Nhất Ngôn Thông Thiên

Dịch: Hoangtruc

Mai rùa quả thật chính là áo ngoài của rùa đen, không chỉ là áo ngoài, mà còn là năng lực phòng ngự mạnh nhất nữa.

Linh nhãn mất đi có thể tìm cái khác, nếu mai rùa bản thể này bị gặm mất một nửa, e rằng Xích Nguyên không thể nào bù đắp nổi.

Tiếp tục đánh, kết cục chỉ ngang nhau. Người này cũng không thể làm gì được người kia. Vây khốn giết, Từ Ngôn không sao cả. Đợi đến lúc tinh hỏa Xích Nguyên hao hết, hắn sẽ chuẩn bị rút ra linh nhãn tinh túy rồi, thuận tiện cứ để đám cua nhỏ gặm thêm chút mai rùa nữa.

Rơi vào đường cùng, tông chủ tông chủ Quy Nguyên tông chỉ có thể xuống nước. Lão cũng muốn giết sạch đám cua đáng giận kia, lại không cản được người ta thu cất đám cua đi được. Đợi đến lúc đánh xong lại thả ra.

Hứa hẹn ra chỗ tốt của cung phụng trưởng lão cũng là vì Xích Nguyên không còn cách nào khác. Lão thu lại tinh hỏa, trong lòng núi lập tức khôi phục bình thường.

"Lời của Tông chủ không giả chứ?" Từ Ngôn cười ruồi hỏi.

"Đương nhiên không giả, đã lúc nào lão phu gạt người qua chưa?" Xích Nguyên cả giận nói.

"Không phải ngươi vừa mới lừa ta tới đây, định vây khốn giết ta sao?" Từ Ngôn cười hắc hắc, nói: "Cung phụng trưởng lão của Quy Nguyên tông thì miễn đi. Thu được linh nhãn này tại hạ cũng sẽ cáo từ, không ở đây quấy rầy Xích tông chủ tu luyện."

Từ Ngôn quả thật không nghĩ ở lại Quy Nguyên tông. Hắn đã đánh giết, còn đoạt nhiều thứ tốt của người ta đấy, ở lại chờ bị tính kế hay sao? Tâm trí Đại yêu cũng không thấp, chỉ cần Xích Nguyên đi tìm Đại yêu tương trợ, kết cục Từ Ngôn đã không ổn rồi.


"Lần này là nói thật. Lão phu sẽ không lừa ngươi. Nếu như ngươi thật muốn độc chiếm linh nhãn, ta nói trước, chúng ta chỉ có thể ngươi chết ta sống."

Giọng điệu của Xích Nguyên cũng lạnh dần, nói: "Quỷ Diện, ngươi cũng không muốn liều mạng sinh tử với Đại yêu đi."

Từ Ngôn không trả lời, mà thúc giục Thiên Cơ phủ rồi di cốt Yêu vương cực lớn lại, sau đó cũng mau chóng thu nhập đám cua nhỏ vào bên trong. Lúc này hắn mới lạnh lùng nhìn thẳng vào đám kia.

"Liều mạng sinh tử thì như thế nào, chúng ta tiếp tục so qua!"

Đối phương cường thế vượt ra khỏi dự liện của Xích Nguyên. Lão cũng muốn động thủ, lại kiêng kị thực lực của đối phương, trầm ngâm nửa ngày mới nói: "Quỷ Diện, quả nhiên danh bất hư truyền. Nếu như ngươi không muốn biết về cơ mật của Kim đan, lão phu phụng bồi đến cùng!"

Một câu Kim Đan kia, nghe được vẻ mặt Từ Ngôn bỗng nhiên biến đổi, pháp bảo Giao Nha cuộn tròn cấp tốc xoay lại, ánh đao chớp lóe.

"Ngươi biết gì về Kim Đan?" Từ Ngôn trầm giọng hỏi.

Kim Đan chính là thứ hắn nghi hoặc nhiều nhất. Nếu có thể cởi bỏ được ẩn bí của Kim Đan, buông bỏ linh nhãn cũng không coi vào đâu cả.

"Ngươi thật sự có Kim Đan?" Xích Nguyên hỏi ngược lại.

"Kim Đan là mục tiêu theo đuổi của cả đời ta. Nếu như ngươi biết đến cơ mật của kim đan, ta có thể đồng ý làm cung phụng trưởng lão của Quy Nguyên tông."


Trong lòng Từ Ngôn khẽ động, vừa rồi quá lo lắng suýt nữa bị phát hiện ra chân tướng. Lúc này hắn khẽ lắc đầu, trong ánh mắt hiện ra vẻ tiếc nuối.

"Ngươi không phải Kim Đan? Vậy làm sao có thể dùng cảnh giới Hư Đan dốc sức chiến đấu với Đại yêu được? Còn có thể thúc giục được pháp bảo?" Xích Nguyên có chút không tin, sau đó chất vấn.

"Ta có truyền thừa của cường giả Nguyên Anh. Lúc sư tôn ta ra đi, có hóa thân thể Nguyên anh thành Linh lực tinh thuần cưỡng ép ở lại trong Tử Phủ của ta, trở thành một phần lực lượng với uy năng cực lớn."

Từ Ngôn rất bình tĩnh, lí do thoái thác này là hắn tự biến mình thành Khương Đại Xuyên, cho nên lời nói rất chân thật.

"Chẳng lẽ sư tôn ngươi là lão quỷ Nam Thiên Kiếm!"

Xích Nguyên ra vẻ kinh ngạc. Kỳ thật cái tên Nam Thiên Kiếm chỉ là lão bịa ra mà thôi, mục đích cũng là lừa gạt xem thử chuyện Kim Đan của Từ Ngôn thật giả thế nào. Nếu như đối phương thừa nhận, nói rõ vô cùng có khả năng là thân thể Kim Đan.

Ánh mắt Từ Ngôn nặng nề, lắc đầu nói: "Thầy ta đến từ Thiên Nam, không phải là người Thiên Bắc, tên là Từ Sơn, đã sớm chết từ nhiều năm trước."

Nói nói, trong tay Từ Ngôn bùng lên một ngọn lửa, Linh lực khổng lồ được điều động ra, đồng thời mắt trái khẽ vận chuyển tạo thành một ngọn lửa cũng có màu vàng, nhìn qua vô cùng kinh người.

"Ngọn lửa ánh vàng này không liên quan gì tới Kim Đan. Đây là ta một đạo kỳ môn dị pháp khác mà sư tôn ta truyền thụ cho."


Nhìn thấy đối phương tùy ý thúc giục ra ngọn lửa màu vàng, cuối cùng Xích Nguyên cũng tin đối phương không có Kim đan mà chỉ là một loại pháp thuật hỏa diễm đặc thù mà thôi.

Xích Nguyên Thất vọng, thở dài nói: "Kim Đan Nhân tộc, hư vô mờ mịt. Kẻ đạt được, có khả năng lao ra thiên ngoại. Nếu không được, rốt cuộc cũng chỉ mãi bị khốn trong trời đất..."

Cảm khái một phen, Từ Ngôn nghe được lại thầm kinh hãi.

Loại cảm ngộ này không nên xuất phát từ miệng một Đại yêu mới đúng. Hơn nữa Kim Đan lại càng không liên quan gì tới Yêu tộc.

"Làm sao Tông chủ lại biết được mấy lời nói về Kim Đan này. Có thể chỉ rõ một chút được chứ? Sư tôn ta cũng từng nói qua kim đan kỳ dị, là thứ không thể cầu mà có được. Ông ấy trở thành Nguyên Anh, đã mất đi cơ hội, cho nên lúc lâm chung còn dặn dò ta nhất định phải tìm được biện pháp ngưng kết ra kim đan, trở thành tu sĩ Kim Đan chân chính. Đáng tiếc, phúc trạch của Từ Ngôn quá nhỏ bé, cuối cùng không tìm ra được chân tướng của kim đan."

Dứt lời, Từ Ngôn lộ ra vẻ đầy suy sụp, buồn bực không vui.

"Đưa hổ cốt Yêu vương cho lão phu. Ta sẽ sẽ nói cho ngươi biết chân tướng kim đan."

Vừa nói, trong tay Xích Nguyên cũng có thêm một thẻ tre thập phần cũ kỹ nữa. Vẻ mặt lão giả đầy an ổn chờ đợi chỗ tốt.

"Hổ cốt Yêu vương quá mức trân quý, không bằng dùng mai rùa và linh nhãn để đổi. Như thế nào?"

Từ Ngôn chỉ chỉ đỉnh đầu, rồi chỉ chỉ vào linh nhãn. Nhìn như đang giao dịch, nhưng thực tế là hắn đang uy hiếp. Xích Nguyên ngươi có thể không nói, nhưng linh nhãn và mai rùa đều khó bảo toàn được.

"Linh nhãn rất sâu, có thể tới vạn trượng dưới lòng đất. Lão phu chỉ nghe nói có người tìm được linh nhãn, chưa từng nghe qua có kẻ lấy được linh nhãn đi." Xích Nguyên cười lạnh một tiếng, nói: "Ngươi đã không muốn biết cơ mật về kim đan, cũng không muốn ở lại Quy Nguyên tông ta, vậy không mời. Tiễn khách!"

Xích Nguyên hạ lệnh trục khách, Từ Ngôn lại không đi.


"Lại nói nơi này không tệ, ở tạm vài ngày. Về phần ta có thể lấy được linh nhãn mang đi hay không thì lúc đó Xích tông chủ sẽ biết. Trừ phi, ngươi suốt ngày canh chừng nơi đây."

Từ Ngôn trực tiếp ngồi xếp bằng xuống, tâm thần khẽ động, pháp bảo Giao Nha xoay tròn quanh người. Còn hắn thì nhắm mắt lại, không nói gì nữa. Đây là quyết ý ở lại nơi này không đi.

"Ngươi!"

Khóe mắt Xích Nguyên giật giật, lại sợ đối phương có thể cướp đi linh nhãn thật, do dự liên tục mới nói: "Vậy giao dịch. Quỷ Diện, ta cho ngươi biết về tin tức kim đan, ngươi không chỉ có phải trở thành trưởng lão Quy Nguyên tông ta, mà còn phải xuất lực cho Quy Nguyên tông. Thế nào?"

"Một lời đã định." Từ Ngôn không thèm nhấc mí mắt, đáp ứng một tiếng.

Một tiếng rắc vang nhỏ, thẻ tre cũ kỹ bị Xích Nguyên tách ra làm hai nửa. Lão vứt khúc trên cho Từ Ngôn.

"Thẻ tre này được một cao thủ Nhân tộc các ngươi ghi lại. Đó là những lý giải và suy đoán về kim đan của tu sĩ đó. Đưa trước cho ngươi một nửa, ngươi phải giúp ta một chuyện mới có thể đạt được nửa còn lại."

Xích Nguyên phất tay mở cửa ra, đi ra ngoài trước. Từ Ngôn do dự một chút, cũng theo sau đi ra ngoài.

Linh nhãn trọng yếu, thế nhưng nếu có thể cởi bỏ mê hoặc về Kim Đan thì đừng nói một tòa linh nhãn, có mười tòa linh nhãn thì hắn cũng không để ý.

Từ Ngôn không vội vã quan sát trên thẻ tre ghi chép gì mà đi theo Xích Nguyên vào Quy Nguyên tông. Thân phận Từ Ngôn cứ vậy trở thành cung phụng trưởng lão của Quy Nguyên tông. Khi tin tức bổ nhiệm cung phụng trưởng lão được phát ra ngoài, tất cả môn nhân tông môn đều đều trợn tròn cả mắt. Nhất là Hải Đại Kiềm, mặt mày gã đầy đau khổ không biết phải làm gì cho phải.

"Làm sao hắn còn chưa chết? Lại còn làm cung phụng trưởng lão?" Hải Đại Kiềm lẩn đi ra xa, không dám tin lẩm bẩm: "Nếu bị hắn hầm cách thủy rồi, biết tìm ai đòi lý lẽ đây?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận