Nhất Ngôn Thông Thiên

Dịch: Hoangtruc

Lúc này, Hải Đại Kiềm chỉ có một suy nghĩ, đó là nhất định đầu óc tông chủ hỏng mất rồi. Gã cố tình thăm dò một phen, nhìn thấy Quỷ Diện và tông chủ cười cười nói nói, không dám nghe ngóng thêm mà chỉ cô đơn trở lại chỗ ở của mình.

Hải Đại Kiềm Chịu đựng được đến đêm dài, sau đó lén lén lút lút tìm tới tông chủ. Tâm tình gã bất an mà hỏi thăm, rồi lại vỗ mông ngựa, bộ dạng như muốn ăn đòn đến nơi.

"Không rõ vì sao phải để hắn làm trưởng lão, cùng lão phu cộng hưởng linh nhãn?" Xích Nguyên tức giận bảo, Hải Đại Kiềm gật mạnh đầu.

"Lão phu đánh không lại hắn, chỉ đơn giản vậy thôi!"

Xích Nguyên vốn đang ôm một bụng bực dọc, lại có gia hỏa đưa tới tận cửa thế này bèn vén tay áo, binh binh bốp bốp đánh cho Hải Đại Kiềm một trận. Lúc sau lão mới tản đi vài phần buồn bực.

Yêu linh Hóa hình không sợ bị đánh, chỉ cần tông chủ không hạ tử thủ, ngoài chuyện vẻ ngoài đầy chật vật ra thì Hải Đại Kiềm không chút hao tổn lông tóc gì cả.

"Lưu hắn lại cũng tốt. Hắn không đi bí cảnh Thiên Hà thì phải hỗ trợ trong trận chiến Thần Mộc hạp Thần Mộc hạp kia a. Cực phẩm Linh Lung quả kia sắp chín rồi, nếu có thể đoạt lấy giúp ta, thì cùng hắn cộng hưởng linh nhãn có tính là gì? Linh nhãn tinh thuần thế kia, lão phu tu luyện nhiều năm như vậy mà vẫn còn tràn đầy, hắn có thể một hơi dùng hết được sao?"

Xích Nguyên hừ một tiếng, nói ra tính toán của mình với thủ hạ tâm phúc.


"Thế nhưng Quỷ Diện là đại địch Yêu tộc a. Hắn là Minh chủ Trảm Yêu Minh, đi Thần Mộc hạp không phải bị đám Đại yêu kia nuốt sống mất hay sao?" Hải Đại Kiềm bóp trán không hiểu hỏi.

"Nhiễu loạn Ngũ địa là Quỷ Diện. Hắn hiện ra dung mạo chính thức thì có mấy kẻ nhận ra? Chỉ cần dịch dung đi vài phần, sẽ không ai biết rõ thân phận của hắn. Đến lúc đó ngươi nói hắn là trợ thủ của ngươi. Tranh đấu Thần Mộc hạp dùng Nhân tộc chiến đấu, có Quỷ Diện thì lực lượng Quy Nguyên tông chúng ta đứng đầu không khó."

Xích Nguyên tính toán nói: "Nhớ kỹ cho ta, từ nay về sau, cấm đề cập đến cái tên Quỷ Diện nữa. Ai dám để lộ tiếng gió, ta lấy mạng ngươi."

"Tông chủ, ta sẽ không truyền ra ngoài. Thế nhưng là người khác để lộ tiếng gió không liên quan tới ta a!" Hải Đại Kiềm oan uổng kháng nghị.

"Toàn bộ Quy Nguyên tông này có ngươi là địa vị tối cao. Phong bế miệng của bọn hắn cho ta, nếu không ta hỏi đến ngươi!"

Đại yêu sẽ không phân rõ phải trái với Yêu linh đấy, cũng không cần phải phân rõ phải trái gì. Dù là Yêu linh bình thường hay Yêu linh hóa hình, tất cả đều khuất phục dưới tay Đại yêu. Đây là quy tắc của Thiên Bắc, Hải Đại Kiềm cũng không ngoại lệ.

Hải Đại Kiềm Vốn định tìm hiểu tiếng gió một phen, không có nghĩ rằng tại có nhiệm vụ khó dây dưa rơi xuống, trong lòng ai thán không thôi, miệng lại không dám cự tuyệt. Gã đánh phải xám xịt rời khỏi chỗ ở của tông chủ, chuẩn bị ngày mai đại phát thần uy, ra mệnh lệnh với tất cả môn nhân một phen. Thực ra, tốt nhất là mấy tên miệng rộng đem chôn hết, hoặc nuốt sạch bọn chúng, như vậy sẽ không sợ tin tức Quỷ Diện bị tiết lộ ra.

Trong lúc Hải Đại Kiềm càng nghĩ càng tức giận, vung vẩy càng cua cực lớn trong địa bàn mình. Từ Ngôn đang tiến vào một gian phòng lớn tốt nhất Quy Nguyên tông.

Hắn đóng cửa lại, dùng Linh thức cảm giác chung quanh một phen. Xác định không có người hay cơ quan ẩn giấu rồi, Từ Ngôn mới lật tay lấy nửa thẻ tre ra, ánh mắt đầy lo lắng nhìn lướt qua.


Sau nửa ngày, trong phòng vang lên một tiếng sợ hãi thán phục không cách nào áp chế.

Thẻ tre cũ kỹ không chịu nổi này do một vị tu sĩ Nguyên Anh Nhân tộc lưu lại. Vị tu sĩ này sống ở thời kỳ cực kỳ cổ xưa, ít nhất cũng phải ngàn năm trước. Hơn nữa người này thập phần bác học, là một vị Đại Nho trên thế gian lúc đó. Người này không chỉ du lịch qua Nam Bắc Thiên Hà mà còn đi qua cả những vùng đất kì dị bên ngoài Tình châu.

Trên thẻ tre còn sót lại của vị cổ tu Đại Nho này ghi ngắn gọn cuộc đời của mình. Quan trọng nhất là ông ta còn đặc biệt giải thích về cảnh giới tu hành một phen.

Ông ta cho rằng Hư Đan là không hoàn thiện. Tu hành giả đột phá từ Trúc Cơ lên cảnh giới khác, phải gọi là Kim Đan mới đúng. Bởi thiếu thốn một lực lượng nào đó mà tu sĩ Nhân tộc chỉ có thể ngưng tụ ra Hư Đan, không cách nào xuất hiện Kim Đan chân chính. Cứ thế tu luyện, cảnh giới Nguyên Anh sau Hư Đan vốn không nên gọi là Nguyên Anh được. Bởi Hư Đan căn bản không cách nào ngưng tụ ra được Nguyên Anh thể chân chính.

Trong thẻ tre ghi lại Kim Đan chia làm ba cảnh. Theo thứ tự là sơ, trung và hậu kỳ.

Kim Đan sơ kỳ đại biểu cho việc sáng lập Tử Phủ. Kim Đan ngưng tụ, tu sĩ Kim Đan có thể chuyển biến linh khí thành Linh lực. Kỳ thật điểm này cơ bản khá giống với cảnh giới Hư Đan. Đến cảnh giới thứ hai, mới chính thức xuất hiện biến hóa kinh người.

Kim Đan trung kỳ, Đan hỏa tràn ra ngoài, lửa uẩn dưỡng kim đan.

Không chỉ có Đan hỏa tuôn ra kim đan hình thành ngọn lửa bao trùm kim đan, tu sĩ Kim Đan trung kỳ còn có thể sinh ra Linh thức, có thể thúc giục pháp bảo.

Một nửa thẻ tre chỉ mới giới thiệu tới Kim Đan trung kỳ. Tuy nói đây chỉ là phần suy đoán của cổ tu Đại Nho kia, thế nhưng tất cả đều đã được nghiệm chứng trên người Từ Ngôn.


Nếu như dựa theo ghi chép trên thẻ tre, lúc trước tu vi bạo tăng gấp đôi chính là thời khắc Từ Ngôn đột phá đến Kim Đan trung kỳ. Sau đó, tu vi tiến một bậc, tức là Kim Đan trung kỳ được hoàn toàn củng cố.

"Ba cảnh của Kim Đan?"

Lúc này, trong ánh mắt Từ Ngôn tràn đầy khiếp sợ.

Ở Thiên Nam cũng có lời đồn đại về kim đan, thế nhưng lần đầu tiên Từ Ngôn nhìn thấy được phỏng đoán kỹ càng như thế. Hết lần này tới lần khác, những điều này lại chuẩn xác không sai nửa điểm.

"Kim Đan hậu kỳ, bên trong Tử Phủ phải có có dị tượng mới phải. Dùng Kim Đan phá cảnh mới có thể đạt được cảnh giới Nguyên Anh chính thức. Như vậy Hư Đan đột phá lên Nguyên Anh nên gọi là gì? Nhất định phải phải nắm lấy một nửa thẻ tre kia tới tay mới được..."

Ngẫu nhiên đoạt được thẻ tre, cởi bỏ nỗi băn khoăn liên quan đến kim đan. Nhưng mà hẳn chỉ cởi bỏ được một nửa, còn miêu tả về Kim Đan hậu kỳ cùng với danh xưng sau khi đột phá Hư Đan vẫn còn nằm trong nửa thẻ tre trong tay Xích Nguyên.

Biết đến ba cảnh của Kim Đan rồi, tâm thần Từ Ngôn thật lâu không cách nào bình tĩnh được.

Vì muốn cởi bỏ mê hoặc của kim đan, Cổ tu Đại Nho lưu lại thẻ tre kia đã từng tìm kiếm khắp trời Nam đất Bắc, đến cả ngọn nguồn của Thiên Hà, lại càng không tiếc tuyệt hiểm mà đột phá lên trời cao nhằm tìm tòi ra cơ mật của Tiên giới Tiên giới. Ông ta bị gió lạ trên không trung đánh trọng thương, cuối cùng vẫn lạc tại tại mạn Bắc Thiên Hà.

Ngoại trừ ba cảnh giới Kim Đan, trên thẻ trúc kia còn lưu lại giải thích của cổ tu Đại Nho đối với Thông Thiên hà. Chỉ có điều, tất cả những chuyện đó nằm trên nửa kia của thẻ tre.

"Xích Nguyên..."


Từ Ngôn Mãnh liệt siết chặt thẻ tre trong tay, cưỡng chế phập phồng trong lòng, lẩm bẩm: "Lưu lại một nửa thẻ tre kia, nhất định là lão có mưu đồ. Không thể đòi lấy ngay bây giờ được. Bị lão gia hỏa kia nhìn ra manh mối, lão sẽ gia tăng thẻ cược thêm nữa."

Từ Ngôn trầm ngâm thật lâu mới dần bình tĩnh lại được.

Nếu như vội vã đi đòi nửa thẻ tre còn lại, không chỉ khiến Xích Nguyên hoài nghi có kim đan mà đối phương càng sẽ không dễ dàng giao ra.

Từ Ngôn bình ổn tâm thần, lần nữa mở thẻ tre ra, tỉ mỉ nhìn lại từ đầu đến cuối.

Càng đọc, hắn càng thêm bội phục vị cổ tu Đại Nho ghi lại phần thẻ tre này.

Đó mới là kỳ nhân chân chính, dù không đến Thần Văn lại có thể dám thăm dò huyền bí thế gian này, dám đi khắp thiên hạ. Không rõ ông ta gặp phải tuyệt hiểm thế nào, rốt cuộc lại chết trong một lần thăm dò. Mãi đến khi chết, thẻ tre trước mắt cũng vì không ghi chép cuộc đời mình, mà lưu lại hành trình chính mình chỉ nhằm để lại chân tướng suy đoán.

Người tu hành, vốn nên như thế. Đi khắp thiên hạ, truy tìm chân lý, không bị thiên địa che mờ mắt...

"Tu Tiên… Sư phụ, thế gian này thật sự có Tiên sao?"

Trong bóng tối, Từ Ngôn nhìn lên ánh trăng sáng trên đỉnh đầu, thì thào tự hỏi.

Trăng lưỡi liềm nơi chân trời rất giống khóe miệng nở nụ cười của lão đạo sĩ, chỉ có điều nhìn qua có chút vẻ bất đắc dĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận