Nhất Ngôn Thông Thiên

Dịch: Hoangtruc

Biên: Spring_bird

Hải Đại Kiềm giải thích lại mọi chuyện giúp Từ Ngôn biết được Bách Yêu yến đã bắt đầu từ ba năm trước. Khi đó, hắn còn đang bế quan tu luyện ở núi Thạch Đầu.

Sau khi chia chác xong Linh Lung quả, các lộ Đại yêu đã định ra ba năm sau Bách Yêu yến cũng sẽ chính thức bắt đầu.

Địa vực Thiên Bắc quá lớn, một mình đánh chết phàm nhân tụ tập lấy lực lượng huyết sát quá mức phiền toái. Cho nên các lộ Đại yêu đã đổi Bách Yêu yến sang hình thức khác, tu tập một lúc mười vạn phàm nhân chém giết một lần.

Để tránh cho việc di chuyển phàm nhân phát sinh rắc rồi, đám Đại yêu quyết định thu hẹp phạm vi lại. Mấy Đại yêu được phân thành từng tổ, theo đó tự mình tụ tập trong khu vực phàm nhân cấp dưới lại. Cho nên năm vị Đại yêu Ngũ Địa này được chia thành một tổ. Trong ba năm này đã có hơn mấy chục vạn phàm nhân bị tập trung tru sát trong Ngũ Địa này.

Tru sát phàm nhân không ở nơi nào khác, mà được cử hành ngay trong thành Ngũ Địa này.

Ba năm trước, thành Ngũ Địa đã hoàn toàn biến thành Tu La trận. Tất cả tu sĩ Trúc Cơ ở trong nội thành đều bị giết chết đầu tiên. Đến hôm này thành Ngũ Địa cũng không còn vẻ phồn hoa như trước nữa, mà chỉ còn là một tòa thành nhuộm một màu đỏ máu, một vùng tử địa bị máu tươi nhuộm đỏ cả đất.

Ngoại trừ đám Yêu tộc lớn nhỏ khác nhau nhao nhao tuôn vào trong thành cắn nuốt lấy thi thể phàm nhân sau mỗi một lần đồ sát toàn bộ rồi đi ra ngoài thì thành Ngũ Địa đã không còn người sống rời đi.

Nghe nói đến Bách Yêu yến đầy máu tanh như vậy, gân trán Từ Ngôn nổi lên, một cước đá bay Hải Đại Kiềm.

Những năm này, pháp môn trốn chạy để khỏi chết của Hải Đại Kiềm càng thêm tinh xảo. Bị đá bay ra, gã đồng thời hiển hiện ngay yêu thân, vung vẩy lấy một càng còn sót lại vọt vào vách tường, đảo mắt đã không còn thấy tung tích.


"Còn đào cả hang ngay chỗ ở của mình? Ngươi bị dọa sợ đến vậy sao?"

Mắt nhìn hang động mà Hải Đại Kiềm phải chuẩn bị đến vài năm mới xong này, Từ Ngôn không còn tâm tư để ý tới một con yêu linh hóa hình nữa. Hắn bước ra ngoài, lòng bàn tay lóe sáng, một đạo lôi điện kinh người cứ vậy nổ vang trên đỉnh núi Quy Nguyên.

Ầm ầm!

Rặc rặc xoẹt!

Lôi pháp đỉnh phong, Thiên Lôi trảm được thi triển đã phá hủy hầu hết đình đài lầu các trên Quy Nguyên tông. Cả tòa tông môn kêu rên không ngừng, vô số Yêu thú chạy trốn tứ tán.

Cường địch đột kích, không chạy chỉ có nước chờ chết.

"Tiểu bối nơi nào? Dám cả gan đến Quy Nguyên tông ta giương oai!"

Tiếng sấm vừa vang lên, Xích Nguyên với hàng mi bạc trắng lập tức xuất hiện trên đỉnh núi.

"Quỷ Diện!"

Đến khi nhìn rõ gia hỏa đến đây là ai, Xích Nguyên lập tức kinh hãi, không nói hai lời phình bụng há mồm phun ra một biển lửa. Lão đã vận dụng đến cả Bản Mệnh tinh hỏa.


Lúc ở Thần Mộc hạp, Xích Nguyên nhìn thấy không thể bảo vệ được Từ Ngôn bèn xé toang hiệp nghị trước, định đánh lén Từ Ngôn đoạt lại mai rùa. Thế nhưng Từ Ngôn lại trốn thoát được. Hôm nay gặp lại, căn bản không có gì để nói cả.

Biết rõ với đối phương đã như nước với lửa, Xích Nguyên quyết đoán phun ra Bản Mệnh tinh hỏa, tạo thành một dòng sông nham thạch nóng chảy, gào thét đánh về phía địch nhân.

Đối mặt với thế lửa ngập trời, Từ Ngôn không đổi sắc mặt. Pháp bảo Giao nha vờn quanh người hắn tản ra kiếm khí kinh người, Liệt Phong giáp trên người cũng tràn ra vầng sáng kỳ dị.

Dung nham lập tức kéo tới bao trùm Từ Ngôn vào bên trong. Thế nhưng trung tâm nham thạch nóng chảy kia lại xuất hiện một khu vực lóe sáng. Dung nham nóng hổi như bị một lực lượng kỳ dị nào đó xua tán, không mảy may tới gần Từ Ngôn được.

Liệt Phong giáp có gia nhập thêm hổ cốt Yêu Vương, tuy không có lực lượng thu nạp hỏa diễm như cả bộ hổ cốt nhưng vẫn mang kỳ hiệu tránh lửa. Dù cho Bản Mệnh tinh hỏa của Đại yêu thì cũng không thể nào làm Từ Ngôn bị thương được.

Hai tay hắn kết ấn, pháp quyết phức tạp nhanh chóng được bấm niệm đi ra.

Mười ngón động liên tục, nhanh như tia chớp. Pháp thuật thi triển, toàn bộ hơi nước trong không khí được hội tụ lại, toàn bộ dòng suối nhỏ trong khoảng trăm dặm quanh Quy Nguyên tông như thể bị đun sôi, nổi sùng sục bong bóng rồi ào ào bay lên.

Vô số tia nước phóng tới núi Quy Nguyên, sau cùng ngưng tụ là một thanh trường thương óng ánh lạnh như băng. Trên trường thương là từng tràng bọt nước lưu động, thanh thế kinh người.

"Hàn thủy chú, tụ thủy thành thương!"


Trong tiếng thét to, Từ Ngôn vung mạnh tay lên, điểm chỉ vào biển lửa. Thương nước cực lớn trên đỉnh đầu ầm vang vọt đi.

Nước lửa chạm nhau nổ vang rồi dâng lên một màn hơi nước ngập trời. Trong phút chốc, toàn bộ Quy Nguyên tông đã bị hơi nước bao phủ, đám môn nhân bỏ chạy xuống dưới chân núi không khỏi kinh hãi lo lắng nhìn cường giả đánh nhau. Bọn họ không nhìn thấy tông chủ và bóng dáng kẻ địch, chỉ có thể thỉnh thoảng nghe thấy tiếng nổ nặng nề vang lên.

Hàn thủy chú mà cường giả Nguyên Anh mới có thể thi triển được có uy lực to lớn, kinh Thiên động Địa. Từ Ngôn toàn lực ra tay, có thể dễ dang chặn được Bản Mệnh tinh hỏa mà Xích Nguyên phun ra.

Không chỉ chặn được ngọn lửa của Xích Nguyên, trong tiếng thương nước nổ vang không ngừng, Bản Mệnh tinh lửa còn nhanh chóng bị dập tắt mất.

Hàn thủy chú là pháp thuật đỉnh phong hệ thủy, Từ Ngôn chỉ hao phí linh lực, thế nhưng Xích Nguyên hao phí lại là Bản Mệnh tinh hỏa. Lão căn bản không thể chịu đựng tiêu hao nổi phải kinh hãi vội thu hồi tinh hỏa còn sót lại trở về. Lão vừa mắng to, vừa ném ra một đống pháp khí hình thù khác nhau, định làm nổ tung những pháp khí của Nhân tộc này cản bước Từ Ngôn lại.

Đủ loại pháp khí tự bạo mang đến uy lực không nhỏ, thế nhưng đối mặt với Pháp bảo Liệt Phong giáp của Từ Ngôn thì căn bản vẫn không thấm vào đâu. Hắn không cần phòng ngự gì, chỉ cần bảo giáp đã đủ ngăn cản toàn bộ uy lực này.

