Nhất Ngôn Thông Thiên

Dịch: Hoangtruc

Biên: Spring_bird

Ở một chân núi hoang vắng thuộc phạm vi Ngũ Địa.

Ánh Pháp bảo chợt lóe lên rồi biến mất. Trong cỏ hoang có thêm một viên châu tinh xảo, ẩn hiện bên trong là hàng hàng lớp lớp đình đài, chính là Thiên Cơ phủ.

"Chưa tới nửa năm, có hơi gấp rút a."

Từ Ngôn đang ở trong Phủ đệ, trước mặt chồng chất vô số tài liệu, có cả từng đống cây Thiên Trọng mộc nữa. Theo Pháp luyện cùng đan hỏa được vận dụng, từng viên Võ Thần đạn cực lớn được luyện chế ra, rồi được Súc linh quyết thu nhỏ lại.

Ngày đêm luyện chế, Từ Ngôn cứ đắm chìm trong kiếp sống luyện khí buồn tẻ này. Đến khi mệt mỏi, hắn cũng chỉ ngồi xếp bằng nghỉ ngơi sơ qua rồi lại tiếp tục luyện khí.

Hắn đang chuẩn bị một phần đại lễ, tiếp đón trăm yêu Thiên Bắc cho đàng hoàng!

Ngày qua ngày, tài liệu chồng chất như núi bên trong Thiên Cơ phủ dần dần giảm bớt. Mãi đến khi tất cả Thiên Trọng mộc đã được sử dụng hết sạch, Từ Ngôn mới thu hồi đan hỏa lại.

Một cái hộp vuông vức được đặt trước mặt hắn, bên trong có khí tức huyết sát ảm đạm mơ hồ tản ra.

Mở nắp ra, bên trong có chứa mấy viên Huyết Sát châu đỏ tươi của đám Đại yêu đã chết để lại. Xốc tầng trên ra, bên dưới hộp xuất hiện một tầng ẩn chứa đầy Võ Thần đạn. Lượng Võ Thần đạn rất nhiều, nhìn nhỏ nhắn như thể trứng cá mà thôi.

Thả một viên Võ Thần đạn cuối cùng vào bên trong, Từ Ngôn lẩm bẩm: "Ngàn viên Võ Thần đạn... Lôi Lục, phần đại lễ này rất trân quý a, ngươi cứ thoải mái mà nhận lấy."

Năm đó bị đuổi giết ở Thần Mộc hạp, trong tay Từ Ngôn vẻn vẹn chỉ có hai mươi viên Võ Thần đạn, mà nơi đó có tới trăm yêu cho nên cũng không tạo thành uy hiếp quá lớn. Một khi những tên Đại yêu da dày thịt béo kia hiện ra yêu thân cứng rắn chống lại Võ Thần đạn không tính là khó khăn gì.

Nhưng mà tuyệt đối không có một Đại yêu nào ở Thiên Bắc này có thể gánh nổi ngàn trái Võ Thần đạn cả. Ý định của hắn là tận diệt, triệt để bóp chết trăm yêu tại Thiên Bắc này, ngăn cản trăm yêu xuôi Nam.

Từ Ngôn không qua được Thông Thiên hà nhưng đám Đại yêu kia có thể qua được. Nếu bọn chúng muốn qua sông mà đi thì Từ Ngôn cũng đành lực bất tòng tâm. Trừ phi hắn có thể đạt tới Nguyên Anh.

Thời gian ước định một năm với Kim lão đại vẫn còn thừa vài tháng, Từ Ngôn đã luyện chế xong được ngàn viên Võ Thần đạn. Sau đó hắn nhốt mình trong phòng, trầm ngâm nhìn pho tượng gỗ.

Bộ dáng tượng gỗ kia rất giống với Đại yêu Quỷ Nhãn, nhìn rất sống động. Còn bên cạnh có thêm một thứ của Quỷ Nhãn nữa, đó chính là một bộ da thú.

Sở dĩ Từ Ngôn lưu lại bộ da Quỷ Nhãn là do thân thể hình người của lão cũng tương tự như một lão giả phàm nhân bình thường, không đến mức cao quá hai trượng như Thương Mộc hay những Đại yêu khác.

Thân hình Từ Ngôn cũng không có cao lớn như vậy, cho nên ngụy trang Quỷ Nhãn là hợp lý nhất.

Hắn không ngừng tế luyện, không ngừng điều chỉnh toàn thân dựa theo bộ dáng của tượng gỗ. Mấy ngày sau, rốt cuộc Từ Ngôn cũng tạo ra được một lớp mặt nạ da thú dính liền với cả người. Sau khi hắn mặc lên, lưng theo đó còng xuống, trong phòng lập tức xuất hiện lão Quỷ Nhãn với bộ dáng u ám.

Dùng luyện hồn quan sát bản thân, sau một lúc lâu sau Từ Ngôn bèn thoả mãn gật đầu.

Loại phương pháp hóa trang này xử lý tương đối vụng về nhưng lại cực kỳ giống thật. Trừ phi phá rách tấm da thú ngụy trang, nếu không trên người Từ Ngôn vẫn cứ mãi là khí tức của Quỷ Nhãn.

Đại yêu bị chém giết ở Ngũ Địa sẽ không mau chóng truyền đến toàn bộ Thiên Bắc. Chỉ cần Kim lão đại không nói ra, Từ Ngôn nắm chắc có thể lừa phỉnh qua được.

Trong hậu hoa viên, tên đại hán ngồi bên cạnh hồ nước đang vô cùng buồn chán nhìn lên phía trên đỉnh đầu.

Trên không Thiên Cơ phủ không có trời trăng gì cả, chỉ có một đóa hoa phát sáng.

"Lúc nào mà cái đám này..."

Hải Đại Kiềm ai thán một tiếng, nhàm chán phất phất tay, ném mấy con cua xanh đang leo lên người vào trong hồ nước lại.

"Lão tử là trưởng bối của các ngươi đấy. Đừng tưởng rằng có một chủ tử lợi hại thì ta không dám đụng tới các ngươi!"

Hải Đại Kiềm kẽo kẹt nghiến răng. Hiện tại vừa nhìn thấy đám cua xanh đầy đất này là gã đã cảm thấy buồn nôn. Từ lúc nào mà đám Yêu vật cấp thấp này có tư cách ở cùng với một yêu linh hóa hình như gã chứ.

"Không thể phân cho ta một gian phòng sao? Nơi đây lớn như vậy, ta không muốn ở dưới hồ nước a...."

Hải Đại Kiềm than thở, mặt mũi đầy bất đắc dĩ. Lúc này chợt có một bóng người đột ngột hiện ra ngay bên cạnh, dọa cho gã hoảng đến nhảy dựng lên.

Vốn tưởng rằng là Quỷ Diện đến, Hải Đại Kiềm vội vàng đứng lên cung kính chắp tay lại. Gã đã bị Từ Ngôn đánh đến sợ rồi.

Đợi một lúc lâu sau vẫn không thấy đáp lại, Hải Đại Kiềm vội nhìn trộm lên.

Rồi gã lập tức mừng rỡ.

"Quỷ Nhãn đại nhân!"

Vừa nhìn Quỷ Nhãn xuất hiện, Hải Đại Kiềm như được đại xá, vội vàng nhìn quanh bốn phía, nhỏ giọng nói: "Đại nhân vào bằng cách nào? Có phải tên Quỷ Diện kia đã bị ngài giết chết rồi không? Ta bị hắn nhốt lâu rồi, thật sự là sống không bằng chết a."

"Cái tên Quỷ Diện chó má kia, dĩ nhiên đã đền tội." Người tới khàn khàn nói mang theo một luồng khí tức đầy âm trầm, ánh mắt cũng âm lãnh muôn phần.

"Đại nhân uy vũ! Rốt cuộc ta cũng được cứu rồi ha ha ha ha!" Hải Đại Kiềm nghe nói Quỷ Diện bị tru sát rồi, lập tức vui mừng hoa tay múa chân nói. Rồi gã một cước đá thẳng Tiểu Thanh lớn nhất trong đám xuống hồ nước.

"Đám cua thối này, còn dám diễu võ dương oai với ta? Chủ của các ngươi đã chết, hắc hắc, niệm tình đồng tộc, coi như ta thu các ngươi làm thủ hạ."

Nói xong, Hải Đại Kiềm nhớ tới Quỷ Nhãn vẫn còn bên người bèn vội vàng ăn nói khép nép: "Đại nhân có gì phân phó? Trong phủ đệ có vô số tài bảo. Ta từng lén nhìn trộm qua, còn có cả một bộ hổ cốt cực lớn, lại cực thần kỳ, vậy mà có thể tự vận động được."

"Ngươi còn nhìn thấy gì?"

Nghe Quỷ Nhãn hỏi, Hải Đại Kiềm gấp giọng đáp: "Còn có phủ đệ cổ quái này nữa, ta hoài nghi hẳn là đang ở trong một kiện Pháp bảo nào đó có năng lực thu nạp vật phẩm, thậm chí còn thu được cả Yêu thú. Đây chính là bảo bối... Có điều Yêu tộc chúng ta khó mà khống chế được Pháp bảo. Đúng rồi, đại nhân vào đây bằng cách nào vậy?"

"Tất nhiên là đi vào."

"Đại nhân quả nhiên uy vũ, đến Pháp bảo còn có thể thúc giục được." Hải Đại Kiềm vừa nói vừa nghi hoặc khó hiểu, lòng tự nhủ từ lúc nào mà Quỷ Nhãn có thể thúc giục được cả Pháp bảo vậy?

"Nơi này không tệ, ở đây thoải mái chứ?"

"Coi như cũng được, có điều đám cua ngốc nơi này quá đáng ghét, cả ngày bò tới bò lui..." Hải Đại Kiềm chợt giật mình hoảng sợ, vội vàng nói: "Đại nhân! Ngài không thể để ta lại đây a. Trước kia Quỷ Diện đối xử với ta như heo chó, cả ngày không đánh cũng mắng chửi. Ngài nhìn mà xem, ta đã gầy đi một nửa người rồi. Ta nếm trải đủ toàn bộ đau khổ ở nhân gian này a!"

"Thật sao?" Từ Ngôn khôi phục lại giọng nói, bảo: "Ngươi đã nói cả ngày không đánh thì mắng chửi, đành phải thành toàn cho hợp ý ngươi. Một ngày đánh ngươi một lần, cho ngươi ăn đủ toàn bộ đau khổ của nhân gian."

Bốp bốp bốp!

Một tràng đấm đá vang lên, Hải Đại Kiềm mặt mũi bầm dập ném vào ném vào hồ nước, nằm sát dưới đáy hồ không dám ngoi lên.

"Lần tới coi như có là cha ta tới cũng không dám nói năng lung tung nữa. Quỷ Diện quá tà dị, làm sao lại hóa trang thành Quỷ Nhãn cơ chứ, mà làm sao cũng giống như đúc thế kia..."

Hải Đại Kiềm oán thầm một câu chỉ tự mình nghe được. Nếu gã nằm lì dưới đáy hồ không chui lên thì Từ Ngôn cũng sẽ không để ý tới nữa. Hắn bèn mang theo tấm mai rùa Đại yêu bị đám cua nhỏ gặm đến chỉ còn cao hơn một người đi ra khỏi hậu hoa viên.

Mai rùa Xích Nguyên to như núi, có dùng Pháp bảo cũng khó mà cắt ra được. Lúc này bị đám cua nhỏ gặm nhấm đi không ít, vừa vặn giúp Từ Ngôn tiết kiệm không ít sức lực.

Đừng nhìn mai rùa còn dư lại không lớn, nhưng như vậy vẫn thừa sức thành một tấm thuẫn.

Trong núi hoang lại xuất hiện ánh kiếm, Từ Ngôn mang theo bộ dáng già nua khống chế Pháp bảo chạy tới Thất Long Sơn. Vài ngày sau, chỗ ở của Kim lão đại nghênh đón một vị khách nhân thần bí đi vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui