Nhất Ngôn Thông Thiên

Dịch: Hoangtruc

Biên: Spring_bird

Núi Thạch Đầu nằm sâu trong Thần Mộc hạp, cao đến vạn trượng. Nơi đây hầu như không có cỏ cây, thỉnh thoảng chỉ có đôi chút sắc xanh nhú ra từ khe đá hẹp trên vách núi.

Ngọn núi khổng lồ như thể một cái thùng nước với đỉnh và đáy gần như tương tự nhau, to lớn vô cùng. Dù có là Đại yêu đi tới chân núi nhìn vẫn cứ nhỏ bé như thể kiến ruồi.

Thân núi có đường mòn nhỏ uốn lượn. Nếu như đi bộ, e rằng mất cả ngày cũng chưa chắc tới đỉnh.

Linh Lung quả còn chưa chia chác xong, đám Đại yêu đã xông cả vào đỉnh núi sâu bên trong hạp cốc này, chỉ còn lại đám yêu linh và cùng Hư Đan nhân tộc đang trừng to mắt đứng chờ quanh cự mộc.

"Đó là Quỷ Diện từng đảo loạn cả Ngũ địa, Minh chủ Trảm Yêu Minh sao. Hắn điên rồi? Dám can đảm đến Thần Mộc hạp? Bị trăm Đại yêu đuổi giết, đến cả Nguyên Anh cũng khó mà trốn thoát được."

"Quả thật điên rồi, đến Lục gia Cửu U giản mà còn dám mắng chửi, không muốn sống nữa hay sao."

"Đó mới là cường giả Nhân tộc a, quản gì tới Đại yêu hay lão Yêu, có giận dám chửi, có chuyện dám chiến. Đó mới là nhiệt huyết của tu sĩ, không như chúng ta..."

Thế lực Nhân tộc khắp nơi bắt đầu thấp giọng trò chuyện với nhau, có người tiếc hận, cũng có người xiết chặt nắm tay.

Ngoại trừ Sở Bạch Bào như phù dung sớm nở tối tàn nhiều năm trước, bọn họ chưa từng thấy qua cảnh tượng tu sĩ Nhân tộc dám can đảm khiêu chiến Đại yêu. Dù là Sở Bạch Bào thì cũng chưa có khi nào một lần khiêu chiến với mấy chục, gần trăm Đại yêu thế này cả.


Tất cả mọi người đều cho rằng lần này Từ Ngôn chết chắc rồi, truyền thuyết về Quỷ Diện đã đi tới điểm cuối, chỉ còn lại trong trí nhớ mọi người. Cũng có lẽ hắn sẽ còn được tán dương trong nội bộ Trảm Yêu Minh nhiều năm nữa.

Trước đội ngũ Ma Huyết quật lúc này là một nữ tử mặc áo giáp đen đang đứng.

Không có bao nhiêu Yêu linh hóa hình còn sống trở về từ bí cảnh Thiên Hà cả, nên có thể nói Kim Tình tương đối may mắn, không táng thân trong Thiên Hà vịnh. Ả nghe thấy vài tên thủ hạ đang thấp giọng nói chuyện với nhau, sắc mặt biến ảo không ngừng.

"Chưa chắc sẽ chết. Chỉ cần hắn có thể trốn lên trên núi Thạch Đầu, có lẽ giữ được một mạng."

Trầm thấp tự nói một câu chỉ mình nghe thấy, Kim Tình đưa mắt nhìn qua vô số đạo bóng dáng Đại yêu nơi ngọn núi khổng lồ phía xa, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy: "Quỷ Diện, ngươi thật to gan..."

Kỳ thật Từ Ngôn không tính là to gan, nhưng gan hắn cũng chưa từng nhỏ hẹp qua.

Dưới chân núi, một bóng người đang nhanh nhẹn trèo lên. Từ cách đó trăm trượng, hắn đã bỏ qua pháp bảo, nhanh chóng chạy dọc theo con đường ruột dê dẫn lên núi.

Vừa chạy, hắn vừa thầm mắng chửi.

"Kẻ nào dựng nên cái Thánh Địa này vậy, sao không nói cấm bay từ sớm?"