"Lão rùa đen, là lão thất tín trước, để lại mạng dưới thương này đi."

Trong tiếng quát lạnh này, lòng bàn tay Từ Ngôn lại xuất hiện thêm một đạo lôi điện. Hắn phóng bước, một tia sét chạy dài không ngừng hiện ra ở lòng bàn tay.

"Thiên Lôi trảm."

Ầm ầm!!!

Pháp thuật đỉnh phong hệ lôi này Từ Ngôn đã từng nhìn thấy sư huynh Sở Bạch thi triển qua ở thành Linh Thủy. Uy lực mạnh mẽ lúc ấy khiến hắn muôn phần hâm mộ. Hôm nay, tiểu đạo sĩ cũng có thể thi triển ra đạo pháp thuật đỉnh phong chân chính này, nếu sư huynh mà biết hẳn sẽ hết sức cao hứng.

Trên núi Quy Nguyên, sấm sét cuồn cuộn, thiểm diện chớp lóe, đối mặt với Từ Ngôn có thực lực mạnh mẽ ngang ngửa với Nguyên Anh, Xích Nguyên không chỉ thầm kinh hãi mà còn tự nhủ mình thật không may.


Thực lực Quỷ Diện trong mắt Xích Nguyên quả thật đã không tầm thường, thế nhưng cũng chỉ thế mà thôi. Xích Nguyên có nhược điểm về tốc độ, không thể đuổi kịp độn pháp tinh xảo của Quỷ Diện, nhưng lão chưa từng sợ Từ Ngôn.

Bởi vì Xích Nguyên là Đại yêu, mà Quỷ Diện chẳng qua chỉ là Hư Đan.

Thế nhưng tình huống hiện nay đã khác trước. Lúc trước Quỷ Diện chỉ có thể bỏ chạy nhanh chóng, nay đã có thực lực chém giết được Đại yêu!

Lấy ra liên tiếp mười cái mai rùa, Xích Nguyên mới miễn cưỡng ngăn được đại bộ phận uy năng của Thiên Lôi trảm. Có điều lôi điện còn sót lại cũng đủ đánh lão bay ra khỏi đỉnh núi, chật vật rơi xuống dưới núi.

"Hay cho Quỷ Diện ngươi, lão phu không thèm giao thủ với tiểu bối ngươi!"

Vừa nói, Xích Nguyên đập một chân xuống, trực tiếp trốn vào lòng núi. Một khắc sau, cả tòa núi Quy Nguyên lắc lư một hồi, sau đó nhô cao thêm cả trượng nữa.

Vài tiếng ầm ầm vang lên, bốn cái chân rùa đầy những nếp nhăn từ trong núi Quy Nguyên thò ra bốn phía, mà phía trước núi cũng xuất hiện một cái hang núi sâu thẳm. Cái đầu thú cực lớn như của ác thú mãnh liệt thò ra.

Xích Nguyên hiện ra yêu thân bản thể, bước chân mở rộng ầm ầm bò đi, mai rùa cực lớn cũng theo đó mà di động. Đừng nhìn đại yêu Xích Nguyên gắng sức bò đi là thế, tốc độ quá lắm cũng chỉ ngang ngửa như tốc độ của một con tuấn mã, trong mắt người phàm trần có thể là nhanh đến kinh người nhưng trong mắt Từ Ngôn vẫn chỉ là chậm như rùa.

"Định chạy?" Từ Ngôn đứng trên mai rùa cười lạnh một tiếng, nói: "Để lại mai rùa đi!"

Hắn giơ tay điểm xuống, Giao nha vang lên một tràng rồng ngâm, chém thẳng xuống bên dưới núi. Một tiếng rặc rặc thật lớn vang lên, nếu không phải đầu của Xích Nguyên nhanh chóng rút vào thì cái đầu thú kia đã phải rụng mất dưới một đao này rồi.

Không chém được đầu, Giao nha lập tức đổi hướng chém về phía đuôi rùa. Có điều lại vẫn chém hụt mất.

Một hơi chém dọc xuống bốn lần, cả người Từ Ngôn chợt trầm xuống. Mai rùa cực lớn trực tiếp đè xuống tại chỗ. Đại yêu Xích Nguyên quả thật đã rút bốn chân vào, bị bức phải rút về trong mai rùa, không dám thò đầu ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận