyết ở Thiên Bắc, phía Nam Thông Thiên hà, nhất là ở Đại Phổ lại ôn hòa như xuân. Chỉ có điều ở bên trong khí hậu ôn hòa lại lờ mờ tồn tại lạnh lùng kinh người.
Không phải là do khí hậu, mà là lửa giận trong lòng.
"Nó vẫn còn con nít, vì sao để nó đi vào Thiên Hà vịnh?"
Trên đại điện đỉnh Sở Hoàng sơn, Sở Bạch một bộ áo bào trắng lạnh lùng chất vấn cha ruột mình. Ba năm trước, nghe tiếng nước sông kêu vang, Sở Bạch tâm thần không yên, trục xuất Đại yêu cua ra khỏi Lưu Lan cốc đã nhanh chóng chạy về tông môn. Lúc đó y phát hiện Ma La động mở ra, tông môn hầu như trống trơn. Đợi đến lúc đám người tông chủ trở về, Sở Bạch mới biết được Sở Linh Nhi và Từ Ngôn đều bị vây ở Thiên Hà vịnh.
Ba năm này, Sở Bạch nghĩ hết mọi cách nhằm đánh thông Thiên Hà vịnh, cứu sư đệ và cháu gái ra. Thậm chí y còn không tiếc công xâm nhập vào Tuyết sơn Man tộc, đẫm máu mà về, cuối cùng vẫn là công cốc.
Y không vào được Thiên Hà vịnh, cũng không xông vào sâu trong Tuyết sơn được.
Sở Bạch mới từ Tuyết sơn trở về, khí tức uể oải không phấn chấn, không rõ vừa gặp nguy hiểm thế nào. Áo bào trắng đã trải rộng từng vết máu, thế nhưng khuôn mặt anh tuấn kia vẫn ngập trong lửa giận.
"Ma La động là giả, chẳng lẽ do Thái Thượng trưởng lão bày ra? Rốt cuộc các ngươi mưu đồ chuyện gì?"
Tuy rằng không vào được Thiên Hà vịnh, Sở Bạch cũng đã gần như xốc ngược cả Ma La động lên. Cuối cùng mới phát hiện chân tướng của hiểm địa Ma La động.
Đó không phải là bí cảnh tự nhiên, mà là hiểm địa do con người làm ra.
"Kiếp nạn sắp đến rồi, Thái Thượng trưởng lão chẳng qua chỉ muốn trước khi hạo kiếp tiến đến có thể tìm ra một vài phương pháp phá giải mà thôi."
Sở Thương Hải lại hiếm hoi không nổi giận với Sở Bạch, trầm thấp nói: "Ngươi vừa mới đến cảnh giới Nguyên Anh, không cách nào biết hết được vô số bí ẩn ở đất Tình Châu này. Phía sau Thông Thiên hà tràn lan trăm năm một lần còn ẩn nấp kiếp nạn mà cả ta và ngươi đều khó mà ngăn cản được. Thời hạn ngàn năm đã sắp đến, Thông Thiên hà sẽ triệt để chôn vùi Tình Châu này."
"Một con sông tràn nước mà thôi, chẳng lẽ cường giả Thần Văn còn không chặn nổi dòng chảy một con sông sao?"
Sở Bạch trầm giọng chất vấn. Y không chỉ không lần ra cháu gái mình, mà sư đệ của mình cũng biến mất trong Thiên Hà vịnh, điểm này khiến y vừa giận lại vừa áy náy.
"Không ngăn được...."
Sở Thương Hải chỉ nói ba chữ, rồi mệt mỏi nhắm hai mắt lại, không giải thích thêm điều gì. Trong lòng ông ta, Sở Linh Nhi cháu mình chắc chắn đã chết.
Bị nhốt ở Thiên Hà vịnh đến ba năm, đừng nói cảnh giới Trúc Cơ mà có là cảnh giới Hư Đan cũng khó toàn mạng được.
Nhìn ra được lão giả mỏi mệt cùng thương cảm, Sở Bạch nặng nề thở ra một hơi, quay người bước nhanh rời đi. Y chạy tới hậu sơn tìm kiếm Thái Thượng trưởng lão, đáng tiếc, cũng không nhìn thấy.
Sâu trong rừng không bóng người ở Kim Tiền tông, một dáng áo đỏ đang lẳng lặng đứng. Khí tức Hư Đan vờn quanh nữ tử, có điều đôi mắt xinh đẹp tuyệt trần lại trải rộng đầy ưu sầu.
"Phu quân, ta đã tiến giai lên Hư Đan rồi. Còn chàng khi nào mới trở về..."
Bàng Hồng Nguyệt nhìn lên chân trời, môi anh đào khẽ mở, nỉ non lấy nỗi khổ ly biệt. Có lẽ người khác cho rằng phu quân của nàng sớm đã vẫn lạc tại hiểm địa bí cảnh, nhưng mà nàng vẫn một mực tin rằng Từ Ngôn còn sống.
Thiên Nam không yên tĩnh như thế. Lúc này rất nhiều cường giả Kim Tiền tông và Thiên Quỷ tông lại thỉnh thoảng chạy ra ngoài hải ngoại.
Ba năm qua, có hai hòn đảo khổng lồ cách xa Tình Châu được phát hiện, cũng đã trở thành thuộc địa của hai đại tông môn.
Trên mặt biển bao la bát ngát thỉnh thoảng lại nổ tung hào quang và huyết vụ, đó là cường giả Nguyên Anh đang chém giết Hải thú ở các vùng xung quanh đảo.
Nếu như không thanh trừ hết Hải thú lân cận, nhìn đảo như an toàn nhưng chỉ có thể trở thành hiểm địa, căn bản không cách nào cư trú được, càng không cần đề cập tới chuyện mang theo vô số môn nhân đến đây tránh né hạo kiếp.
Rối loạn trong giới tu hành thì chẳng qua chỉ ẩn nơi tối tăm, mà nhân gian rối loạn thì tất cả mọi người đều biết.
Ba năm này, Đại Phổ cùng Tề quốc thường xuyên bị Man tộc tập kích. Hai nước Tề Phổ còn thế này, đừng nói mười sáu nước Thiên Nam khác, căn bản là chiến hỏa liên miên.
Lam Vũ quốc, căn phòng nhỏ trên núi hoang vẫn ở nơi đó, có điều tiểu trấn phàm nhân dưới núi sớm đã biến thành phế tích. Biên giới phế tích là một quân doanh Lam Vũ quốc. Có điều nơi trú quân đã trống rỗng, không có dấu vết bị tập kích, lại không có một bóng người.
Phịch.
Một bóng người tơi tả bị nữ tử ném vào trước cửa. Đó là một giáo úy Lam Vũ quốc, trọng giáp trên người tơi tả kinh khủng, ngực thủng một lỗ lớn, nhìn qua có vẻ không còn sống được bao lâu nữa.
"Ăn đi, Nhân tộc cũng tính là huyết thực đấy. Yêu tộc quanh đây đều đã bị ngươi ăn hết sạch rồi, vậy mà còn không biết mình cũng là Yêu sao?"
Vừa nói, nữ tử kia bước vào nhà gỗ. Sau lưng ả kéo theo từng cái kén cực lớn tạo thành một xâu chuỗi với nhau. Kén vẫn còn đang ngọ nguậy, mơ hồ có thể nhìn ra bên trong nhốt kín toàn là người sống cả, ước chừng có khoảng trên trăm người.
Khò khè...
Tiếng heo kêu vang lên, ánh răng nanh sáng bóng chợt lóe rồi biến mất, một con heo đen cao cỡ cái bàn xuất hiện. Mắt heo xuất hiện rất nhiều điểm đỏ, trải rộng đầy cả hai mắt nó.
Tiếng cắn nuốt vang lên, tên giáo úy Lam Vũ quốc gần chết kia cuối cùng chỉ còn sót lại bộ khôi giáp.
Trong nhà gỗ lờ mờ, tiếng cười của nữ tử kia không chút không kiêng nể gì cả vang lên.