Khó trách Từ Ngôn ảo não. Vốn hắn định bay thẳng lên đỉnh núi, không nghĩ vừa mới đặt chân đến núi Thạch Đầu đã bị một luồng uy áp huyền ảo lập tức đè ép đến nửa bước khó đi, đành phải bỏ qua pháp bảo mà đi bộ lên.

Bắt đầu từ cách đó trăm trượng, dường như trên núi Thạch Đầu xuất hiện một loại cấm chế cầm giữ hết thảy mọi thứ phi hành. Dù cho đó là pháp khí, pháp bảo hay là chim bay, thậm chí là cả Đại yêu cũng không thể bay qua được.


Muốn đi tới đỉnh núi Thạch Đầu - Thánh Địa của Thiên Bắc này, chỉ có thể dùng chân mà đi lên!

Sau lưng truyền đến tiếng nổ vang, huynh đệ Lôi Tượng đã kéo tới. Chẳng qua thân hình chúng quá mức khổng lồ, luẩn quần một hồi, hai con cự tượng đã giẫm cho đường nhỏ dưới chân núi toang hoác cả ra.

"Voi ngốc, không biết dùng thân người đi lên hả?"

Minh Phong vừa bay tới, vội gập hai cánh lướt qua hai con cự tượng rồi xông vào đường mòn, không quên quay đầu móc mỉa một câu. Sau đó đám Đại yêu khác đều biến ảo thành thân người, bước nhanh đi theo sau.

"Đúng vậy, chẳng phải biến thành thân người là được rồi sao?"

"Đi lên tới đó phải xé cánh con ong mật đó ra, hừ, dám chửi chúng ta là voi ngốc sao!"

Hai huynh đệ Lôi tượng ồm ồm quát, huyễn hóa ra thân người. Lôi Lục cũng đã sớm xông lên đường nhỏ, so ra còn nhanh hơn Minh Phong vài phần.

Lôi Lục, Minh Phong đuổi theo đầu tiên, còn đám Thương Mộc Quỷ Nhãn bị kẹt lại ngay phía sau. Đường núi nhỏ hẹp chen chúc không sao chịu nổi, náo nhiệt không thôi. Thỉnh thoảng còn có vài con Đại yêu bị đồng bạn chen lấn mà bay ra ngoài, rơi xuống dưới núi, sau đó lại hùng hổ bò lên trên lại.

Với phần lớn đám Đại yêu mà nói, đuổi giết một tên Quỷ Diện chẳng qua là một cuộc chơi đùa. Không nói người khác, chỉ cần một mình Lục gia cũng đã đủ giết chết đối phương rồi, căn bản những kẻ còn lại chỉ là đến xem náo nhiệt mà thôi.

Văn Mai núi Linh Hồ đi cuối cùng, trường kiếm lơ lửng sau lưng. Nữ tử ngẩng đầu liếc mắt nhìn lên đỉnh núi cao cao kia, thần thái hiện lên vẻ cung kính.

"Phong bà bà, quấy rầy rồi." Nói khẽ một câu, Văn Mai cất bước đi dọc theo đường núi.


Giữa sườn núi có ánh lửa xuất hiện, còn có cả tiếng Lôi Lục gào thét không ngừng.

Từ Ngôn đi dọc đường này không hề có chút nhàn rỗi. Sau khi chắc chắn đám Đại yêu này không bay lên đỉnh núi được, hắn đã yên tâm thêm vài phần, bắt đầu xuống tay đối phó với Lôi Lục đuổi theo sau. Pháp thuật Lôi Hỏa không ngừng thi triển, hắn lại còn chuyên môn chọn những khúc ngoặt nơi đường núi mà ra tay, có vài lần suýt nữa nổ bay Lôi Lục ra ngoài.

Đường đi lên núi Thạch Đầu có hình xoắn ốc, dù nhìn xa thế núi như cái thùng nước nhưng kỳ thật cũng không thoải từ trên xuống dưới, mà có rất nhiều chỗ dốc dựng đứng. Có đôi khi vừa đi tới một khúc ngoặt trên đường núi, Lôi Lục có thể nhìn thấy trước mặt có mấy chục đạo lôi mâu chực sẵn. Về sau gã cũng đã quen thuộc hơn, mỗi khi xuất hiện một khúc quanh co nào đó, gã sẽ thăm dò quét mắt một vòng xem có mai phục hay không rồi mới đuổi tiếp theo sau.

Cứ trì hoãn như vậy, Từ Ngôn đã tranh thủ được không ít thời gian. Dựa vào bản thể cường tráng, hắn nhanh chóng chạy lên đỉnh núi.

"Tiểu tạp chủng, lão tử muốn xé xác ngươi!"

Ở một khúc quanh co, Lôi Lục thăm dò thấy được có ánh lửa bèn lập tức lùi về. Ngay sau đó gã mắng lớn.

Bởi vì một đám lửa kia không có chút uy hiếp nào cả.

Lôi Lục bị tức giận đến giận sôi lên, đành mắng chửi Quỷ Diện giảo hoạt hèn hạ mà không biết phải làm thế nào cả. Bởi dù gã không sợ pháp thuật của đối thủ, thế nhưng uy lực của món pháp bảo có ba mũi nhọn kia lại không nhỏ. Lần trước gã gặp phải một lần đánh lén, thiếu chút nữa một lỗ tai bị chém rơi mất.

Sáu tai chỉ còn năm cái, nay mà mất thêm một cái nữa thì Lôi Lục ắt phải đổi tên thành Lôi Tứ mất rồi.

Tia điện nổi quanh người, trong cơn tức giận, gã đã hiện ra bản thể yêu thân. Một con Đại yêu viên hầu cao ba trượng, toàn thân là lông xanh phủ đầy tia điện lưu chuyển không ngừng.

Yêu thân của Lôi Lục không tính quá lớn. Dựa vào bản thể yêu thân, gã không tránh né mai phục của Từ Ngôn nữa mà thả người nhảy lên. Gã cũng không đi đường núi mà bắt đầu leo lên vách đá, tốc độ cực nhanh, không lâu sau đã bắt kịp Từ Ngôn.

Nhìn thấy biện pháp của Lôi Lục không tệ, Quỷ Nhãn cười quái dị rồi nhanh chóng hiện ra bản thể. Một con thằn lằn cực lớn bò dọc theo cự sơn mà lên. Không chỉ có Lôi Lục và Quỷ Nhãn, còn có hơn mười con Đại yêu nhao nhao hiện thân, chủ yếu là những loại có thể leo trèo lên vách đá được.


Từ Ngôn vẫn còn cách đỉnh núi khá xa, chí ít cũng chừng hơn hai ngàn trượng. Nghe thấy vách núi dưới chân truyền đến chấn động, hắn lập tức giật mình kinh hãi.

Ánh điện rặc rặc chợt lượn quanh, bóng người lóe lên, tốc độ Lôi Lục vọt nhanh mà đi. Lúc này gã đã phóng lên, chặn lấy đường đi của Từ Ngôn.

"Để xem ngươi còn chạy được đi đâu, chết đi!"

Lôi Lục kêu lên một tiếng kỳ quái, hai bàn tay bùng lên ánh sét kinh người, rồi bất chợt vỗ tới Từ Ngôn.

"Giao Nha!"

Ầm!!!

Pháp bảo ra tay, trên Giao Nha mơ hồ chấn tiếng rồng ngâm. Thân kiếm cũng biến lớn thêm vài phần, hiện ra bản thể chân chính.

Giao là hung thú, lặn dưới đáy sông lớn, làm mưa làm gió, gây loạn một phương.

So với các loại Đại yêu như lôi hầu, giao long còn mạnh mẽ, đáng sợ hơn hẳn.

Giao Nha dữ tợn được dung hợp bởi hai cái răng giao long chân chính đụng độ thẳng với ánh sét của Lôi Lục. Thân núi giữa hai người bị đánh nứt ra một đường, cát đá lăn xuống.

Vừa tế ra pháp bảo, một tay Từ Ngôn cũng bắt đầu bắt ấn quyết. Một giọt nước mưa đột nhiên rơi xuống ngay giữa đỉnh đầu Lôi Lục.

"Vân Thủy chướng..."

Từ Ngôn khẽ nói một câu, mưa bụi trước người nổi lên, pháp thuật hệ Thủy đỉnh phong chỉ có cường giả Nguyên Anh mới có thể thi triển được đột ngột hàng lâm!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận