Nhất Ngôn Thông Thiên

Dịch: Hoangtruc

Biên: Spring_bird

Cảm khái hành vi vô sỉ của lão hồ ly Phí lão kia một phen, Từ Ngôn bèn cho mấy người kia đi ra ngoài chuẩn bị. Hắn muốn đêm nay đi theo đám người huyết thực lẻn vào Linh Bức động.

Vốn Từ Ngôn tìm đến nhằm gây rối Đại yêu Tứ Dực, đám người Trảm Yêu Minh không đến thì hắn vẫn phải động thủ.

Đêm đó, Từ Ngôn dùng thân phận phàm nhân đi tới một trạch viện cực lớn, cùng với hơn trăm phàm nhân mù mờ không biết chân tướng sự việc bị đưa lên một cỗ xe ngựa đặc thù.

Trong màn đêm, xe ngựa bay lên trời, rời khỏi đại thành, bay vào sườn đồi ở dưới Linh Bức động.

Xe ngựa do ngàn con dơi kéo đi chính là thứ mà Linh Bức động dùng để vận chuyển huyết thực, được một tu sĩ Hư Đan Linh Bức động áp giải. Phàm nhân trên xe bị linh lực cường giả Hư Đan trói buộc không thể động đậy, mặt mày lộ vẻ sợ hãi.

Từ Ngôn cũng đầy hoảng sợ, miệng há to, ánh mắt mang theo sợ hãi không cách nào ức chế, xem ra là đang kêu rên nhưng không cách nào phát ra tiếng được.

Phi hành đến một động quật cực lớn, tu sĩ Hư Đan dẫn đội mới quay đầu lại, quét mắt nhìn đám phàm nhân sau lưng, cười lạnh một tiếng nói: "Nuôi heo chó còn dễ thở hơn nuôi đám phàm nhân ngu ngốc bọn ngươi. Lo ngại các ngươi hoảng sợ không dám sanh con dưỡng cái nên mới giấu diếm sự tồn tại của Linh Bức động đi. Hôm nay sẽ cho các ngươi nhìn rõ thế nào là huyết nhục khô quắt, thế nào là bị người cắn nuốt."

Phàm nhân bên trong các đại thành mà Linh Bức động khống chế đa số không lo lắng tới cơm áo. Ngoại trừ thường xuyên có người mất tích ra thì coi như các phàm nhân sinh hoạt an nhàn. Cái loại an nhàn không làm mà hưởng này đã làm thui chột hết những người phàm tục này, dù biết rõ có người nhà mất tung tích thì cũng không ai muốn rời khỏi cõi đào viên nơi Thiên Bắc cả.

Có ăn có uống, còn không cần mình phải động tay. Nơi tốt thế này có đốt đèn lồng tìm cũng khó thấy được.


Một đám phàm nhân nghe vậy càng thêm sợ hãi, có người yên lặng rơi lệ, có điều không thấy ai phát ra tiếng khóc lớn cả.

Từ Ngôn dùng sức mở trừng hai mắt vẫn không thể rơi được giọt nước mắt nào đành làm ra một cái vẻ mặt mày ủ rũ vậy.

"Hôm nay coi như vận khí các ngươi không tốt, bị phân phối cho các vị yêu linh. Đến lúc đó các ngươi sẽ thấy đồng bạn mình bị gặm ăn từng chút một, mãi cho đến khi còn lại bộ xương trắng."

Tu sĩ Hư Đan dẫn đội hừ lạnh một tiếng, quay đầu lại vừa liếc nhìn vừa tiếp tục tự nói: "Trăm con dơi đồng loạt gặm ăn, cảnh tượng này đến cả ta nhìn mà còn muốn sởn hết cả gai ốc. Đến lúc đó cả tòa Linh Bức động này ngập tràn kêu rên vô tận. Thân là phàm nhân, vận mệnh của các ngươi chỉ có thể là huyết thực. Tu luyện tới Trúc Cơ còn có cơ hội gia nhập vào Linh Bức động, trở thành thủ hạ đại nhân. Không đến Trúc Cơ, cũng chỉ có thể bị ăn thôi."

Trên xe ngựa bắt đầu có thêm nhiều phàm nhân chảy nước mắt xuống. Nghĩ tới mình sẽ bị vô số con dơi cực lớn gặm ăn, có hai người khá trẻ tuổi còn ngất xỉu đi mất.

Từ Ngôn cũng nhướng cao mi mày, ráng ngửa cổ ra sau, đồng tử lắc lư như thể vô cùng kinh hoảng.

Kỳ thật Từ Ngôn cũng không muốn biểu hiện quá mức phong phú thế này nhưng không còn cách nào khác, bởi hắn đang ở ngay sau lưng tu sĩ Hư Đan kia. Đối phương nói một câu lại quay lại liếc mắt nhìn một lần, cứ vậy mãi, nếu hắn cứ vững như bàn thạch thì chẳng phải lộ mất hay sao.

"Kỳ thật các ngươi còn có một con đường."

Tu sĩ Hư Đan dẫn đội lại quay đầu lại nhìn lướt qua, nhìn thấy người thanh niên sau lưng vô cùng sợ hãi, thoả mãn gật đầu nói: "Trước lúc bị cắn nuốt, các ngươi cắn lưỡi tự sát đi là được. Đừng nên cắn đầu lưỡi, sẽ không chết được. Cắn tới cuống lưỡi, đứt cả cái lưỡi ra thì may ra chết được. Chỉ cần các ngươi tự sát chết thì sẽ không còn cảm thấy thống khổ của bị cắn nuốt nữa."

Trên đường đi, tên tu sĩ Hư Đan này cứ liên tục lẩm bẩm, thì thầm nói mãi, được hai ba câu lại quay đầu liếc mắt nhìn lại. Cứ thế, cuối cùng mặt mày Từ Ngôn đã đơ cứng cả ra, khóe mắt giật giật.

Rốt cuộc xe ngựa cũng vào tới sâu bên trong động quật cực lớn này. Trong bóng tối bốn phía ở nơi đây có hơn trăm con mắt đỏ máu ẩn nấp, không chỉ bốc mùi mục nát mà trong góc còn có cả đống xương trắng chồng chất như núi.


Đây là hang động của hơn trăm con Yêu linh chiếm cứ, mà phàm nhân đến nơi đây sắp phải nghênh đón một tràng cắn giết của đám này.

"Nhớ kỹ lời ta, không muốn thống khổ thì tự sát sẽ được giải thoát, hắc hắc."

Tu sĩ Hư Đan dẫn đội xoay người, nhìn xem đám phàm nhân, mà thật ra là đang nhìn vào tay thanh niên đứng phía trước nhất nói: "Bức Vương đại nhân không có ở đây, bằng không các ngươi cũng sẽ không thống khổ như vậy. Yêu linh chỉ gặm ăn, còn Bức Vương đại nhân là nuốt trọn. Được rồi, đưa các ngươi tới nơi này rồi, ta cũng nên đi. Kiếp sau gặp lại."

"Tứ Dực không có ở Linh Bức động?"

Tu sĩ Hư Đan vừa mới nói xong, tay thanh niên nhe răng trợn mắt nhìn như sợ hãi muôn phần trước mặt gã đã đột nhiên khôi phục lại thần sắc bình thường. Không chỉ thế, hắn còn há miệng hỏi.

"Đúng vậy a."

Tu sĩ Hư Đan kia theo bản năng trả lời một câu. Tích tắc sau, gã chợt giật mình kinh ngạc, rồi cả giận nói: "Linh lực của ta còn chưa rút đi, sao ngươi động được?"

Bành!!!

Một quyền lóe lên, máu tươi phun tung toé. Vị tu sĩ Hư Đan này này đã trúng một quyền bay thẳng ra ngoài, lỗ mũi lỗ miệng đầy máu, đầu lâu vỡ vụn.

"Ccmm! Sao ngươi không nói Tứ Dực không có ở đây sớm hơn hả? Làm hại bản hầu đùa với ngươi cả buổi trời!"


Trong cơn giận dữ, Từ Ngôn tế ra Pháp bảo phong bế cửa động, phất tay bùng lên ánh chớp.

Thiên Môn hầu giận dữ, nhất định máu tươi trải đầy! Vì vậy chỉ trong thời gian uống cạn chén trà, trăm con dơi yêu linh đang đợi cơm trong động quật đều đã đi đời nhà ma.

Một đám phàm nhân sợ hãi tụ tập ở một góc hẻo lánh, hoảng sợ nhìn xem gia hỏa lúc trước còn sợ đến xém chết trong nháy mắt làm thịt vô số con dơi cực lớn. Chưa nói đến bộ dáng hiện tại của Từ Ngôn còn làm cho người ta càng sợ hãi hơn cả.

Phốc, phốc, phốc...

Từ Ngôn tùy ý cầm lấy một kiện pháp khí, ghim từng kiếm từng kiếm xuống tên tu sĩ Hư Đan dẫn đội đi vào Linh Bức động.

"Tự sát đi, cắn lưỡi đi, nhanh lên. Ngươi sắp chết rồi, không sợ sao? Sợ thì mau tự sát đi, tự sát mới là giải thoát."

Mặt mày hắn không chút kiên nhẫn, ghim hơn mười lỗ kiếm trên người đối phương. Thấy đối phương còn chưa chết bèn bồi thêm một cước.

Cũng phải nói vị tu sĩ Hư Đan Linh Bức động này có sinh mệnh lực cực kỳ ương ngạnh, đầu đã quắt cả lại nhưng vẫn còn thừa một hơi.

"Đã tới bộ dáng này, không cắn lưỡi còn chờ gì hả?" Từ Ngôn lạnh lùng nói: "Đã biết rồi chứ? Không ai thích tự sát cả. Tứ Dực đi đâu?"

"Không, không biết, tha cho... Tha cho..."

Phập một tiếng, tâm mạch tu sĩ Hư Đan này bị một kiếm xỏ xuyên qua. Gã trừng tròng mắt lên, rồi cuối cùng mới tắt thở.

"Không biết thì bỏ đi."


Từ Ngôn quệt quệt khóe môi, ngẩng đầu nhìn vô số con dơi từ bên ngoài ào ào từ tiến vào trong động quật, nhe răng cười đứng dậy nghênh đón.

Trong cái ánh trăng sáng trên cao, Linh Bức động trở nên yên tĩnh trở lại. Trong động quật tản ra một mùi cháy khét lẹt, một đám phàm nhân lảo đảo chạy trốn, kẻ nào kẻ nấy đầy sợ hãi.

Bọn họ không thấy được con dơi ăn thịt người, lại gặp phải một tên ác ma.

Ác ma kia tru sát vô số con dơi. Trừ những kẻ phàm tục bọn họ ra, trong Linh Bức động đã không còn sự sống nữa.

Nếu Tứ Dực đã không có ở nhà thì Từ Ngôn cũng không ngại xét nhà diệt tộc lão trước. Trong vòng một đêm, ngoại trừ Đại yêu Tứ Dực ra ngoài chưa về ra, toàn bộ Tứ Dực Linh Bức nhất tộc của Thiên Bắc xem như đã không còn vết tích.

Thịt dơi không ăn được, nhưng hồn phách yêu linh còn có chút tác dụng.

Sau khi thu trên trăm hồn phách yêu linh làm luyện hồn, Từ Ngôn mới đi vào sâu bên trong động quật cực lớn, thu thập trân bảo của Dơi tộc.

Mãi đến khi trời chuyển sáng, sau khi rút ra được tinh túy linh nhãn từ chỗ sâu trong động quật ra, Từ Ngôn mới thoả mãn gật đầu.

"Thu hoạch không tệ, Dơi tộc so ra còn giàu hơn Ong tộc nhiều. Lão quỷ Tứ Dực kia hóa ra là một tên thần giữ của."

Thu được nhiều tài liệu linh thảo như vậy, Từ Ngôn càng thêm có hứng thú với cái loại tru sát máu tanh này. Hắn bắt đầu ở trong động quật tính toán.

Thiên Bắc trăm yêu, ngoại trừ không bén mảng tới những nơi có Yêu Vương. Nếu hắn đi đến tất cả những chỗ khác, vậy cũng thu được một mối hời lớn. Đến lúc đó tài phú của Từ Ngôn chỉ sợ Thần Văn cường giả cũng không thể sánh bằng.

Tìm một chỗ cách cửa động không xa, Từ Ngôn khoanh chân ngồi xuống tế ra một trăm lẻ tám thanh phi kiếm, hợp thành kiếm trận. Sau đó chui xuống lòng đất, bắt đầu chờ đợi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận