Nhất Ngôn Thông Thiên

Dịch: Hoangtruc

Biên: Spring_bird

Trong tửu lâu, trăm yêu vừa mới đến Thiên Nam đã bắt đầu tự mình mở một bàn tiệc đón khách phương xa.

Rượu và thức ăn không tệ, chẳng qua quá ít. Vì vậy Đại yêu ăn chưa đủ đã bắt đầu ăn cả tiểu nhị trong tửu lâu. Cảnh tượng nuốt sống người ngay tại chỗ đáng sợ đến mức chưởng quầy mặt không có chút máu, quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu lên.

Đến lúc trăm yêu nuốt sạch hết tất cả tiểu nhị cùng khách nhân khác trong tửu lâu, Lôi Lục mới đặt chén rượu xuống, lấy một bức vẽ từ trong ngực ra.

Bung mở bức vẽ, Lôi Lục nhìn chưởng quầy đang quỳ gối trước mặt, hỏi: "Có nhận ra người này hay không?"

Chưởng quầy quán rượu hơn năm mươi tuổi, tuy mặt không còn chút máu nhưng lại không bị cảnh tượng khủng bố kia dọa ngất. Lão cả gan ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt khẽ động.

"Nếu đã không nhận ra, ngươi cũng sẽ bị nuốt sạch như đám Nhân tộc kia."

Lôi Lục nhìn ra đối phương chần chờ, trong lòng lập tức trở nên vui vẻ. Lần này gã tùy ý hỏi, căn bản không ôm hi vọng gì. Thế nhưng xem ra, vừa mới ghé trạm Thiên Nam đầu tiên đã có thể biết được thân phận chân chính của Quỷ Diện rồi!

Chưởng quầy kia há to miệng giả bộ như hoảng sợ nhưng thực ra là đang đang quan sát thế cục. Lão không phải là tu sĩ nhưng có tu vi Tiên Thiên, lòng dạ càng thâm sâu hơn.

Một tiếng rống to vang lên, một con Đại yêu sư tử dưới ý bảo của Lôi Lục trực tiếp hiện ra yêu thân. Hùng sư cực lớn thiếu chút nữa đã phá tan cả quán rượu, răng nanh sắc bén lạnh lẽo nhắm ngay vào chưởng quỹ.


"Nhận ra, nhận ra, nhận ra được... Hắn tên là Từ Ngôn."

Lúc trước chưởng quầy còn mạnh mẽ gắng gượng bình tĩnh, lúc này nhìn thấy được chân thân Đại yêu đã bị dọa đến hồn phi phách tán, há miệng run rẩy vội vàng thừa nhận.

"Từ Ngôn?" Lôi Lục khoát tay chặn lại, Đại yêu hùng sư lập tức khôi phục lại thân người.

"Nói một chút, Từ Ngôn này có lai lịch thế nào. Mà ngươi là kẻ nào?"

Lôi Lục ngồi ở ghế dựa lớn ung dung thẩm vấn. Vừa tới Thiên Nam đã biết được thân phận thật của Quỷ Diện khiến gã vui mừng không thôi.

"Tiểu nhân tên là Diêu Lâm, nguyên quán ở thành Trường Di. Nhiều năm trước Man tộc tàn sát hàng loạt dân trong thành, tiểu nhân bèn trốn tới nơi biên giới này, từ đó về sau mai danh ẩn tích, mở ra quán rượu này."

Chưởng quầy quán rượu mặt không có chút máu nói tiếp: "Năm đó tiểu nhân là Đường chủ Lạc Vân đường của Quỷ Vương môn, chịu trách nhiệm giao thương thay môn phái. Nếu ta không nhận lầm thì người trên bức họa chính là thập thất Thái Bảo của Quỷ Vương môn, tên là Từ Ngôn. Về sau hắn đến Bàng gia Đại Phổ ở rể, trở thành con rể Bàng gia."

Nhiều năm trước, mười tám Thái Bảo từng đụng độ với thiết kỵ Man tộc ở thành Trường Di, không địch lại phải bỏ chạy. Thành Trường Di bị tàn sát không còn, đường chủ Lạc Vân đường tọa trấn thành Trường Di cũng từ đó bặt vô âm tín.

Đến Quỷ Vương môn cũng cho rằng Đường chủ Lạc Vân đường đã chết trong tay Man tộc, không ai ngờ Diêu Lâm rõ ràng lại trốn khỏi thành Trường Di.

Lạc Vân đường là một nhánh của Quỷ Vương môn, một khi bị hủy, dù là Man tộc hay do chính phái gây nên thì Diêu Lâm nhất định phải gánh tiếng xấu cho người khác.


Để không bị môn phái truy cứu, Diêu Lâm trực tiếp trốn vào Đại Phổ, đặt chân đến nơi biên thùy này, một mạch kéo dài tới hơn hai mươi năm.

Dù sao lão cũng vô vọng Trúc Cơ, vốn tưởng có thể an hưởng lúc tuổi già, Diêu Lâm nằm mơ cũng không nghĩ ra lão có tránh được đuổi giết Man tộc thì nhiều năm sau lại phải đụng độ với trăm yêu trước mặt.

Dù thiết kỵ Man tộc có đông đúc thế nào đi chăng nữa cũng không thể đáng sợ bằng trăm yêu này được. Trước mặt lão lại chính là trăm tên Đại yêu kinh khủng!

Thành thật nói xong, Diêu Lâm run như cầy sấy đợi đối phương hỏi tiếp, cúi đầu không dám nhiều lời. Một lúc lâu sau, lão nghe thấy tiếng cười dài, tiếng cười nhỏ đến lớn, rồi đến điên cuồng.

"Thập thất Thái Bảo, con rể Bàng gia, Quỷ Diện, nguyên lai ngươi quả thật có thân nhân ở Thiên Nam này. Đúng là trời cũng giúp ta! Ha ha ha ha ha!!!"

Lôi Lục cười vang kéo theo đám yêu khác cũng gào to theo, cả một bầy yêu cuồng loạn nhảy múa trong tửu lâu.

"Vậy vị phu nhân thập thất Thái Bảo đang ở nơi nào?" Lôi Lục ngừng cười, bình thản hỏi. Gã sợ hù chết tên Nhân tộc nhỏ bé trước mặt này.

Tuy rằng Diêu Lâm chạy trốn tới Đại Phổ nhưng thanh danh Thiên Môn hầu quá lớn, hầu như cả Đại Phổ này đều biết đế điển cố về con rể Bàng gia. Lão cũng biết rõ phu nhân Từ Ngôn là ai, bèn khai báo đầu đuôi gốc ngọn một phen.

Diêu Lâm không chỉ nói rõ về Bàng Hồng Nguyệt với trăm yêu, mà còn kể rõ toàn bộ liên quan giữa Bàng gia và Kim Tiền tông.

"Hóa ra là người trong tông môn tu hành, Kim Tiền tông. Hừ! Bọn hắn chống lại được trăm yêu sao!"


Lôi Lục bỗng nhiên đứng lên, ánh mắt dữ tợn. Sau lưng, trăm yêu điên cuồng gào thét.

"Nữ nhân của Quỷ Diện nhất định không giống người thường. Quỷ Diện ngươi đã không thể quay về Thiên Nam, vậy ta sẽ chiêu đãi phu nhân ngươi thật tốt mới được. Ha ha ha ha!"

Lôi Lục ngửa mặt lên trời cười to, chộp lấy bóp nát đầu Diêu Lâm. Toàn bộ quán rượu ầm ầm sụp đổ, nhất thời Yêu khí ngút trời.

Phàm nhân cách đó cả trấn đã thấy được một tràng cảnh kinh khủng.

Có vô số Yêu thú cực lớn xuất hiện ở trước mắt. Chúng tràn ra uy áp khiến phàm nhân trong đó không nhúc nhích được mảy may, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị nuốt sống mất!

Không lâu sau, tiểu trấn có ít nhất mấy vạn phàm nhân cư trú cứ thế biến thành tử địa. Sắc đỏ tràn ngập, gió lạnh thổi đầy khí tức tử vong.

Trăm yêu đã đến Thiên Nam, cái nơi này chẳng qua chỉ là món ăn khai vị mà thôi.

"Phàm nhân trong đại thành Nhân tộc còn nhiều hơn nữa, Bách yêu yến, bắt đầu đi." Lang Khiếu ngửa đầu thét dài, răng nanh rậm rạp lập lòe.

"Phải nhiều huyết thực a, bổn hậu ăn không đủ, phải đi Hoàng Thành lớn nhất mới được, hắc hắc hắc hắc." Bạch Ô hiện ra yêu thân khổng lồ đầy kinh người. Con Đại yêu này miệng vẫn dính đầy máu tươi của phàm nhân, khóe miệng còn có một cánh tay đung đưa.

"Sớm muộn gì cũng giết đến Hoàng Thành Đại Phổ, tốt nhất giới tu hành Thiên Nam đừng đến gây chuyện. Nếu dám đến, sẽ khiến chúng có đến mà không có về!"

Trăm yêu gào thét, Lôi Lục lạnh giọng quát lớn, rồi nhảy dựng người lên, đáp xuống trên lưng Long Tước. Đám Đại yêu dữ tợn như thể mây đen bay về phía xa xa, thẳng hướng tới Thiên Nam phồn hoa giàu có và đông đúc.

Yêu tộc bắt đầu đồ sát, giới tu hành cũng đang thủ thế chờ phản kích. Trong thời khắc mấu chốt vung đao múa kiếm này, tối kỵ nhất là phát sinh nội đấu.


Thế nhưng từ khi Nhân tộc xuất hiện, chuyện nội đấu này vẫn chưa từng bị cấm tuyệt được. Bởi có vài người, sự tình có to lớn thế nào cũng không sánh bằng chuyện báo thù.

Nhất là chuyện huyết hải thâm cừu diệt sát gia môn!

Thành Dương Đông nằm ở vùng phía nam Đại Phổ. Thành trấn rất lớn, cư dân tới trăm vạn, là một trong những trọng trấn của Đại Phổ, hết sức phồn hoa.

Phàm nhân không biết đến hạo kiếp cho nên phàm nhân thành Dương Đông vẫn an cư lạc nghiệp như thế. Nơi này cách xa trọng trấn biên quan không cần phải lo lắng đến Man tộc uy hiếp, đường phố trong thành người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.

Những ngày gần đây, thành Dương Đông dần nổi lên chút khủng hoảng. Chủ yếu là chuyện về những đôi tình lữ trẻ tuổi mất tích, những người này ra khỏi thành dự hội đạp thanh (*đi chơi trong tiết thanh minh), một đi không trở về.

Vì vậy tin đồn về yêu quái quấy phá đã thành chủ đề đàm luận của đám dân chúng khắp thành Dương Đông.

Dù ở trong quán rượu hay bên đường đều có thể nghe thấy có người đàm luận về chuyện yêu quái qua lại ngoài thành. Có rất nhiều trưởng bối trong nhà ra lệnh cho đám bọn vãn bối không được ra khỏi thành. Thành Dương Đông nhìn như thái bình nhưng kỳ thật đã có nhiều tin đồn về Man tộc, hôm nay lại có tin người mất tích, vẫn nên thành thành thật thật ở lại trong nhà mới thỏa đáng.

Chú tâm tránh họa, đó là kinh nghiệm của bậc các trưởng bối. Có điều người vì báo thù mà đến sẽ không vì tin đồn sinh dao động.

Trong quán trà bên đường, có một nam tử trung niên đang ngồi, râu ngắn lông mày dài, ánh mắt sắc bén. Nhân vật như vậy vốn nên xuất thân bất phàm, thế nhưng cách ăn mặc lại rất lòa xòa, thoạt nhìn giống như tiều phu.

Hứa Hậu đã đến thành Dương Đông được ba ngày. Lão vẫn một mực tìm kiếm tung tích Bàng Hồng Nguyệt.

Hứa Hậu đi khẩn cầu Đường chủ không vì muốn Đường chủ ra tay, mà mục đích duy nhất chính là lấy được nhiệm vụ mà Bàng Hồng Nguyệt tiếp nhận và phương vị chuẩn xác mà nàng sắp đến.

Hận ý áp chế hơn hai mươi năm rốt cuộc có thể bùng phát. Ánh mắt Hứa Hậu như thể sói đói săn mồi không ngừng dò xét đường phố. Rốt cuộc, một bóng dáng áo đỏ xuất hiện, khiến cho cái trái tim bị cừu hận lấp kín kia phải nhảy dựng lên!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận