Nhất Ngôn Thông Thiên

Dịch: Hoangtruc

Biên: Spring_bird

Đi vào phòng lớn, tựa như đi vào đáy sông.

Trong phòng không có sông, mà chứa đầy nước sông!

"Rầm Ào Ào"!

Bọt nước xao động, một bóng người kéo theo đuôi cá xuất hiện ở trước mắt Từ Ngôn, áo giáp tinh xảo bảo vệ thân trên, một đầu tóc dài màu lam, đuôi cá phủ đầy vẩy cá kỳ dị màu xanh lá cây. Đây là một nhân ngư.

"Đã đến thành Phi Ngư, nổi danh nhất chính là Hải vương tiệc với một trăm lẻ tám hải vị tất cả. Không biết Quỷ Diện ưa thích ăn gì, ta tự tay xuống bếp, thế nào?"

Nữ tử nhân ngư chớp chớp đôi mắt to sáng ngời, ngọt ngào nói.

"Được nha." Từ Ngôn nói gật đầu nói: "Vậy ăn cá là được rồi."

"Ha ha ha, không biết Quỷ Diện thích ăn cá gì? Không phải là con cá nhân ngư nho nhỏ ta đây đấy chứ?" Nữ tử xinh đẹp che miệng cười khẽ, đuôi cá thon dài cong queo về phía sau như thể khom người đứng dậy, chẳng qua ả nhanh chóng khôi phục lại nguyên dạng.


Nhìn đối phương có khuôn mặt tuyệt mỹ hòa cùng cái hành động quái dị này, mắt trái Từ Ngôn lóe lên ánh sáng, lắc đầu nói: "Đổi ý rồi, không ăn cá, ăn ngựa."

"Ngựa?" Nữ tử khẽ kinh ngạc, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống nói: "Thịt ngựa không ngon lắm đâu, ngươi không sợ mẻ răng hay sao?"

"Làm sao nào? Ăn ngựa khiến ngươi mất hứng?" Từ Ngôn chắp hai tay sau lưng, nói tiếp: "Hay nói phàm những thứ có liên quan tới ngựa, đều không được đề cập đến, cũng không nên nói tới?"

Sắc mặt nữ tử nhân ngư càng thêm âm trầm, đuôi cá bắt đầu uốn lượn đong đưa trước sau, tư thế không giống loài cá bình thường mà đầy quái dị không nói ra được.

"Ngưng nói nhảm đi, con cá ngựa xấu xí nhà ngươi cảm thấy khoác lớp da nhân ngư thú vị lắm sao!"

Hai tay hắn mở ra, hai đạo lôi quang chói mắt nổ tung trong tay Từ Ngôn. Nước sông bị nhồi trong phòng lớn lập tức rền rĩ một tràng trầm đục, ánh chớp tán loạn trong màn nước, tích tắc đó đã bao bọc nữ tử vào bên trong.

"Nhãn lực không tệ nha, Quỷ Diện, ngươi giết chết ít nhất bảy thành chủ, cũng nên chấm dứt ở đây rồi. Thành Phi Ngư này sẽ là mồ chôn ngươi."

Vẫn là giọng nói nữ tử như cũ, chẳng qua âm thanh đã chuyển sang khàn khàn mà âm trầm. Phía sau lưng nhân ngư tách ra một khe hở, một con quái vật đen như mực như thể lột da mà chui ra ngoài. Đúng ra thì đó là một con cá ngựa cực lớn, mắt to mũi heo, toàn thân đen nhẻm, cái đuôi khom cong từng khúc một, tư thể cổ quái xấu xí vô cùng.

"Thân là Yêu linh đỉnh phong mà không chiếm được Linh Lung quả sao?"

Nhìn thấy chân thân của đối phương, Từ Ngôn không suy nghĩ gì nữa. Có điều hắn có chút tò mò, làm sao con đại cá ngựa này không huyễn hóa ra thân người.


"Yêu linh không ăn Linh Lung quả, sẽ không cách nào mở rộng được thần trí." Hải Mã tản mát ra khí tức cổ quái chặn đứng ánh sét trong hồ nước, trầm giọng nói.

"Nói như vậy tức là ngươi đã ăn Linh Lung quả rồi, đã hóa thành thân người mà còn muốn khoác lớp da nhân ngư lên. Xem ra Hải Mã nhất tộc các ngươi có ham mê cổ quái a." Từ Ngôn hừ lạnh một tiếng nói.

"Chỉ là không muốn dùng thân người đi lại mà thôi. Ngươi đã muốn nhìn, vậy lão nương sẽ cho ngươi kiến thức hình người của ta một phen!"

Cá ngựa cực lớn gầm nhẹ một tiếng, thân hình vặn vẹo, một bóng người béo tốt hiển hiện ở trong nước. Trước mặt Từ Ngôn lúc này là một nữ nhân béo tốt đầu đen, mặt đen, toàn thân đen láy không có lấy một điểm màu sắc nào khác, không khác một cục than đá thành tinh bao nhiêu cả, thậm chí hàm răng mở to ra cũng đen kịt.

Nhìn thấy Yêu linh cá ngựa huyễn hóa ra thân người xấu xí như thế, Từ Ngôn lập tức nổi giận, mười tám đạo lôi mâu ngay lập tức ngưng tụ, ầm ầm ném ra.

"Ai bảo ngươi hiện ra thân người hả? Lão yêu quái bớt làm bản hầu buồn nôn đi. Dám làm ô uế mắt ta, phải chết.”

Thiên Môn hầu giận dữ, nhất định địch nhân phải đổ máu tươi.

Bởi vì trong phòng đều là nước, ngăn cách phần lớn tiếng động lại, cho nên ác chiến không thể gọi là kinh thiên động địa được. Cuối cùng gian phòng cũng nổ tung, cá ngựa bị đánh cho toàn thân đầy máu chạy ra ngoài, cũng không dám hiện ra thân người khiến người khác phải sợ hãi nữa.

Nước không chỉ có ngăn cách âm thanh đánh nhau, mà còn có thể ngăn trở cảm giác của Từ Ngôn.

Đại trạch bị phá vỡ, Từ Ngôn vừa mới đứng lại trong sân thì đối diện chợt truyền đến tràng cười cuồng tiếu hung hãn.


"Quỷ Diện, đã lâu không gặp a. Lão tử chờ ngươi đã lâu, ha ha ha ha!"

Chẳng biết lúc nào, trong sân đã có một tráng hán cao lớn xuất hiện. Lúc này con đại cá ngựa đang đứng cạnh tráng hán kia.

"Hải Đại Kiềm?"

Nhìn thấy tráng hán cao lớn, Từ Ngôn khẽ ngẩn người, nói: "Xem ra lần trước ngươi chưa bị nấu chín, giờ lại muốn tới hầm cách thủy nữa phải không?"

"Phì! Quỷ Diện, hôm nay lão tử bày ra thiên la địa võng trong thành Phi Ngư là đợi ngươi đến mắc câu đây. Ra tay đi!"

Hải Đại Kiềm hét lớn một tiếng, trên tường viện nhao nhao hiện ra hơn mười bóng dáng nữa. Tất cả đều không mang hình người, mà là những Yêu thú hình thái khác nhau, hơn nữa trong mắt đều có hai đạo huyết văn.

"Tôm cá cua, còn có con rùa đen lớn nữa. Vừa hay gom thành một bàn đại tiệc hải sản."

Nhìn xem Yêu linh xúm lại, Từ Ngôn có chút cao hứng. Con cá ngựa kia quá xấu xí khiến hắn không có chút khẩu vị nào, luyện chế thành Linh đan cũng cảm thấy có chút buồn nôn. Mà đám Yêu linh này lại khác hẳn, nghĩ tới bàn tiệc hải sản lớn, hắn không khỏi chép miệng.

Đưa ánh mắt như nhìn mỹ vị qua Hải Đại Kiềm, khóe miệng Từ Ngôn giật giật, hiện ra cả răng trắng. Cử động của hắn khiến Hải Đại Kiềm hoảng hốt phải lùi về sau hai bước. Sau đó gã thét lên một tiếng, hiện ra chân thân bản thể.

Một con cua lớn vung vẩy càng, chỉ huy đám Yêu linh chung quanh tấn công địch nhân.

Hải Đại Kiềm ở hình người còn đỡ. Gã vừa biến thành con cua lớn, Từ Ngôn lập tức nở nụ cười. Hình thái Hải Đại Kiềm thế này, hắn cảm giác khẩu vị của mình cũng bắt đầu tốt hơn rồi.


"Hôm nay phải ăn ngươi đã, Hải Đại Kiềm!"

Một tiếng gầm nhẹ, pháp thuật tung ra, tay trái là lửa cháy, tay phải là ánh sét. Phủ thành chủ thành Phi Ngư lập tức vang lên tiếng nổ mạnh. Không mất tới một bữa cơm, hơn ba mươi con Yêu linh đều bị trọng thương, con nào con nấy đều đang hấp hối, càng cua đứt gãy, chân tôm bay tứ tung, mai rùa bị lật ngược lên trên mặt đất không ngừng đung dưa. Bộ dáng cả đám hải tộc đầy thê thảm.

Hải Đại Kiềm nhìn thấy tình thế không ổn, vội vung mạnh con cá ngựa to lớn bên cạnh qua, thậm chí là bỏ mất một cái càng cua mới chạy thoát thân được. Tất cả Yêu linh khác bao gồm cả thành chủ thành Phi Ngư đều thành con mồi của Từ Ngôn cả.

"Đào cũng sâu đấy..."

Đứng trước cái hang lớn mà Hải Đại Kiềm đào ra, Từ Ngôn do dự một chút, quyết định không đuổi theo nữa. Dù sao hắn cũng không am hiểu độn thổ.

Không để ý tới Hải Đại Kiềm bỏ trốn mất dạng, Từ Ngôn bắt đầu thu dọn chiến trường. Hết thảy Yêu linh đều bị đánh chết, hồn phách bị thu lại. Hắn còn thu sạch hết toàn bộ gia sản của cá ngựa, rồi mới rời khỏi thành Phi Ngư.

Ở một nơi thâm sơn không người, Thiên Cơ phủ được đặt giữa một tảng đá lớn.

Từ Ngôn kéo theo một càng cua đi, lúc ngang qua gian phòng đầu tiên ở đại sảnh còn mỉm cười đầy hòa ái với Kim Tình, nói: " Có đại tiệc hải sản, muốn nếm thử hay không?"

"Đó là..." Kim Tình nhìn thấy cái càng lớn trong tay đối phương, vẻ mặt khó hiểu không thôi, hỏi: "Một tay của Hải Đại Kiềm?"

"Là càng của Hải Đại Kiềm, nó mà có tay sao? Đừng nói mấy thứ độc địa như vậy, lỡ như lát nữa nuốt không trôi."

Từ Ngôn tức giận nói một câu, kéo lấy càng cua lớn đi xa. Không bao lâu, khứu giác cực kỳ nhạy bén của Kim Tình ngửi thấy được một mùi hương cua.

Kim Tình khẽ giật giật cái mũi nho nhỏ, hơi nhọn của mình, dễ dàng phân biệt ra được mùi vị này. Sắc mặt ả trở nên trắng bệch vô cùng, kiêng kị tự nói lấy: "Đến Hải Đại Kiềm mà còn ăn mất, ác ma kia có ăn tươi ta hay không đây..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận